- Bố…
- Bố cái đầu tụi bay. – Họa sĩ Yan Dran nổi cáu. – Thanh xà và bạch xà đâu phải là thứ đồ chơi. Tao đã nói với tụi bay như thế nào ta hi vọng tụi bay chưa quên sạch hết chớ hả?
- Tụi con nhó mà. – Pôca chớp chớp mắt, giọng biết lỗi. – Bố dặn khi đặt chân đến trường Đămri tụi con không được lôi hai con linh xà ra. Chỉ được phép dùng làm dây thắt lưng thôi.
Gương mặt Yan Dran đỏ bầm:
- Thế mà…
- Ông Yan Dran ơi. – Thầy Akô Nô xen lời, tay vung vẩy hai con rắn, vẻ bất bình. – Ông hổng cho tụi nó lôi hai con rắn nhép này ra chơi thì tôi biết chơi với ai chớ.
- Ngài Akô Nô, đây là quy định của nhà trường. – Họa sĩ Yan Dran nhăn nhó, hạ cây gươm xuống. – Tôi đã đồng ý với ngài N’Trang Long về chuyện này rồi, mong ngài thông cảm.
Câu nói của họa sĩ Yan Dran kết thúc luôn câu chuyện lình xình xoay quanh anh em Pôcô – Pôca trong buổi sáng hôm đó. Sau khi nhận lại hai con rắn từ tay thầy Akô Nô, hai con ma nhóc quấn cặp thanh xà bạch xà quanh thắt lưng rồi líu ríu đi theo họa sĩ Yan Dran về phía ngọn tháp trước ánh mắt tò mò của đám học trò trường Đămri.
Ở phía sau, thằng Yan Jik lót tót chạy theo, miệng không ngớt ca cẩm:
- Ba ơi ba. Ba đừng bắt con đi học nghe, ba. Ba cho con ở nhà chơi với anh Pôca và anh Pôcô đi, ba.
- Im đi! – Yan Dran nạt, tức giận đến mức không biết mình đang nói bằng giọng của lão quản gia Imđi. – Ngay cả hai thằng Pôcô – Pôca, ta cũng tống vô lớp luôn. Nói chung là hổng đứa nào được ở ngoài rong chơi để rồi gây chuyện rắc rối hết á.
oOo
Bữa đó, Kăply ngồi học mà không làm sao ngăn mình đừng liếc qua chỗ thằng Y Đê ngồi, khoái chí khi thấy thằng này cứ gục mặt xuống bàn để giấu chiếc mũi sưng tấy. Ngồi ngay trước mặt Y Đê là sư phụ nó. – thằng Amara.
Amara mặt vẫn hầm hầm, có lẽ chưa nguôi ấm ức về chuyện khi nãy ngoài sân trường. Nhìn Amara liên tục ngọ nguậy trong chỗ ngồi, Kăply hổng dám chắc là nó đang cố nuốt cơn giận trong lòng hay đang cố nhốt một con sư tử dưới gầm bàn.
Kăply kín đáo quan sát Amara, thấy thằng nhãi làm thinh được một lúc. Chỉ một lúc thôi, rồi nó có vẻ không thể làm chủ bản thân lâu hơn.
- Thầy ơi thầy…. – Cuối cùng Amara đứng phắt dậy, ngoác miệng đến tận mang tai, kêu lớn.
Thầy Haifai giật nảy, lời giảng đột ngột tuột khỏi môi thầy. Trước vẻ mặt thắc thỏm của cả lớp, thầy lừ lừ quay cái trán dồ về phía tên học trò phá đám, đôi mắt sâu hoắm lóe lên thứ ánh sáng rờn rợn:
- Ta nghĩ không phải là trò tự dưng phát điên đó chớ, Amara?
- Thưa thầy, chẳng lẽ thầy không biết hiện nay có hai con ma đang đi lại lơn tơn trong trường mình. – Amara cáu tiết xổ một tràng, chẳng buồn để ý đến vẻ mặt đe dọa của thầy Haifai. – Con không hiểu Bộ giáo dục đã hay biết chuyện này chưa. Cả thầy nữa, con không nghĩ thầy lại có thể tán thành một chuyện vô nguyên tắc như vậy.
- Ta thì ta chẳng thấy gì gọi là vô nguyên tắc. – Thầy Haifai khìn khịt mũi, giống như thể có một viên đạn từ trong đó sắp sửa vọt ra. – Đó là hai con ma của họa sĩ Yan Dran, một giáo viên xuất sắc và cần thiết cho lớp Hướng nghiệp. Mà ai chứ Yan Dran thì ta rất hài lòng nếu ông mang theo vỏn vẹn có hai con như hiện nay.
Y như bị ăn tát, Amara nhướng cao mày cố bắt chước thầy Haifai bắn ra những tia sáng giận dữ nhưng cặp mắt ti hí của nó gắng cách mấy cũng không giống như trợn lên được. Thế là nó lại hả họng rống to theo cái cách không thể nhầm được của người ưa ăn vạ:
- Cô ơi cô! Hổng lẽ cô…
Nhưng ngay cả khi giở đến chiêu cầu cứu sư mẫu, Amara vẫn không gặp may. Từ đôi môi đỏ chót của thầy Haifai, một giọng nữ lanh lảnh bật ra:
- Hổng lẽ cái con khỉ! Chỉ có đứa đại ngu mới đυ.ng đến họa sĩ Yan Dran thôi.
