- Nhưng ông đừng quên là tài nghệ của giáo sư Akô Nô đâu có kém cạnh gì so với Ôkô Na mặc dù ngó phớt qua thì trông giáo sư nhí thiệt. Hừm, các loại bùa mê hay độc dược đối với giáo sư chỉ là trò trẻ con.
- Ông hiệu trưởng. – Ama Moto cười hiểm độc. – Cái kiểu đánh lạc hướng của ông thiệt là ngộ. Nhưng có lẽ tôi đành phải làm cho ông thất vọng khi nói thẳng ra luôn là tôi đã được thám tử Eakar báo cáo đầy đủ về những điểm yếu của giáo sư Akô Nô rồi.
Bắt gặp cái nhìn dò hỏi của Bộ trưởng Kan Kuru, Ama Moto hừ giọng giải thích:
- Điểm yếu lớn nhất, cũng là điểm yếu dễ lợi dụng nhất của giáo sư Akô Nô là ổng rất khoái đánh nhau với học trò, ông Bộ trưởng à.
Kan Kuru ngơ ngác:
- Vậy thì sao, ông Ama Moto?
Hỏi xong, ông “hừm” một tiếng rồi đưa tay xoa bụng theo thói quen mỗi khi gặp vấn đề nan giải:
- Tôi có nghe nói tới chuyện này. Nhưng tôi không nghĩ rằng Bộ giáo dục có thể dựa vào lý do đó để đuổi một giáo sư có lai lịch đặc biệt như Akô Nô, nhất là gần đây hổng có thêm một vụ đập lộn nào xảy ra trong trường nữa hết.
Ama Moto nhún vai “xì” một tiếng, qua cái cách bĩu môi của ông có thể thấy ông không buồn giấu vẻ coi thường ông Bộ trưởng:
- Tôi không trông mong gì bàn tay của Bộ giáo dục trong nhiệm vụ trừ khử Akô Nô đâu. Điểm then chốt mà tôi muốn nói là những lần choảng nhau như vậy, giáo sư Akô Nô bắt buộc phải tạm thời triệt tiêu năng lượng của mình để tránh gây ra hiệu ứng phản nguyền cho học trò. Tôi nói vậy có đúng không, ông N’Trang Long?
- Ông nói rất đúng, ông Cục trưởng. – Thầy N’Trang Long nheo nheo đôi mắt lục lạc, khẽ khàng đáp, và khi thầy nói tiếp thì Kan Kuru, Ama Moto và Eakar không hiểu gì hết. – Nhưng tôi cũng muốn nói thêm cho những ai say sưa theo dõi câu chuyện này là thời gian một tiếng đồng hồ đã sắp hết rồi, khôn hồn thì chuồn cho lẹ.
Dĩ nhiên Nguyên và Kăply biết ngay là thầy muốn nhắc nhở tụi nó, mà quả thực nếu thầy không nhắc thì cả thế kỉ trôi qua chắc tụi nó cũng hổng hay biết. Thái độ hung hăng và âm mưu thâm độc của Cục trưởng Cục an ninh trong kế hoạch ám hại thầy Akô Nô khiến trái tim tụi nó trồi lên sụt xuống liên tục và tâm trí tụi nó hoàn toàn bị cột chặt vô cuộc tranh luận nảy lửa trước mặt, không tài nào bứt ra được.
Trong khi Nguyên và Kăply sè sẹ nhấc người lên khỏi ghế và rón rén đi lướt qua sau lưng ba vị khách trên những đầu ngón chân, thận trọng tiến về phía cửa phòng thì Ama Moto như chợt nhận ra ý nghĩa trong câu nói của thầy hiệu trưởng. Chiếc áo chùng màu lam đột ngột phồng lên, ông nói như quát vào chiếc bàn giấy trước mặt, hai gò má co giật dữ dội:
- Ông tưởng là ông được quyền đuổi chúng tôi sao, ông N’Trang Long? Mặc dù ông là cục cưng của Hội đồng Lang Biang nhưng nếu xét về cấp bậc và chức vụ…
- Tôi nghĩ cuộc làm việc hôm nay… có lẽ… không nên giới hạn giờ giấc… – Bộ trưởng Kan Kuru mở miệng một cách khó khăn, cái lối nói chậm như để chọn lựa từng từ cho thấy là ông không muốn làm mất lòng bất cứ bên nào.
Thầy N’Trang Long cười giả lả, vừa nói thầy vừa xua xua tay như cố dập tắt một đám cháy sắp sửa bùng lên từ tia nhìn xẹt lửa của Ama Moto:
- Các vị bình tĩnh chút đi. Thiệt sự mà nói thì tôi không có ý mời ai ra khỏi đây hết, kể cả ông Eakar. Nếu vừa rồi tôi có lỡ nói câu gì đó khiến các vị hiểu quẹo ra như thế thì tôi thành thật xin lỗi nha.
Thầy sờ tay lên trán như để xem xét lại đầu óc, miệng lẩm bẩm:
- Hổng lẽ dạo này tôi lẩm cẩm dữ vậy sao ta! Chậc, – thầy đột ngột cao giọng, nói như phân trần. – nếu các vị không lấy làm phiền thì cho phép tôi mở cửa một lát cho thông thoáng căn phòng và thông thoáng bộ não già nua của tôi luôn thể.
Nguyên và Kăply đang đứng chôn chân trước cánh cửa đóng chặt, chưa biết làm thế nào để lẻn ra khỏi phòng, câu nói của thầy N’Trang Long đập vô tai làm tụi nó mừng rỡ hết sức, càng mừng hơn nữa là khi thầy vừa nói xong, chiếc cầu thang bằng đá chắn trước cửa nhanh chóng cất mình lên.
