- Còn vụ con chim vàng bữa trước nữa. – Êmê nhắc, vô tình kéo Suku ra khỏi cơn bối rối.
K’Tub vỗ tay đôm đốp, giọng húng khởi như thể nó chính là Kăply:
- Ờ, con chim vàng nữa. Hôm xảy ra đánh nhau ở con suối phía sau nhà họa sĩ Yan Dran, con chim vàng bay ra từ người anh K’Brêt đã đẩy lùi cả Bạch kỳ lân lẫn Hắc tinh tinh. Ác liệt thiệt tình!
Kăply thần mặt ra nghe, trước nay nó cũng biết nó có một vài khả năng khác thường nhưng bây giờ nghe tụi bạn xúm vào bảo nó là nhân vật đặc biệt, bỗng dưng nó đâm ra hoang mang.
- Ờ, lạ thiệt há?
Lâu thật lâu, Kăply mới mở miệng, ngơ ngác như người vừa ra khỏi một giấc mơ. Cúi xuống cuốn sách của Đam San, nó bất giác đặt tay vào chỗ khi nãy như muốn kiểm tra xem có đúng là nó có khả năng kỳ lạ thiệt không.
Khi nó vừa chạm khẽ những ngón tay vào, dòng chữ bí ẩn lại xuất hiện khiến nó bần thần ngước mắt nhìn tụi bạn, bụng thắc thỏm không biết nên mừng hay nên lo trước hiện tượng quái chiêu đó. Cho nên cũng dễ hiểu là bộ mặt nó lúc này nom đần đần y như vừa trúng phải bùa Ngốc của Buriăk.
Chương 19: Giáo sư lãng quên
Khi Nguyên và Kăply đặt chân vào văn phòng của thầy N’Trang Long, định hớn hở báo cho thầy biết là tụi nó đã tiến một bước dài trên con đường truy tìm báu vật gì gì đó, hai đứa bỗng khựng lại khi nhìn thấy cái báo động kế quen thuộc đang giãy giụa đùng đùng trên vách, ngay vị trí trước đây tụi nó thường nhìn thấy.Đã một thời gian dài, kể từ ngày Buriam. – sứ giả thứ tư của phe Hắc Ám trong lốt giáo sư Hailixiro. – bị sa lưới, tụi nó không còn nhìn thấy cái báo động kế treo ở chỗ đó nữa. Dĩ nhiên là cả hai rất thắc mắc nhưng không nghe thấy thầy N’Trang Long đả động gì đến chuyện đó, tụi nó không dám hỏi, đành tự bằng lòng vơi cách giải thích rằng một khi mầm họa trong trường đã bị dập tắt, thầy không cần đến nó nữa nên đã cất đi.
Nguyên và Kăply gần như quên bẵng cái báo động kế đi rồi thì nó lại đột ngột xuất hiện ngay vào lúc không ngờ nhất. Hai đứa nhìn chằm chằm về phía cái báo động kế, ngạc nhiên tại sao bữa nay thầy N’Trang Long lại lôi nó ra, muốn lại gần xem nhưng không dám.
- Tụi con cứ bước lại xem đi.
Thầy N’Trang Long e hèm một tiếng, dễ dãi nói, ra vẻ nếu không đi guốc trong bụng học trò thì không xứng là hiệu trưởng.
Chỉ chờ có vậy, Nguyên và Kăply hối hả xán lại chỗ bức vách gần như bay ngang căn phòng.
Vừa nhìn thấy chất lỏng màu đỏ trong cái báo động kế sôi xèo xèo ở 95°, hai đứa giật bắn người, lật đật thả tay xuống, tụi nó lại vội vã xát tay lên mắt lần nữa, như thể không làm vậy thì con số 95° sẽ không chịu biến đi.
Đến khi biết chắc mình không trông lầm, cả hai bất giác run lên, mặt xám ngoét như vừa tròng lên chiếc mặt nạ màu tro.
Nguyên không ở trong số những đứa trẻ nhát gan nhưng lúc này cũng phải ngoảnh mặt về phía thầy N’Trang Long, lắp ba lắp bắp.
- Sao… sao nó… lên cao quá vậy thầy?
Kăply, như thường lệ, lại xì ra một câu chẳng ý tứ chút nào hết:
- Trường ta sắp banh ta lông rồi hả thầy?
- Chắc cũng sắp rồi. – Thầy N’Trang Long nghiêm nghị nói, bàn tay nhảy lên trán, thận trọng xoa quanh chỗ đó như đang trị chứng nhức đầu. – Nếu mà nó dâng thêm 5° nữa thì trường Đămri chắc biến thành cái nghĩa địa quá hà.
Kăply liếc cái báo động kế vừa sôi vừa giật ầm ầm và xẹt lửa tứ tung, bụng quặn lại:
- Lại có một con ma cà rồng trong trường mình hả thầy?
Thầy N’Trang Long lắc đầu và làm một động tác gì đó giống như là nhún vai:
- Có mười con ma cà rồng đi lại lơn tơn trong trường thì mực máu trong báo động kế cũng không dâng cao đến thế con à.
