Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 92: Trò Chuyện Một Mình

"Anh vậy mà khá nhanh mồm nhanh miệng." Tư Đồ Nam ung dung cười nói.

Lâm Tử Minh nhún nhún vai, ảm đạm cười nói: "Lời thật lòng thôi, nhưng thật ra anh nói thành nhanh mồm nhanh miệng, làm tôi hơi ngạc nhiên."

Tư Đồ Nam nghe vậy đồng tử hơi hơi co rút lại , sắc mặt âm trầm, hắn làm sao nghe không hiểu, Lâm Tử Minh đây là chế giễu hắn không hiểu tình yêu.

Ngay khi hắn muốn há mồm phản bác, Sở Phi nói chuyện, "Anh Tú Đồ, nơi này không phải là nơi để nói chuyện, chúng tôi đi trước đi."

Tư Đồ Nam cười gật gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Anh nghe lời em."

Sở Phi bước hai bước, quay lại và nói với Hoàng Văn Hoa: "Hoàng tổng, ngài nếu thật sự muốn đầu tư vào công ty Thịnh Khoa một triệu, chúng tôi rất hoan nghênh. Nhưng chúng tôi hy vọng nghi thức ký kết quan trọng này sẽ được diễn ra ở một nơi trang trọng hơn, không phải là ở một nơi riêng tư như thế này."

Hoàng Văn Hoa sắc mặt có chút cứng ngắc, hắn rất không thích, con ĐÁm Sở Phi này, lại dám chống đối hắn!

Nhưng với tình huống khó xử hiện tại, hắn cũng không dám tỏ thái độ giống Vừa rồi, cười hai tiếng ứng phó, sau đó cho bảo vệ tiễn khách.

Chờ đám người Sở Phi rời khỏi biệt thự, Hoàng Văn Hoa rốt cuộc không còn giữ được bình tĩnh, hoàn toàn bộc phát, ném hết những thủ trên bàn xuống đất, hắn giận tím mặt, "Con mẹ nó! Sở Phi chết tiệt, Tư Đồ nam chết tiệt! !"

Hắn đã lâu chưa có tức giận như vậy, hắn hiện tại, làm sao còn có phong độ như vừa rồi, Sở Hạo đứng bên cạnh sợ tới mức run rẩy, không dám lên tiếng.

Ba!

Một cái tát, Hoàng Văn Hoa nặng nề giáng lên mặt Sở Hạo, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Sở Hạo! Đều tại phế vật mày, làm cho ông mất mặt như vậy,Chuyện đầu tư cho Sở gia thất bại, cút đi cho ông!"

Sở Hạo bị một cái tát vào mặt, nửa bên mặt đều sưng lên, đau đớn nói "Hoàng tổng, đó là việc ngoài ý muốn, tôi cũng không biết Tư Đồ Nam đột nhiên trở về, hắn đã rời khỏi thành phố Hoa bốn năm , việc này không thể trách tôi! Ngài đã đáp ứng qua, đầu tư cho Sở gia , ngài không thể nói chuyện không giữ lời được."

Hoàng Văn Hoa càng nghe càng thêm căm tức, lại tát thêm Sở Hạo một cái, "Con mẹ mày , biến đi cho ông!"

Sở Hạo sụp đổ, khoản đầu tư của Hoàng Văn Hoa, là cơ hội duy nhất để hắn trở mình, nếu Hoàng Văn Hoa không đầu tư hắn thật sự sẽ mất tất cả!

Hắn quỳ gối trước mặt Hoàng Văn Hoa, ôm lấy đùi, một phen nước mũi nước mắt cầu xin tha thứ, đáng tiếc Hoàng Văn Hòa căn bản không cảm động, lại thêm một cước đá văng hắn, gọi bảo vệ đem hắn đuổi ra ngoài.

Sau khi Sở Hạo bị đuổi ra, hắn tuyệt vọng, đúng hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được, khóc toáng lên.

Đồng thời, trong lòng hắn hận Sở Phi cùng Lâm Tử Minh thấu Xương, nếu không phải vì đối cẩu nam nữ này, hắn sẽ không lưu lạc tới tình cảnh ngày hôm nay,

"Sở Phi! Lâm Tử Minh! Các người ép tôi đến bước đường cùng, tôi thành ma cũng sẽ không buông tha các người!" Sở Hạo nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi, biểu tình dữ tợn, khủng bố , khiến máy cậu nhóc đi ngang qua giật nảy mình, chạy nhanh đi.

Về phía Lâm Tử Minh, sau khi ba người họ rời khỏi biệt thự, mọi người không nói gì, và bầu không khí có chút kỳ lạ.Cuối cùng, là Tư Đồ Nam phá vỡ sự yên lặng, "Phi Phi bốn năm qua, em có ổn không?"

Câu hỏi này làm Sở Phi chần chờ , trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Đúng vậy, kết hôn bốn năm qua, cô có ổn không?

Kỳ thật trong lòng cô đã có đáp án, cũng không tính là ổn, bởi VÌ Lâm Tử Minh.