Lúc đó, nếu hai đứa nán lại thêm chút nữa, chắc chắn tụi nó sẽ càng cảm động hơn khi biết rằng lúc lao ra khỏi phòng thằng Kăply hậu đậu đá chân vào chiếc giỏ rác kế lối đi một cái “rột” khiến thám tử Eakar ngoảnh phắt lại, kêu lên:
- Gì thế?
Trước ánh mắt ngờ vực chuyên nghiệp của nhà thám tử, thầy N’Trang Long vội vàng huơ tay một cái vào khoảng không, ngay lập tức đã tóm được đuôi một con chuột không biết từ đâu hiện ra.
Thầy nhìn con chuột đang ra sức vùng vẫy và luôn miêng kêu chút chít, hài hước nói:
- Tôi không dám nghĩ đây là một phù thủy hóa thú đâu nha!
Chương 7: Kế hoạch ám sát
Nguyên và Kăply rời khỏi những căn nhà lá dưới chân tháp, băng ngang sân trường để ra cổng, vẫn không bị ai nhìn thấy. Chỉ khi đi lướt qua quầy bánh Nhớ dai, thấy mụ Gian cầm đôi đũa vẫy vẫy, miệng mời mọc tía lia “Vô đây đi, các con. Nhìn mặt ta biết ngay là các con đói bụng rồi”, tụi nó mới biết một tiếng đồng hồ đã trôi qua.- Vụ này hổng biết kết thúc ra sao há?
Kăply lo lắng nói, nhớ lại lúc tụi nó rảo ngang các lớp học, bọn học trò trông rất nhốn nháo. Rõ ràng lũ tiểu yêu đó ngồi học mà luôn nhấp nhổm quay mặt ra cửa sổ, có vẻ đang hồi hộp chờ cái cảnh thầy N’Trang Long lếch thếch đi theo Ama Moto và Eakar về Cục an ninh.
Đám đông tụ tập bên trong tiệm Cái Cốc Vàng vẫn chưa giải tán khi Nguyên và Kăply đi qua. Nhiều người đứng trước cửa sốt ruột nhìn về phía trường Đămri theo cái kiểu chờ xem một đám cháy được báo trước, mặt mày ai nấy đỏ gay như mặt trời giữa ngọ. Và phải nói thiệt là cái cảnh đó khiến Kăply sôi gan hết sức.
Nguyên lặng lẽ đi bên cạnh bạn, từ khi rời khỏi ngọn tháp đến giờ, nó vẫn im thít, thậm chí không buồn lên tiếng trả lời cả khi Kăply vọt miệng thắc mắc. Câu chuyện xảy ra trong văn phòng hiệu trưởng giống như một con đê chắn ngang miệng nó. Đôi môi khô rang, nó lầm lì bước, bồn chồn mỗi khi nhớ tới khuôn mặt đằng đằng sát khí của ông Cục trưởng và cố đoán xem ông sẽ làm gì để ám hại thầy Akô Nô mà theo như kiểu-nói-không-cho-phép-ai-phản-đối của ông thì đó là cách tốt nhất để tiêu diệt mầm họa Ôkô Na.
Tâm trạng nặng nề làm trưa đó Nguyên và Kăply ngồi vào bàn ăn ngó như hai mảnh thiên thạch ở đâu vừa rớt xuống. Đến nỗi bà Êmô phải rút khăn ra chậm lên mắt hai ba cái để tin chắc là bà không bị hoa mắt và khi đã đồng ý với mình là Nguyên và Kăply bữa nay quả thật trông rất giống hai cục đá, bà lo lắng hỏi:
- Tụi con bị ốm à, K’Brăk, K’Brêt?
- Dạ, không ạ.
Nguyên dè dặt đáp, cố làm cho mặt mình tươi lên để bà Êmô và nhất là ông K’Tul đừng chú ý đến nó và Kăply nhiều quá. Nó không biết rằng bà Êmô thiệt ra đâu có nghĩ là tụi nó bị ốm, bà không tin sau khi đã ăn những quả táo vàng ở núi Lưng Chừng, tụi nó có thể lăn ra ốm lãng xẹt như vậy được. Nhưng dĩ nhiên là bà không cho phép mình hỏi câu gì khác để tránh sự ngờ vực nơi bọn trẻ và cả nơi ông K’Tul nữa.
Đôi khi bà Êmô cũng lấy làm lạ về mình. Bà không hiểu giáo chủ Ama Êban đã kịp thông báo những tin tức sốt dẻo cho pháp sư K’Tul chưa nhưng riêng bà thì thiệt lòng bà hổng muốn ông K’Tul biết những bí mật của bọn trẻ chút nào. Bằng trực giác, bà nghĩ ông K’Tul sẽ gây bất lợi cho bọn trẻ nếu như ông biết được tụi nó đã lén lút đi đến núi Lưng Chừng, và cũng bằng cách hết sức âm thầm đó K’Brăk và K’Brêt đã trở thành những chiến binh giữ đền mà chẳng thèm báo qua cho ai một tiếng.
Kăply nhìn vẻ trầm ngâm của bà Êmô bằng cái nhìn của một thằng nhóc làng Ke nhìn người bà cả lo của mình. Nó nói như an ủi:
- Hổng sao đâu, dì ơi. Trời bữa nay nắng quá, tụi con chỉ hơi mệt chút thôi.