Cô Haifai lật đật nói tiếp, vẻ mặt ngơ ngác của tên đệ tử ruột khiến giọng cô mềm đi:
- Tốt nhất là con không nên tru tréo lên nữa, Amara. Chuyện họa sĩ Yan Dran, thằng nhóc Yan Jik lẫn hai anh em Pôcô – Pôca được bố trí ở trong trường Đămri, không chỉ Bộ giáo dục mà cả Hội đồng Lang Biang cũng đã biết rồi.
Kăply khoái chí nhìn thằng Amara thả người rơi phịch xuống ghế và tức tối xộc mười ngón tay vô mái tóc xoăn như muốn đào một cái lỗ ngay đỉnh đầu. Thiệt ra, ngay từ khi thầy Haifai còn là Krazanh và Kim thì giữa vợ chồng thầy và họa sĩ Yan Dran đã có một mối giao tình đậm đà. Hôm trước, qua tấm gương lưu trữ trong văn phòng hiệu trưởng, Kăply đã tận mắt chứng kiến cảnh vợ chồng thầy Haifai xả thân cứu Yan Dran khỏi tay trùm Bastu như thế nào và vợ chồng thầy vì vậy đã biến thành hình thù quái dị như ngày nay ra sao. Thằng Amara không biết chuyện đó nên đã chơi cái trò ngu ngốc là tìm cách tấn công họa sĩ Yan Dran, kết cục là bây giờ nó đang ngồi đực ra như bị thằn lằn ị trúng mặt.
Nhưng buổi sáng đó cũng không hoàn toàn là những khoảnh khắc vui sướиɠ với Kăply. Lúc ra về, nhỏ Mua cứ xán lại cạnh nó. Luôn miệng hỏi han:
- Vụ truy tìm báu vật tới đâu rồi, K’Brêt? Sao mấy hôm nay bạn không nói gì với tôi hết vậy?
- Tôi và K’Brăk đang mò mẫm, Mua à.
Kăply ngập ngừng đáp, lòng bất giác quặn lại. Không cần phải lạc quan lắm nó cũng biết là thứ sáu này tụi nó chắc chắn sẽ lọt vào bí thất của ông K’Tul. Nếu đúng như Suku suy đoán thì khi tụi nó đeo chiếc găng có dấu vân tay của ông K’Tul vào và áp lên cánh cửa, thần chú Tới luôn sẽ phát huy tác dụng. Có thể tụi nó sẽ tìm thấy chiếc gương trong bí thất, rồi sau đó cũng rất có thể tụi nó sẽ khám phá ra điều gì đó liên quan đến báu vật ở lâu đài K’Rahlan.
Nhưng nếu chỉ có vậy thì chẳng việc gì Kăply phải nói dối Mua. Sở dĩ nó không nói với nhỏ bạn về chuyện tụi nó sắp tìm ra tấm gương trong bí thất của ông K’Tul chẳng qua vì mấy hôm nay nó mãi vật lộn với ý nghĩ nhỡ nó và Nguyên tìm thấy hai chiếc ghế ngựa vằn trong căn phòng bí thất đó thì sao há. Chắc là tụi nó sẽ mừng rỡ leo lên ghế và vội vã vù về làng Ke! Kăply bần thần nhủ bụng. Nó và Nguyên xa nhà đã khá lâu rồi, tụi nó có nấn ná ở lại xứ Lang Biang trong vai trò những chiến binh giữ đền bất đắc dĩ cũng chỉ vì tụi nó chưa dò ra cái chỗ ông K’Tul cất giấu hai chiếc ghế ngựa vằn. Một khi tìm được hai chiếc ghế đó rồi, không có lý do gì tụi nó không lập tức trở về làng Ke, hẳn nhiên là càng nhanh càng tốt. Mà như vậy có nghĩa là tụi nó sẽ không còn gặp lại những đứa bạn thân thiết như Êmê, K’Tub, Suku, Păng Ting, Bolobala, Tam… và nhất là Mua. Phải lìa xa Mua đối với Kăply là chuyện vô cùng khổ tâm, nó càng cảm thấy ray rứt hơn khi chia tay nhỏ bạn mà không kịp nói lời từ giã. Kăply không biết mình có thể chịu đựng được sự thật đó không, rồi Mua nữa, Kăply không dám tưởng tượng khi biết được nó đã đột ngột ra đi và không hẹn ngày quay lại, tâm trạng của nhỏ bạn sẽ như thế nào.
- Bạn và K’Brăk đã giải được câu đố của cậu K’Tul chưa? – Câu hỏi của Mua cắt ngang sợi tơ buồn đang giăng trong lòng Kăply.
- Chưa. Nhưng sớm muộn gì tụi này cũng giải ra, Mua à.
Kăply lại nói dối và quay mặt đi, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ nếu khám phá được bí mật trong tấm gương của ông K’Tul, mình sẽ tiết lộ cho Mua biết đáp án của câu đố. Lúc đó, đáp án chẳng còn giá trị gì nhưng ông Pirama sẽ có cơ hội tới tiệm Những Dấu Hỏi để lãnh khoản tiền thưởng hai trăm ngàn năpken. Với gia cảnh của Mua, số tiền đó thậm chí còn lớn hơn một gia tài. Chà!
Kăply tự khen mình, suýt chút nữa đã buột miệng reo lên nhưng rồi nó kềm lại được. Kăply không nghĩ ra mình nên nói gì tiếp theo nhưng mặt nó đã lấy lại vẻ tươi tỉnh.
- Khi nào có tin gì mới, bạn không được giấu tôi đấy nhé. – Mua đi sát vào Kăply, thì thầm dặn, giọng phảng phất lo âu, có lẽ trực giác cho nó biết Kăply không hoàn toàn xổ hết gan ruột ra với nó.