Chuyện Xứ Lang Biang 1: Pho Tượng Của Baltalon

Chương 12

Kăply và Nguyên cùng chìa bộ mặt rầu rầu vào mắt nhau, cùng không nói tiếng nào. Bây giờ hai đứa đã ngồi chung một chỗ, mỗi đứa tựa lưng vào một thành giường đối diện, đứa này giương mắt ngó chằm chằm vào bộ mặt lạ hoắc của đứa kia.

- Tất cả những chuyện kỳ quái này là sao hở mày! - Kăply là đứa đầu tiên tìm cách đánh tan bầu không khí khắc khoải đang chạy quanh phòng. Nó hỏi Nguyên bằng giọng tin tưởng của một người bệnh hỏi ý kiến bác sĩ.

Nhưng hôm nay ngay cả Nguyên cũng không còn tin vào khả-năng-nói-gì-cũng-đúng của mình. Nó trả lời câu hỏi của bạn bằng một câu hỏi của chính nó:

- Tại sao tự dưng mày biến thành thằng K’Brêt, còn tao biến thành thằng K’Brăk vậy hả?

- Ờ, thiệt là kỳ cục. Mà hai thằng phù thủy nhóc đó ở đâu ra vậy kìa?

- Tụi nó đem mình tới đây và biến tụi mình thành hai đứa nó để làm cái quái gì chứ?

- Bây giờ hai đứa nó trốn ở đâu há?

Kăply và Nguyên càng nói càng hăng, đến mức tụi nó không nhận ra cuộc đối thoại chỉ toàn là những câu hỏi.

Chắc chắn sẽ có ít nhất là vài chục câu hỏi nữa xối xả tuôn ra nếu như ngay lúc đó, thằng K’Tub không thình lình xuất hiện.

Thằng nhóc đẩy cửa một cái rột, đâm bổ vào, bô bô bằng cái giọng rất chi là hí hửng:

- Chào anh K’Brăk, chào anh K’Brêt. Các anh chơi trò gì hò hét vui quá vậy?

Thằng K’Tub vừa hỏi vừa toét miệng ra cười. Mới gặp K’Tub có hai lần nhưng Kăply có cảm giác K’Tub là thằng nhóc cực kỳ yêu đời. Trông nó lúc nào cũng tươi tỉnh, vui vẻ và đặc biệt luôn luôn phấn khích.

Miệng vẫn toe toét, không đợi Nguyên và Kăply đáp, nó quay ra sau, tía lia:

- Có chị Êmê tới thăm mấy anh nữa nè.

Nguyên và Kăply ló mắt nhìn ra cửa, ngạc nhiên không thấy ai ngoài thằng K’Tub lóc chóc.

Kăply mấp máy môi:

- Chị Êmê á?

Như thể nghe thấy lời thì thầm của Kăply, từ bên ngoài vang lên tiếng kêu lảnh lót vui mừng của một cô gái:

- Anh K’Brăk! Anh K’Brêt!

Một cái bóng trăng trắng lao vụt vào phòng, nhanh như chớp xẹt. Nguyên và Kăply vừa thấy mắt hoa lên, cái bóng đã đứng ngay bên mép giường, hiện rõ là một cô gái trạc mười lăm, mười sáu tuổi. Cô gái mặc quần áo trắng toát, đôi mắt to và đen lay láy như hai hạt nhãn, khuôn mặt bầu bĩnh, cái mũi hơi hếch nom có duyên tệ. Đặc biệt, tóc của cô gái không giống lá cây. Tóc của cô có màu vàng óng.

Cô gái đứng sững trước mặt Nguyên và Kăply, nhìn hai đứa bằng ánh mắt ngỡ ngàng và có vẻ gì đó giống như là tha thiết. Kăply dán mắt vào gương mặt xinh đẹp của cô gái, nói như mê sảng:

- Êmê á?

Nó quên mất nó đã hỏi một câu giống như vậy cách đây chưa đầy một phút.

- Chào anh K’Brêt! - Êmê mỉm cười với Kăply nhưng mắt lại rưng rưng, như thể nó đang vừa cười vừa khóc. - Nghe K’Tub nói anh và anh K’Brăk đã tỉnh, em mừng quá! Thiệt là may, em cứ nghĩ hai anh không thể nào sống sót sau khi trúng phải lời nguyền Tan xác của Buriăk chứ.

Kăply cảm giác có một màn sương đang phủ xuống đầu nó.

- Buriăk á! - Nó lẩm bẩm một cách máy móc.

- Chính là Buriăk, sứ giả thứ năm của trùm Bastu. Cậu K’Tul đã khẳng định như thế.

- Nhưng ba em đâu có tận mắt nhìn thấy Buriăk! - K’Tub thình lình lên tiếng.

- Lúc đó ba tới trễ một chút, nhưng ba vẫn nhận ra kẻ ra tay độc ác đó là Buriăk, K’Tub à.

Người đàn ông ốm lỏng khỏng vừa nói vừa bước vào phòng. Hóa ra ông ta tên K’Tul, là ba của thằng K’Tub! Nguyên nhủ bụng, lo lắng không biết số phận của nó và Kăply sắp tới sẽ rẽ theo hướng nào.

Ông K’Tul bước tới bên giường, nhìn K’Tub bằng ánh mắt nghiêm khắc:

- Ba đã bảo đợi đến chiều hãy vào thăm, sao giờ này con đã ở đây?

Thằng K’Tub dường như chẳng ngán gì lời quở trách của ba nó. Nó cười tươi rói:

- Tại chị Êmê nôn nao muốn gặp anh K’Brăk và anh K’Brêt, ba à.