- Con đoán ra rồi. – Nguyên bất thần vọt miệng, và khi nó nói tiếp có thể thấy rõ là đôi môi nó không ngớt giần giật. – Nguyên nhân có lẽ xuất phát từ lão Ôkô Na phải không thầy?
Như thể có một thế kỉ trôi qua sau câu nói của Nguyên. Trong bầu không khí lặng phắt, có thứ gì đó như là sự khắc khoải chạy quanh căn phòng và Kăply tin rằng mình có thể nghe rõ tiếng ruồi bay nếu thầy N’Trang Long nổi hứng thả ra một con ruồi.
Không biết là thời gian có ngừng lại hay không, nhưng khi thầy N’Trang Long “e hèm” một tiếng thì Kăply có cảm giác thời gian mới bắt đầu trôi.
Thầy nói, giọng rầu rầu:
- Rất tiếc là con đã suy nghĩ giống như ta, K’Brăk à.
Kăply chưa hiểu tại sao Nguyên nói đúng mà thầy lại bảo là “rất tiếc” thì thầy lại nói tiếp, như thể biết thừa một cái đầu như nó bao giờ cũng cần nghe tới câu thứ hai để có thể hiểu được câu thứ nhất:
- Kể từ khi cái báo động kế đột ngột vọt lên con số 95° rùng rợn kia, ta luôn luôn hướng suy nghĩ của mình về lão Ôkô Na và thiệt tình là ta luôn luôn hi vọng mình nghĩ sai.
Thầy chép miệng, nhìn thẳng vào hai đứa học trò đang nhấp nhổm trước mặt, đôi mắt to cồ cộ vụt long lanh:
- Nhưng ngoài lão Ôkô Na ra, thú thiệt là ta không nghĩ ra có ai khác có khả năng đặt trường Đămri vào tình trạng báo động cao như vậy.
Nguyên nuốt nước bọt:
- Nhưng cho đến nay, thầy và thầy Akô Nô vẫn khống chế và giám sát được lão Ôkô Na mà, thầy.
- Cho đến nay thì đúng là như vậy. Ban đêm lão già thổ tả đó vẫn ngáy khò khò trong chiếc cũi, như tụi con đã từng nhìn thấy. Nhưng ai mà biết được ngày mai, ngày kia chuyện gì sẽ xảy ra. Trong cuộc đời bấp bênh và đầy bất trắc này, không chuyện gì là không thể, tụi con à.
Thầy N’Trang Long đột ngột chuyển sang giọng triết lý, hoàn toàn không ý thức, nhưng vì thế càng làm cho câu chuyện trở nên nặng nề hơn.
Kăply hít vào một hơi thật sâu, nhăn nhó nói:
- Vậy hóa ra Cục trưởng Cục an ninh Ama Moto quyết định khai trừ thầy Akô Nô là quyết định đúng hả thầy?
- Đúng ư? – Thầy N’Trang Long mở to mắt, có vẻ hết sức ngạc nhiên, như thể Kăply vừa phun ra một con cóc. – Làm sao một quyết định thúi um như vậy mà đúng được kia chớ.
Thầy nhịp những ngón tay quả chuối xuống bàn, mặt nghiêm lại:
- Tụi con nghe đây nè. Thầy Akô Nô là thầy Akô Nô, còn lão Ôkô Na là lão Ôkô Na, không thể vì muốn sát hại người này mà cho mình quyền gϊếŧ oan luôn người kia. Hừm, hành động như vậy thì có khác gì bọn người của phe Hắc Ám…
- Thế muốn không giống phe Hắc Ám thì phải làm sao hở thầy? – Kăply láu táu hỏi, nó sốt ruột đến mức không thể chờ thầy N’Trang Long nói hết câu.
- Phải nghĩ ra cách! Phải nghĩ ra một cách nào đó, con à. Một cách lưỡng toàn.
- Thế thầy đã nghĩ ra cách gì chưa?
- Ờ, ờ… chưa. – Thầy N’Trang Long cụp mắt xuống, vai thầy cũng trĩu xuống theo như thể thầy đang gánh một gánh đá trên vai.
- Thầy ơi. – Nguyên chợt kêu lên, vẻ mệt mỏi của thầy hiệu trưởng làm nó xúc động, vì nó chưa thấy thầy rơi vào tình trạng này bao giờ. – Thầy không nên lo lắng quá. Dù sao thì cho đến lúc này, lão Ôkô Na vẫn chưa có cách nào chống lại những lá bùa dán ở đền thờ phúc thần Kalăm
- Nhưng nếu trùm Bastu đột nhập vào đây thì hắn có thể cứu lão ra, K’Brăk. – Kăply phản bác. – Hôm trước hắn đã từng đánh tháo cho lão một lần rồi.
- Ờ. – Thầy N’Trang Long ưu phiền nói. – Thần chú kim cương có thể gỡ được những lá bùa mà ta đang dán trên chiếc cũi.
Như không muốn hai đứa học trò thêm hoảng sợ, thầy hắng giọng và lái câu chuyện sang phía khác: