Kăply biết rằng hành động đúng đắn nhất lúc này là vắt giò lên cổ chạy luôn nhân lúc thằng áo vàng còn chưa kịp rơi trở xuống. Nhưng cặp giò của nó quả tình là không nhúc nhích được, nói trắng ra là hoàn toàn mất hết cảm giác.
“Ầm” một tiếng, thằng áo vàng té xuống giường một cú như trời giáng, và trước cặp mắt kinh ngạc của Kăply, nó lồm cồm nhỏm dậy rồi cũng như Kăply, nó vội vã bò thụt lui về phía mép giường đối diện và thọc chân xuống sàn, quýnh quýu đến mức không kịp thò tay xoa lấy cặp mông chắc là nát bét.
Thằng áo vàng chưa kịp đặt nốt chân kia xuống đã nghe tiếng chân người huỳnh huỵch chạy tới, và nó không hiểu sao bỗng nằm chết cứng luôn ở tư thế đó.
Ở bên này, Kăply cũng vắt nửa người trên mép giường, chân trên chân dưới, nghe cơ thể lạnh ngắt từng phần theo tiếng bước chân dội tới mỗi lúc một gần, đau đớn tưởng tượng tới tình cảnh con thỏ sập bẫy chờ người tới tóm.
Kăply nghe tiếng kẹt cửa phía sau lưng, tiếng chân người bước vào, tiếp liền là tiếng reo mừng rỡ của một thằng nhóc:
- A, anh K’Brăk và anh K’Brêt tỉnh lại rồi!
K’Brăk? K’Brêt? Kăply nghe tai mình lùng bùng như có một bầy ong đang bay tán loạn trong đầu.
- Ủa, mà hai anh nằm cái kiểu gì ngộ vậy! - Tiếng nói khi nãy lại vang lên, không rõ rệt là kinh ngạc hay chế giễu.
Liền đó, Kăply nghe một bàn tay nhỏ đặt lên vai mình, lay lay:
- Anh K’Brêt, anh còn sống thiệt là may quá!
Mình đâu có phải là K’Brêt? Sao thằng nhóc này nó lại hồ đồ như thế nhỉ? Kăply làu bàu trong đầu, bực mình vì cái quai hàm xụi lơ lâu quá.
- K’Tub, khiêng anh K’Brêt lên giường đi... - Tiếng một người đàn ông ồm oàm ra lệnh ngay sát sau lưng Kăply. - Anh K’Brêt và anh K’Brăk còn chưa khỏe đâu!
Như vậy tên của thằng áo vàng là K’Brăk. Còn K’Brêt đích thị là tên thằng áo xanh! Óc Kăply lóe lên. Nhưng mình đâu phải là K’Brêt. Thằng K’Brêt chính hiệu hiện đang ở đâu há? Kăply mới nghĩ tới đó đã bị thằng K’Tub nhấc bổng lên. Cùng lúc, nó cũng kịp thấy người đàn ông vừa lên tiếng xuất hiện ở chiếc giường bên kia.
Ông cao lỏng khỏng, gương mặt dài, ốm nhom ốm nhách như suốt đời chỉ xực mỗi món dưa chuột, nhưng nhờ bộ ria con kiến và ánh mắt lấp lánh đầy nguy hiểm nom ông oai vệ một cách đáng sợ. Như K’Brăk và K’Brêt, ông có mái tóc màu xanh lá cây, dù gương mặt ông không được trắng trẻo lắm. Ông mặc bộ quần áo trắng, cổ quấn khăn rằn, chân mang đôi guốc gỗ, lúc này ông kéo lê đôi guốc phát ra những tiếng lọc cọc đi về phía thằng K’Brăk.
Thằng K’Brăk có vẻ xuôi xị sau cú rơi vừa rồi. Nó đờ ra như con cá mắc cạn, mặc người đàn ông xốc nách lôi lên giường và xoay ngang xoay dọc thoải mái như xoay một khúc cây.
- Đi, K’Tub! - Người đàn ông nói bằng giọng không để thằng K’Tub phản đối. - Lát chiều, ta hãy vào thăm!
K’Tub có vẻ muốn nấn ná nhưng không dám cãi lời người đàn ông. Nó lê bước ra cửa, cố ngoái đầu lại nói:
- Anh K’Brăk và anh K’Brêt nằm nghỉ nhé. Chiều em sẽ dẫn chị Êmê vào chơi.
Trời, còn chị Êmê nào nữa? Kăply hoang mang nghĩ bụng và ném cho thằng K’Brăk một cái nhìn chán ghét. Nó ngán ngẩm hỏi, chả buồn nghĩ cách thoát thân nữa:
- Thằng bạn mày tếch đi đâu rồi?
Khi người đàn ông lẻo khẻo vừa dắt thằng K’Tub ra khỏi phòng. K’Brăk đã bật ngay dậy. Nó ngồi co chân sát mép giường, hai tay bó gối và trả lời Kăply bằng giọng cảnh giác:
- Tao cũng chẳng biết nữa.
K’Brăk nói tiếp bằng giọng hằn học:
- Chứ chẳng phải tụi mày nhốt nó rồi sao?
- Cái gì! - Kăply giương mắt ếch. - Tụi tao nhốt nó?
- Chứ không phải sao! - Mặt K’Brăk vẫn lạnh tanh, giọng càng lúc càng cay cú. - Tụi mày lừa tao và thằng Kăply ngồi lên hai chiếc ghế yêu tinh đó rồi đưa về đây. Bây giờ thằng Kăply biến mất...
- Mày vừa bảo gì thế! - Kăply giơ tay lên, hấp tấp cắt ngang lời K’Brăk. - Mày cùng đi với thằng Kăply à? Thế mày không phải là thằng K’Brăk sao?