Đó chỉ là sự thật mà cô không thể nói. Cô vẫn phải giữ mặt mũi cho Lâm Tử Minh trước mặt người ngoài , mặc kệ nói như thế nào, Lâm Tử Minh trên danh nghĩa vẫn là chồng cô.

"Rất tốt ." Sở Phi mỉm cười nói.

"Em nói dối." Tư Đồ Nam dùng lại, nhìn chằm chằm Sở Phi, như thông qua ánh mắt Sở Phi nhìn thấu nội tâm cô.

Ánh mắt hắn xoáy sâu, làm cho Sở Phi hoảng hốt, không dám nhìn thẳng vào Tư Đồ Nam, chạy nhanh tránh khỏi ánh mắt hắn.

Tư Đồ Nam thở dài một hơi, "Đều do anh, lúc đó anh chưa đủ chín chắn,rời xa em, để em phải sống trong cuộc hôn nhân không hạnh phúc! Là lỗi của anh, nhưng em yên tâm, hiện tại anh đã trở về, anh sẽ không để em phải chịu thiệt thòi."

Nói xong, Tư Đồ Nam nắm lấy tay Sở Phi.

Làm trò này trước mặt Lâm Tử Minh, chứng tỏ hắn không coi Lâm Tử Minh ra gì, cho dù Lâm Tử Minh có tốt tính cỡ nào, đối mặt với loại tình huống này hắn cũng phải nổi điên lên

Tiến lên một bước, Lâm Tử Minh trực tiếp bắt lấy tay Tư Đồ Nam, trầm giọng nói: "Tay chân anh sạch sẽ một chút cho tôi."

Tư Đồ Nam bị Lâm Tử Minh bắt lấy, trên mặt đột nhiên biến sắc, hắn thủ giãy dụa, lại phát hiện căn bản giãy dụa không nổi, tay Lâm Tử Minh tựa như kìm sắt, bắt chặt lấy tay hắn.

Điều này làm cho hắn vô cùng kinh hãi! Phải biết rằng, hắn chính là một bậc thầy về karate, sức mạnh của hắn lớn hơn nhiều so với người bình thường, không nói đến những cậu ấm cô chiêu như Hoàng Văn Hoa ăn chơi trác táng, người thưởng 3 đến 5 người cũng không phải là đối thủ của hắn, kết quả hiện tại lại giãy dụa không thoát được tay Lâm Tử Minh.

Điều này sao có thể chủ!

Thông tin cho thấy Lâm Tử Minh chỉ là một kẻ bất lực yếu đuối, đánh không ra tay đánh trả, mắng không đáp lời. Nhưng biểu hiện hiện tại của Lâm Tử Minh ngoài tính cách còn có công phu, căn bản là không giống như lời đồn.

Lập tức, Tư Đồ Nam sắc mặt đều nghẹn đỏ, bởi vì Sở Phi ở đây, hắn cũng không tiện nổi giận, đành phải nghẹn khuất chịu đựng.

Sở Phi nhìn đến Tư Đồ Nam nghẹn uất thì rất kinh ngạc , cô cảm thấy rất kì lạ, theo như cô biết Tư Đồ Nam thân thủ rất mạnh vậy mà khí lực cũng không bằng Lâm Tử Minh sao?

Rất nhanh cô cũng bình thường trở lại, dù sao Lâm Tử Minh cả ngày nhà làm việc nhà, di chuyển các vật nặng, tập luyện được sức mạnh cũng là bình thường.

"Được rồi, Lâm Tử Minh, Anh Tư Đồ cùng tôi là bạn bè cũ, Anh ấy sẽ không thương tổn tôi." Sở Phi mở miệng nói.

"Được." Lâm Tử Minh mỉm cười, buông Tư Đồ Nam ra.

Tư Đồ Nam hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Tử Minh, trong lòng căm tức, hướng Sở Phi nói: "Phi Phi, chúng ta đã lâu không gặp, có chút chuyện, anh nghĩ muốn cùng em tâm sự."

Sở Phi nói: "Có cái gì thì anh nói luôn tại nơi này đi."

Đối mặt với sự thờ ơ của Sở Phi, Tư Đồ Nam trong mắt lóe chút lo lắng, rất nhanh bị hắn che dấu đi, thâm tình nhìn Sở Phi nói: "Sẽ không trì hoãn thời gian của em, chỉ một lát thôi, được chứ?"

Sở Phi không phải một người lòng dạ sắt đá, nhìn thấy Tư Đồ Nam hạ mình cầu xin, cô mềm lòng , do dự trong chốc lát, nói với Lâm Từ Minh: "Tôi đi cùng anh ấy nói vài câu."

Lâm Tử Minh gật gật đầu nói, "Đi đi, tôi tin tưởng em."

Nói xong, Lâm Tử Minh liền chủ động rời đi, lui sang một bên, mở ra di động, xem báo cáo công việc của Vương Thủ Quý, Bây giờ giá trị thị trường của Công ty Điện ảnh và Truyền hình Tú Quỳnh đã tăng vot.