Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Quyển 1 - Chương 161: Chương 39.3: Bổn vương sợ vợ

Dạ Tử Y bị ném té ngã ở cửa, lực đạo có chút lớn. Cú ngã này làm búi tóc rối loạn, trên người cũng là đau đớn khó nhịn! Đứng lên giống như kẻ điên ở cửa mắng to: "Biểu huynh, tiện nhân đó thì có cái gì tốt. . . . . ."

Nam tử tuyệt mỹ nhẹ nhàng để đũa xuống, trên gương mặt nhìn không ra là đang suy nghĩ gì, nhìn tiểu nữ nhân bên cạnh một chút: "Nương tử đợi chút, vi phu đi một chút sẽ trở lại!"

Dám chửi Tam nhi là tiện nhân, nếu đã muốn chết thì hắn sẽ thành toàn cho nàng!

"Biểu huynh!" Dạ Tử Lân lập tức đứng lên, ngăn ở cửa, "Biểu huynh, chuyện hôm nay coi như xong đi. Hơn nữa hôm nay là tiệc đầy tháng của chất nhi, Lân thay mặt hoàng muội nhận lỗi với biểu tẩu. Tiểu nha đầu không hiểu chuyện, biểu huynh tạm tha nàng lần này đi! Trẫm lập tức phái người hộ tống nàng hồi cung!"

Nói xong nháy mắt với thái giám tổng quản. . . . . .

Thái giám tổng quản hiểu ý, lập tức chạy ra ngoài. . . . . .

Hiên Viên Vô Thương nhìn vẻ mặt khẩn cầu của Dạ Tử Lân một chút, không nhúc nhích chút nào, bờ môi như hoa anh đào kéo nhẹ: "Tránh ra!" Dám mắng Tam nhi, chỉ có một con đường chết!

"Biểu huynh! Lân chỉ có một người muội muội này thôi!" Nhị hoàng huynh chết rồi, đại hoàng huynh - tên cầm thú kia không đề cập tới cũng được. Hắn chỉ còn một mình Dạ Tử Y - người muội muội này thôi. Theo tính tình của biểu huynh, nếu đã ra tay, nàng tuyệt đối sẽ không có đường sống!

"Thương Thương, đánh một trận coi như xong, đừng lấy mạng của nàng!" Vũ Văn Tiểu Tam ở một bên chen vào nói, nàng cũng không phải là sát nhân cuồng ma. Không đến nỗi người khác mắng nàng đều sẽ phải gϊếŧ, nhưng nàng cũng không phải là người tốt lành gì. Mắng nàng mà còn muốn bình yên vô sự, không có cửa đâu!

"Tuân lệnh, nương tử đại nhân!" Quay đầu cười xinh đẹp với Vũ Văn Tiểu Tam một tiếng, rồi sau đó mở miệng về phía Dạ Tử Lân: "Nếu nương tử đã nói tha cho nàng ta một mạng, bổn vương sẽ bỏ qua cho nàng ta, chỉ là trong vòng ba tháng, bổn vương không hy vọng nghe nàng ta nói hơn một câu!"

Sắc mặt Dạ Tử Lân lập tức cứng đờ, rồi sau đó mở miệng phân phó: "Mang công chúa về cung, vả miệng 500 cái, không được thủ hạ lưu tình!" Năm trăm cái, hoangdung_di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn mặt kia đã muốn sưng hơn mấy tháng, sao có thể nói chuyện đây!

"Dạ!" Có người đáp một tiếng, liền đi ra ngoài nhắn nhủ ý chỉ hoàng thượng.

Ung dung đi tới ngồi xuống bên cạnh Vũ Văn Tiểu Tam: "Nương tử, hài lòng không?"

"Tạm được!" Nhìn cũng không nhìn hắn, cho một đánh giá đúng trọng tâm

"Vậy muốn như thế nào, nương tử mới cảm thấy vô cùng tốt đây?" Dịu dàng mở miệng, làm cho người ta không thể tin được hắn chính là nam tử khát máu vừa muốn gϊếŧ người kia.

"Sau này không cho phép chàng xuất hiện trước mặt nàng ta, ta sẽ cảm thấy vô cùng tốt ngay!" Mỗ nữ rất phẫn hận nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia.

Cười khẽ một tiếng: "Được! Sau này vi phu thấy nàng ta, sẽ bỏ chạy thật xa!"

"Vậy còn được!" Vũ Văn Tiểu Tam hài lòng gật đầu một cái.