- Hừm, K’Brăk! - K’Brăk dẩu môi, trông nó giống hệt một con khỉ già. - Mày đừng có vờ vịt. Mày thừa biết tao là thằng Nguyên mà.
Kăply có cảm giác như va phải tường. Trán nó nhăn tít:
- Nguyên? Làm sao mày là thằng Nguyên được? Là Nguyên sao mày không nhận ra tao?
K’Brăk nhếch mép:
- Ai bảo tao không nhận ra mày hả K’Brêt? Lúc ở trên đồi Phù Thủy, chính mày và thằng K’Brăk đã tìm mọi cách ám hại tao và thằng Kăply...
- Tao không phải là thằng K’Brêt! - Kăply kêu lên. - Tao là Kăply!
Thú nhận của Kăply chẳng tác động đến K’Brăk mảy may. Nó chỉ tay về phía cuối phòng, giọng khinh khỉnh:
- Mày hãy soi mặt mày vào chiếc gương kia kìa. Muốn giả dạng Kăply, điều trước tiên mày phải hóa trang cho giống đã.
Kăply ngoảnh nhìn theo tay chỉ của K’Brăk. Tít đằng cuối phòng có một chiếc bàn vuông thấp màu nâu sẫm. Trên bàn bày dăm thứ lặt vặt: mấy cuốn sách, một hộp cắm viết, bộ ấm chén và một pho tượng nhỏ. Trước bàn, ốp chặt vào vách là một chiếc gương đồng hình bầu dục với vô số những phù điêu chạm trổ quanh đường viền.
Kăply lập tức phóng xuống khỏi giường, vọt thẳng lại chỗ chiếc bàn, không đợi K’Brăk khích đến lần thứ hai.
Vừa nhác thấy mặt mình phản chiếu trong gương, Kăply thét lên một tiếng kinh hoàng và lảo đảo thối lùi ra sau năm, sáu bước, nếu không gượng lại kịp nó đã ngã chổng kềnh ra rồi. Lúc này một xác chết dưới gầm bàn chắc cũng không thể làm Kăply sợ hãi đến vậy. Bởi vì gương mặt mà Kăply vừa trông thấy trong gương không giống chút gì với gương mặt quen thuộc của nó. Đó là gương mặt của thằng nhóc áo xanh - thằng K’Brêt. Cái áo nó mặc cũng không phải là cái áo thường ngày. Đó chính là cái áo của thằng K’Brêt. Kăply đưa mắt nhìn xuống chân, bây giờ nó mới phát giác ra cái quần mà nó đang mặc là cái quần của thằng K’Brêt, đôi giày cũng là đôi giày của thằng K’Brêt nốt.
Hèn gì thằng K’Tub kêu mình là anh K’Brêt và thằng K’Brăk không chịu tin mình là Kăply. Một tia chớp chợt lóe lên trong óc Kăply: Ơ, như vậy thì đang ngồi đằng kia không phải thằng K’Brăk rồi! Nó đích thị là thằng Nguyên, bạn mình. Chỉ có điều nó đeo gương mặt thằng K’Brăk, cũng như mình đang đeo gương mặt thằng K’Brêt vậy thôi.
- Thế nào hở K’Brêt! - Tiếng K’Brăk đắc thắng phía sau lưng. - Mày có thấy mày là đứa đại ngốc chưa. Hà hà, mày chỉ lừa tao được một lần thôi, K’Brêt à.
Kăply cố bắt mình xoay người lại, phải khó khăn lắm nó mới cử động được. Nó nhìn vẻ khoái trá trên mặt bạn mình bằng ánh mắt buồn bã:
- Bây giờ thì tao tin mày là thằng Nguyên rồi.
Kăply thở dài:
- Nhưng mày cũng nên soi qua mặt mày trong gương một chút đi Nguyên.
- Tao thấy không cần! - K’Brăk bây giờ là Nguyên, đáp giọng kɧıêυ ҡɧí©ɧ, và vẫn ngồi yên trên giường.
- Theo tao, mày nên bỏ chút thì giờ bước lại soi gương! - Kăply chép miệng. - Rồi mày sẽ hiểu tại sao khi nãy tao không nhận ra mày, cũng như tại sao mày không nhận ra tao là thằng Kăply.
Đột ngột, Nguyên cảm thấy mất tự tin. Trước câu nói lấp lửng của Kăply, nó lò mò cảm thấy một sự quái dị nào đó đang chờ đợi mình.
Nó ngần ngừ đặt chân xuống đất, rồi cứ đứng đực ra đó, ánh mắt đi qua đi lại giữa tấm gương và khuôn mặt thằng Kăply, đầy do dự.
- Đi soi gương đi! - Kăply hất hàm về phía bạn, nói như ra lệnh.
Trong một thoáng, Nguyên như mất tự chủ. Nó nặng nhọc kéo lê nó về phía cuối cái phòng, trông vất vả như con rùa kéo cái mai của mình, vừa muốn vừa không muốn thò cái đầu vào cái gương kia một chút xíu nào.
Kăply đứng yên tại chỗ, quay mình hồi hộp nhìn theo bạn. Và đúng như nó nghĩ, vừa nhìn thấy bộ mặt trắng bóc với mớ tóc xanh rì của thằng K’Brăk trong gương, thằng bạn nó rống lên một âm thanh gì đó rất giống với tiếng còi xe lửa khi chui ra khỏi đường hầm. Đứng tuốt đằng xa mà nó vẫn nghe đầu nó kêu u u.
Kăply đưa hai tay lên bịt tai, cố nghĩ dẫu sao đó cũng là dấu hiệu tốt lành. Đúng chóc là thằng Nguyên rồi! Thằng K’Brăk thật sẽ không bị kích động quá mức khi nhìn thấy mình trong gương như vậy!