Êmê ngước lên nhìn ông K’Tul, không buồn chùi nước mắt:

- Sao cậu biết là Buriăk ra tay hở cậu?

Ông K’Tul nhún vai, đôi mắt lấp loáng trông thật dữ tợn:

- Đơn giản thôi, Êmê à. Xét về trình độ, chỉ sứ giả mới đủ khả năng hãm hại được K’Brăk và K’Brêt. Và trong các sứ giả dưới quyền Bastu, Buriăk là kẻ thích sử dụng lời nguyền Tan xác nhất.

- Nhưng tôi không phải là K’Brêt! - Như không chịu đựng nổi sự căng thẳng, Kăply bất thần hét lên. - Tôi là Kăply sống ở làng Ke và chẳng bị lời nguyền Tan xác nào đánh trúng cả!

Kăply trông rất giống lên cơn điên. Nó hét sùi cả bọt mép và đột ngột đến mức Nguyên không biết làm sao chặn họng thằng bạn mình lại. Mặt tái ngắt, Nguyên láo liên nhìn hết người này đến người khác, phấp phỏng chờ một biến cố khủng khϊếp.

K’Tub phản ứng trước tiên. Nó ôm vai Kăply, lắc như lắc một chai rượu:

- Anh K’Brêt, anh nói nhảm gì thế hả? Tỉnh lại đi, anh K’Brêt!

- Tỉnh cái con khỉ! - Kăply phát khùng. - Tao không phải là anh K’Brêt của mày đâu, K’Tub!

- Buông anh K’Brêt ra đi con! - Ông K’Tul thở một hơi dài sườn sượt. - Ai trúng phải lời nguyền Tan xác, nếu không chết cũng hóa thành lú lẫn như thế thôi.

- Không thể như thế được! Không thể được! - Thằng K’Tub nhảy tưng tưng. - Ba phải tìm cách phục hồi trí nhớ cho anh K’Brăk và anh K’Brêt! Ba phải cố lên nghe ba!

Trong đáy mắt ông K’Tul ánh lên vẻ đau khổ:

- Chắc chắn ba sẽ cố, K’Tub à.

Vẻ mặt của ông K’Tul khiến Êmê cảm thấy trái tim mình như bị ai bóp nghẹt. Nó đau đáu nhìn cậu nó:

- Có thật là phục hồi được không hở cậu?

- Được.

Trầm ngâm một hồi, ông K’Tul đáp bằng cái giọng rù rì không giống chút gì với cái giọng rổn rảng tự nhiên của ông, gây cảm giác như chính ông cũng không tin vào sự xác nhận của mình lắm.

Êmê nhận ra ngay sự khác lạ đó. Nó cắn môi muốn bật máu:

- Nhưng chắc là không đơn giản hở cậu?

- Ờ cực kỳ khó khăn, cực kỳ phức tạp! - Ông K’Tul buồn bã thú nhận. - Phải lấy cho được hai quả táo vàng ở núi Lưng Chừng nghiền thành bột, bỏ vào vạc nấu với gan rồng và cá kiếm trong một trăm ngày mới tạo ra thuốc phục hồi trí nhớ được. Trong khi ở chỗ ta chỉ có mỗi món mật cá kiếm.

Phương thuốc ông K’Tul đưa ra khiến Êmê lẫn K’Tub chết điếng. Gan rồng là báu vật trong thiên hạ, nhưng dù sao cũng có thể tìm được. Còn những quả táo vàng thì thiệt tình tụi nó không dám mơ tới. Vì tụi nó đều biết so với đường lên núi Lưng Chừng thì đường lên trời còn dễ hơn gấp ngàn lần.

K’Tub lại ôm lấy vai Kăply, lần này nó không lắc lắc nữa mà ôm cứng lấy, nước mắt nhỏ tong tong:

- Như vậy là khó cho anh rồi, anh K’Brêt ơi!

Khuôn mặt tươi cười của thằng K’Tub không hợp chút xíu nào với chuyện khóc lóc nên khi nó ngoác miệng bù lu bù loa trông nó rất kỳ cục. Bị những giọt nước mắt của K’Tub rơi tí tách trên cổ, Kăply thấy nhồn nhột như có ai cù nhưng nó cố để không bật cười. Nó biết nó không phải là thằng K’Brêt. Nó chẳng mất trí nhớ gì ráo, vì vậy nó chẳng cần cóc gì đến mật cá kiếm, gan rồng hay những quả táo quái quỷ gì đó. Nghĩ đến chuyện những người đứng trước mặt nó đều bị thằng K’Brăk và thằng K’Brêt lừa đến mếu xệch miệng, Kăply thấy ngứa ngáy quá. Đã mấy lần nó tính nói huỵch toẹt ra toàn bộ sự thật về chuyện tráo người này, nhưng rồi nghĩ lại, nó thấy thiệt là vô ích khi làm cái chuyện vớ vẩn đó. Nó và Nguyên có nói ra chắc chẳng ai tin. Mọi người sẽ cho là tụi nó bị lú lẫn dưới tác động của lời nguyền Tan xác.

Cuối cùng, Kăply đành chọn cách ngồi im ru bà rù, bụng vừa tức cười vừa thấy tội tội. Tình cảm của thằng K’Tub dành cho K’Brêt không hiểu sao khiến lòng Kăply cảm thấy nao nao.

Trong khi K’Tub ôm cứng lấy Kăply thì Êmê lao về phía Nguyên.

Nó cầm lấy tay Nguyên, lắc qua lắc lại:

- Anh K’Brăk, anh nhận ra em không?