Chuyện Xứ Lang Biang 1: Pho Tượng Của Baltalon

Chương 14

- Ba không rõ. Có thể là dì Êmô.

- Mẹ con á! - Êmê ngạc nhiên. Rồi nó lắc đầu quầy quậy. - Không phải đâu. Mẹ con lúc này đang ở chỗ giáo chủ Ama Êban mà.

- Như vậy là có ai đó đùa chơi.

Ông K’Tul thờ ơ nói, vẻ không muốn quan tâm đến ba cái chuyện nghịch ngợm đó làm chi ệt. Ông quay sang chỗ Nguyên và Kăply đứng, hắng giọng hỏi, ý rằng đây mới thiệt là chuyện nghiêm túc:

- Hai con thấy khỏe chưa?

- Dạ khỏe rồi ạ... - Nguyên và Kăply đồng thanh đáp.

Ông nheo nheo mắt:

- Năng lượng của các con đã được phục hồi, nhưng khả năng vận dụng pháp thuật xem như mất gần hết. Dù sao sau khi lãnh đủ lời nguyền Tan xác của Buriăk mà chỉ bị mất trí nhớ và khả năng điều khiển phù chú là may lắm rồi.

Mình và Nguyên có biết pháp thuật hồi nào đâu mà mất với chẳng mất! Kăply tức cười quá nhưng ngoài mặt nó vẫn làm bộ rầu rầu. Nó biết trong hoàn cảnh hiện nay, tụi nó chẳng có cách nào khác là giương mắt ếch ra xem những diễn biến càng lúc càng kỳ quặc và ráng ẩn nhẫn chờ dịp thoát thân.

Làm như biết Kăply đang nghĩ ngợi lung tung trong đầu, ông K’Tul đưa tay ngoắc nó:

- K’Brêt, lại đây!

Kăply rụt rè bước lại, bụng hồi hộp không biết ông K’Tul muốn gì ở nó.

- Đưa tay phải ra trước mặt! - Ông K’Tul ra lệnh.

Kăply đưa tay phải ra trước mặt. Suýt chút nữa nó đã phì cười, vì nó thấy sao mà nó giống ông K’Tul và con nhỏ Êmê hết sức vậy không biết.

Kăply nghe giọng ông K’Tul vang lên đều đều bên tai:

- Con nhìn xuống tấm nệm coi! Con có thấy một cọng lông chim sút ra không?

- Thấy ạ.

- Con để tay ngay bên trên cọng lông chim, nhìn chăm chăm vào nó, đầu óc hết sức tập trung và nói “bay lên”. Rồi, làm đi!

Kăply cố làm theo lời dặn dò của ông K’Tul. Nó duỗi thẳng tay bên trên tấm nệm, dán mắt vào chiếc lông chim và rì rầm:

- Bay lên!

Cọng lông chim chẳng hề nhúc nhích tí ti.

- Con nói to hơn chút nữa! - Ông K’Tul bảo.

Kăply cất cao giọng:

- Bay lên!

Nhưng cọng lông chim vẫn nhất quyết ù lì. Nó cứ trơ ra như trêu ngươi.

- Em biết anh làm được mà anh K’Brêt! - K’Tub động viên giọng rất đỗi tha thiết. - Chỉ cần anh tập trung tinh thần...

Nghe cái giọng như muốn khóc của K’Tub, Kăply thấy áy náy quá chừng. Kăply cố bắt mình tập trung đầu óc, mặc dù trong thâm tâm nó chẳng tin chút xíu nào về cái việc nó có thể khiến cho cọng lông chim động đậy, vì nó biết rõ nó không phải là thằng K’Brêt. Lần này Kăply cố hét thật to:

- Bay lên!

Trong một thoáng Kăply tưởng mình hoa mắt. Rõ ràng nó đang nhìn thấy cọng lông chim bốc mình lên, lơ lửng giữa không trung một lúc rồi là là rơi xuống.

Êmê reo lên:

- Giỏi lắm, anh K’Brêt!

Còn K’Tub thì nhảy cẫng, tay vỗ bôm bốp:

- Em đã biết trước thế nào anh cũng làm được mà.

Nguyên đứng vào chỗ của Kăply, theo lệnh của ông K’Tul, ngay trước chiếc giường. Và cũng như Kăply, nó giơ thẳng tay ra trước mặt, mắt cắm vào cọng lông chim trên tấm nệm. Thành công của Kăply khiến Nguyên tự tin hơn nhiều. Chỉ sau tiếng hô đầu tiên, cọng lông chim đã bốc mình lên thật cao, suýt chút nữa Nguyên đã chộp được nó trong tay.

K’Tub một lần nữa bắn mình lên theo thói quen và hét lên một tiếng rùng rợn như còi tàu:

- Tu... y... y... ê... ệ... t...

Êmê đâm bổ về phía Nguyên. Nó chộp tay Nguyên lắc qua lắc lại một cách xúc động:

- Hay lắm, anh K’Brăk!

Trước vẻ mặt sững sờ của Nguyên, nó cầm tay Nguyên đưa lên miệng hôn một cái “chóc” rồi nhe răng cười:

- Thấy chưa anh có bị co rút nữa đâu!

- Nhưng K’Brăk và K’Brêt bây giờ chỉ có thể thực hiện những pháp thuật sơ đẳng như thế thôi!

Ông K’Tul vừa nói vừa lọc cọc lê đôi guốc ra khỏi phòng. Tới cửa, ông quay đầu lại, nhắc:

- Tụi con chuẩn bị xuống ăn trưa đi là vừa rồi đấy!

Thằng K’Tub đang sung sướиɠ quá nên chẳng thấy đói bụng chút xíu nào. Hai chữ “ăn trưa” đối với nó không gợi lên điều gì hấp dẫn. Nó nhìn vẻ mặt thẫn thờ của Nguyên và Kăply, hạ giọng an ủi:

- Hai anh đừng buồn. Em và chị Êmê sẽ giúp hai anh ôn lại mọi thứ!

K’Tub không biết đối với Nguyên và Kăply, khiến một chiếc lông chim bay lơ lửng trên không đã là chuyện quá sức tưởng tượng của tụi nó rồi, nghĩa là tụi nó không còn mơ ước gì hơn nữa. Cho nên hai đứa mới thộn mặt ra, chứ thiệt tình tụi nó có buồn cái quái gì đâu.

- Ôn gì cơ! - Nguyên bần thần hỏi lại, nó nghe tiếng thằng K’Tub léo nhéo bên tai nhưng không rõ thằng này định nói gì.

- Ôn lại bài vở ấy... - K’Tub đập lên tay Nguyên. - Khi nào khỏe hẳn dĩ nhiên anh và anh K’Brêt sẽ được nhận vào học tiếp ở trường đào tạo tài năng Đămri. Những lúc ở nhà, em và chị Êmê sẽ giúp hai anh ôn lại những gì hai anh đã quên.

Như để chứng minh, nói xong K’Tub kéo tay Nguyên chạy băng băng lại chỗ tấm gương. Nó cầm lên mấy cuốn sách trên bàn, vung vẩy trước mặt Nguyên, rạng rỡ khoe:

- Anh thấy không. Những thứ trong này anh và anh K’Brêt đã học qua rồi, ôn lại cũng nhanh thôi mà.

Nguyên liếc mấy cuốn sách trên tay K’Tub, tò mò đọc các tựa: “Pháp thuật nhập môn”, “Bảy bước để trở thành phù thủy sơ đẳng”, “Hiệu ứng Lang Biang”, “Làm quen với dược liệu”..., bụng chẳng hiểu làm thế nào mà nó và Kăply có thể nhét các thứ quái đản này vào đầu cho được.

- Í, pho tượng của anh K’Brăk ở đâu ra vậy kìa?

Tiếng kêu của Êmê thình lình vang lên, cắt đứt những lo lắng trong đầu Nguyên. Cả ba ngoảnh lại, thấy Êmê đang chỉ tay vào một pho tượng nhỏ đặt trên bàn. Pho tượng bé bằng cái ly uống nước, chẳng biết làm bằng vật liệu gì nhưng nom rất sinh động. Hôm qua lúc chạy lại soi gương, Nguyên đã trông thấy pho tượng này nhưng lúc đó nó không để ý. Bây giờ trố mắt dòm kỹ, nó nhận ra đó đúng là tượng của thằng K’Brăk. Vì pho tượng đang trong tư thế ngồi vẽ, cánh tay cầm cọ vung lên một cách bay bướm. K’Brăk là chúa thích vẽ. Những bức tranh mà nó vẽ trên đồi phù thủy hôm nọ đã làm Nguyên và Kăply kinh hoàng như thế nào, đến bây giờ nhớ lại Nguyên vẫn còn muốn són ra quần.

- Ờ, lạ quá ha! - K’Tub nhìn chòng chọc pho tượng, miệng lẩm bẩm.

Kăply nói:

- Hôm qua anh đã trông thấy pho tượng này rồi, K’Tub!

K’Tub nhìn Nguyên:

- Chắc đây là tác phẩm của anh K’Brăk?

- Anh có biết gì đâu! - Nguyên lắc đầu. - Anh tưởng pho tượng này được đặt ở đây lâu rồi chứ!

- Nó chỉ mới xuất hiện một hai ngày nay thôi anh K’Brăk à... - Đang nói, giọng K’Tub bỗng chùng xuống. - Ờ, em quên là anh không còn nhớ gì...

K’Tub đau đớn nói và nó thò tay định cầm pho tượng lên. Nhưng ngay lập tức, mặt nó ngây ra: Pho tượng như được chôn cứng xuống mặt bàn, không hề nhúc nhích.

Sau một thoáng ngỡ ngàng, K’Tub khom người cầm pho tượng bằng cả hai tay, bặm môi lay lấy lay để. Trông nó hì hục hệt như một người làm vườn đang cố nhổ bật một gốc cây bướng bỉnh. Nhưng có thể thấy rõ là pho tượng không hề trồi lên mà ngược lại, mồ hôi trên trán K’Tub thi nhau rơi xuống lộp độp.

Nhớ đến cọng lông chim khi nãy tự dưng Nguyên nổi hứng đề nghị:

- Để anh hút nó lên cho, K’Tub.

Nguyên duỗi thẳng tay bên trên pho tượng, cố tập trung đầu óc vào câu thần chú vừa học và trợn mắt hét vang:

- Bay lên.

Trái với sự chờ đợi của Nguyên, chẳng có gì bay lên cả. So với cọng lông chim, pho tượng thiệt tình là lì lợm hơn nhiều. Mặc cho Nguyên lặp đi lặp lại câu thần chú hai ba lần, lần sau hùng hổ hơn lần trước, pho tượng vẫn nhất định trơ trơ. K’Tub thở ra:

- Anh mới phục hồi năng lượng, chưa thể nhấc pho tượng này lên được đâu. Chắc phải nhờ tới chị Êmê.

- Chẳng ăn thua gì đâu, K’Tub... - Êmê lắc đầu. - Tác giả pho tượng này với tác giả con số khi nãy chắc là một. Chị không giải nổi phù phép của người đó đâu.