Chuyện Xứ Lang Biang 2: Biến Cố Ở Trường Đămri

Chương 7

- Rồi dì coi. Dù thế nào thì tụi con cũng sẽ đến được nơi đó. – K’Tub tức tối nói. – Đối với anh K’Brăk và anh K’Brêt bây giờ không chỉ là chuyện phục hồi trí nhớ. Nếu không hái được mấy quả táo vàng…

K’Tub đang phun ào ào bỗng thấy hai chân đau nhói. Nó giật mình ngó xuống, thấy Nguyên một bên Kăply một bên hai đứa đồng loạt đưa chân ra đạp lên chân nó.

Nó liếc mắt qua trái qua phải, tỉnh rượu ngay lập tức khi bắt gặp cái nháy mắt kín đáo của Nguyên và Kăply. Mặc dù không hiểu tại sao hai đứa này không muốn mình nói huỵch toẹt mọi thứ trước mặt ông K’Tul và bà Êmô, K’Tub vẫn lật đật tọng thêm một nùi cá pha lê vô họng để tự bịt miệng mình lại.

oOo

Buổi chiều, Păng Ting mò đến phòng Nguyên và Kăply đã thấy K’Tub và Êmê ngồi túm tụm ở trỏng.

Nguyên ngồi tựa lưng vô thành giường, có vẻ đang phân trần dang dở một chuyện gì đó.

- Nếu ba em và dì Êmô biết thì càng tốt chứ sao, anh K’Brăk. – K’Tub vừa nói vừa cầm tay Nguyên lay lay như bắt thằng này phải trả lời ngay thắc mắc của nó.

- Không nên, K’Tub à. – Nguyên từ tốn giải thích. – Thiệt sự mà nói, ba em và dì Êmô không phải là đối thủ của các sứ giả dưới trướng Bastu. Em cũng thấy rõ cách đây mấy ngày cả hai đã bị Baltalon làm cho hết nhúc nhích một cách dễ dàng như thế nào rồi. Chưa kể lần này sự việc xảy ra trong khuôn viên nhà trường, ba em và dì Êmô có muốn can thiệp cũng chẳng làm gì được. Nói tóm lại, họ biết chỉ tổ thêm lo lắng…

K’Tub dán mắt vô mặt Nguyên, miệng há hốc như nuốt từng lời, cảm thấy chuyện Nguyên và Kăply ngăn không ình xì tùm lum ra trong bữa ăn là chuyện quá hiển nhiên. Cả K’Tub lẫn Êmê hoàn toàn không hay biết chút gì về những hành tung khả nghi của pháp sư K’Tul và bà Êmô nên dĩ nhiên cũng không hiểu được lý do thật sự đằng sau cú đạp của Nguyên và Kăply tại bàn ăn. Trong khi đó, mặc dù tin rằng pháp sư K’Tul là người đã lừa Baltalon vào tròng, Nguyên và Kăply vẫn không thể bắt mình làm như không nhớ tới những gì tụi nó đã nghe thấy trong nhà kho bữa trước, vì vậy cho đến chừng nào chưa khám phá được nhiệm vụ bí mật của pháp sư K’Tul, tụi nó luôn cảm thấy mối nghi ngờ đè nặng trong lòng và ông K’Tul trong mắt tụi nó giống y chang một dấu hỏi bự chảng.

Sự xuất hiện của Păng Ting lập tức khiến câu chuyện kết thúc nhanh hơn, nhất là khi vừa đun đầu qua khỏi cửa, Păng Ting đã bô bô:

- Em đã hỏi bà em rồi, anh K’Brăk. Và bà em cũng nói giống như thầy N’Trang Long. Rằng núi Lưng Chừng xưa nay vẫn nằm ở lưng chừng. Chán thiệt tình!

Đôi mắt Êmê chợt lóe lên:

- Tại sao mình không đi hỏi Đại tiên ông Mackeno há? Ngài đã một lần đến đó rồi, chắc chắn là ngài sẽ…

- Chẳng chắc chắn chút nào hết, chị Êmê à. – K’Tub phản ứng ngay, cứ như thể Êmê vừa cù vào nách nó. – Chỉ chắc chắn mỗi một điều là Đại tiên ông Mackeno không trẻ hơn thầy N’Trang Long và Phù thủy thượng đẳng Păng Sur chút xíu nào. Mà mấy người già nói chuyện như thế nào thì chị cũng biết rồi đó. Hừm, lúc nào cũng ra vẻ ta đây bí mật đùm đề, úp úp mở mở. Nghe mà sôi máu!

K’Tub cáu tiết làm một lèo, nó nói năng như thể Păng Ting là một thứ bàn ghế vô tri gì đó, đại khái là không biết nhột khi nghe người khác nói động đến bà mình.

Êmê nhìn K’Tub qua khóe mắt:

- Nói như em là chúng ta đành bó tay à?

K’Tub trả lời bà chị bằng cách thò tay vào túi rút ra một cái ống màu sắc lòe loẹt. Bọn nhóc nhận ngay ra đó là cái ống Siêu cảm ứng, một trong những sản phẩm đắc ý của Suku.

- Ừ, phải rồi đó! – Kăply reo lên khoái chí. – Em gọi Suku tới đi.

Êmê chép miệng:

- Nhớ đừng gọi lộn con khỉ Chacha đó nha…

Êmê trêu chưa dứt câu, K’Tub đã chõ miệng vào cái ống hét tên thằng bạn nó ầm ĩ.

Một tiếng “bụp” vang lên làm khói xịt tứ tung và trước những cặp mắt hồi hộp của bọn trẻ, thằng Suku hiện ra, miệng cười toe toét.

Nhưng nó chưa kịp lên tiếng chào, đã lập tức ngã oách một cái, đầu dộng xuống nền nhà một cú quá mạng. Cả bọn hoảng hồn xô lại, thấy một bàn chân Suku còn kẹt trong cái ống Siêu cảm ứng lúc này đã tuột khỏi tay K’Tub.

Suốt cả chục phút, Suku nằm ngửa mặt lên trần nhà, chân giãy đành đạch trong khi tụi bạn xúm lại giữ chặt cái ống cho nó cố rút chân ra.

- Thiệt tình! – K’Tub cằn nhằn khi Suku cuối cùng đã giải phóng được cái chân và đang ngồi bệt dưới sàn cúi đầu bóp lấy bóp để chỗ đau. – Mày giở cái trò khỉ gì thế Suku?

- Trục trặc kỹ thuật chút thôi! – Suku vẫn tiếp tục xoa nắn mấy ngón chân dưới lớp da giày, nhăn nhó đáp – Đây là lần đầu tiên tao chui qua cái ống này mà.

- Sao lại là lần đầu tiên? – Kăply ngạc nhiên. – Bộ khi chế ra cái ống này em không thử qua sao, Suku?

- Có chứ, anh K’Brêt. Nhưng lúc thử thì ngon lành, đến lúc làm thiệt hổng hiểu sao lại vướng víu tùm lum.

Suku vừa đáp vừa lồm cồm bò dậy. Nó đảo mắt một vòng, mặt ngẩn ra:

- Ủa, bữa nay có chuyện gì mà…

Kăply cắt ngang sự ngạc nhiên của thằng oắt bằng câu hỏi huỵch toẹt:

- Em có biết núi Lưng Chừng ở đâu không?

- Núi Lưng Chừng á? – Đôi mắt Suku mở to như hai giọt nước nhìn qua kính lúp. – Em đâu có biết. Bộ thầy N’Trang Long kêu hai anh tới đó hả?

- Ừ. – K’Tub nóng nảy chen lời. – Chuyện nghiêm trọng lắm rồi, Suku. Mày phải nghĩ cách giúp anh K’Brăk và anh K’Brêt mới được.

Không đợi Suku vặn hỏi, thấy lông mày thằng này vừa nhướn lên, K’Tub đã nhanh nhẩu thuật lại câu chuyện về cái báo động kế, giọng căng thẳng như thể chính nó chứ không phải Nguyên đang bị tay chân của trùm Bastu rình rập.

- Vậy thì phải đi ngay! – Suku nói giọng lo âu. Nó quay nhìn Nguyên và hỏi đúng cái câu hồi sáng Păng Ting vừa hỏi Kăply. – Thầy N’Trang Long kêu tụi anh tới đó, hổng lẽ ổng không nói cho tụi anh biết núi Lưng Chừng nằm ở đâu?

- Ổng chỉ nói núi Lưng Chừng nằm lơ lửng giữa trời thôi. – K’Tub lại láu táu giành đáp. – Bà của Păng Ting cũng nói y chang như vậy. Mà nếu mày hỏi ông mày, chắc ông mày cũng hổng chịu nói rõ ràng hơn, phải không Suku?

Suku như không nghe thấy K’Tub. Nó nhìn lên trần nhà, làm như bản đồ chỉ dẫn nằm đâu trên đó, miệng lẩm bẩm:

- Lơ lửng… Lơ lửng…

Như thường lệ, khi thằng Suku bắt đầu có vẻ tưng tửng, tụi bạn nó đều tự giác giữ yên lặng và hau háu nhìn nó như thể chờ xem một cái đầu thứ hai sắp mọc ra.

Trong bọn, chỉ có K’Tub là sốt ruột. Thấy Suku trầm ngâm lâu lắc, nó không dám lên tiếng nhưng cố ý thúc mạnh vào thành giường làm phát ra những tiếng động lịch kịch.

Như bị đánh thức, ánh mắt của Suku văng ra khỏi trần nhà, rớt thẳng xuống mặt Nguyên và cháy bừng lên:

- Em nghĩ ra cách rồi, anh K’Brăk. Chúng ta phải kiếm vài cây chổi bay.

- Chổi bay? – Nguyên ngẩn ngơ.

- Ừ, phải có chổi bay mới được. Nếu núi Lưng Chừng nằm lơ lửng giữa trời, mình cỡi chổi bay lòng vòng thế nào cũng gặp.

- Nhưng anh đâu có biết cỡi chổi. – Nguyên lo lắng nói.

- Em cũng đâu có biết. – Suku cười khì khì. – Thằng K’Tub cũng không biết luôn. Tại nó mới học lớp Sơ cấp hai. Nhưng ở đây Păng Ting và Êmê lái chổi rất xịn. Môn bay đã được dạy rất kỹ ở lớp Trung cấp một rồi mà.

Kăply xì ra thắc mắc cố nén nãy giờ:

- Nhưng ở ngoài đường anh có thấy ai đi lại bằng chổi đâu.

Suku vén mấy lọn tóc sắp chọc vào mắt, khịt khịt mũi:

- Ờ, tại dân ở đây không thích xài chổi bay. Họ khoái độn thổ hơn. Khi cần, họ độn thổ, vừa nhanh vừa kín đáo. Lại an toàn nữa. Cách đây mấy năm, hồi loại chổi Wind 95 mới ra, còn bán giá khuyến mãi, thiên hạ cỡi chổi bay rợp trời, không ngày nào là không xảy ra tai nạn. Sau khi một trăm lẻ tám người bị chột mắt, gãy mũi, què tay vẹo chân và bốn mươi sáu người chết ngắc vì bị cán chổi lụi vô mặt hoặc bị rớt thê thảm từ trên mây xuống đất, người ta đâm ngán, chẳng dám xài chổi bay nữa.