"Bổn vương ăn no, xin lỗi không tiếp được!" Hiên Viên Ngạo đặt đũa xuống, đứng lên, giống như chạy trối chết đến hậu viện.

Vũ Văn Tiểu Tam ngẩn ra, có chút áy náy nhìn bóng lưng của hắn. Thật ra thì nàng cố ý, cố ý khiến Hiên Viên Ngạo biết vợ chồng bọn họ có bao nhiêu ân ái, muốn cho hắn sớm ngày bỏ được mình. Nhưng nhìn hắn rời khỏi có chút chật vật, nàng vẫn mơ hồ có chút khó chịu thay hắn.

Hiên Viên Vô Thương không tiếng động nắm chặt tay của nàng, truyền ấm áp tới.

Nàng quay đầu cười với hắn, hắn luôn có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng. Có được một người chồng như vậy, còn cầu gì hơn!

"Bổn cung không về, bổn cung không về. . . . . . Biểu huynh. . . . . ." Bên ngoài truyền đến giọng nói không cam lòng của Dạ Tử Y. Tại sao, tại sao trong mắt biểu huynh vẫn không thấy được bóng dáng của nàng? Tại sao? Nữ nhân kia thì có gì tốt!

. . . . . .

"Biểu huynh. . . . . ." Âm thanh càng ngày càng xa, cho đến khi không nghe được. . . . . .

Thiên Mộ Tuyết thấy được vết xe đổ của Dạ Tử Y, cũng không dám tùy tiện mở miệng nói về vấn đề tiểu thϊếp nữa, chỉ cười nói: "Nhϊếp chính vương điện hạ thật cưng chiều vương phi, chỉ là việc ném công chúa ra để trừng phạt, có phải có chút không ổn hay không?"

"Nàng ta không phải chỉ là một công chúa thôi sao! Có gì không ổn! Lần trước hoàng thúc vì hoàng thẩm trực tiếp dùng một chưởng đánh chết nữ hoàng Thanh Loan tiền nhiệm - Phượng Phi Yên! Ngươi không biết đâu! Lúc ấy Phượng Phi Yên - tiện nhân kia len lén bắt hoàng thẩm đi, còn đánh hoàng thẩm một bạt tai. Sau khi hoàng thúc tìm được hoàng thẩm, không nói hai lời, trực tiếp gϊếŧ chết nàng ta!" Hiên Viên Ly quay đầu nháy mắt về phía Thiên Mộ Tuyết, hồ ly lẳиɠ ɭơ, nghĩ giả vờ dáng vẻ đáng thương giành hoàng thúc với hoàng thẩm, cũng không nhìn Hiên Viên Ly nàng có đồng ý hay không!

Hiên Viên Vô Thương giận đỏ cả mặt vì hồng nhan, một chưởng gϊếŧ chết Phượng Phi Yên là chuyện thiên hạ đều biết! Chỉ là người thấy qua không nhiều lắm, hoangdung_๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n mọi người cũng không biết chuyện này là thật hay giả. Hôm nay nghe Hiên Viên Ly nói thì đều tin.

Thiên Mộ Tuyết này nghe vậy, thân thể có chút khẽ run, cúi đầu ăn cơm, giống như là bị dọa đến chiếc đũa cũng cầm không vững, rất chọc người thương tiếc.

Vũ Văn Tiểu Tam tán thưởng nhìn Hiên Viên Ly một cái, cô gái nhỏ này không tệ, biết giúp nàng nói chuyện!

Hiên Viên Ly đáp lại nàng bằng một ánh mắt đắc ý. Đi theo hoàng tẩu, không, hoàng thẩm lăn lộn lâu như vậy, một chút tài nghệ như vậy cũng không có, mình còn lăn lộn thế nào được!

Phong Cuồng Tiêu ngẩng đầu lên cười như không cười nhìn Hiên Viên Ly một cái. Bộ dáng tiểu nha đầu này nháy mắt đe dọa Thiên Mộ Tuyết, thật đáng yêu!

Cái nhìn này làm khuôn mặt nhỏ của Hiên Viên Ly đỏ lên, vội vàng cúi đầu, hoangdung_๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn học hoàng thẩm, một bộ dáng khó xử. Ai da, đại suất ca đang nhìn mình nè. . . . . .

Phong Cuồng Tiêu dừng lại, sắc mặt lập tức cứng đờ, cúi đầu ăn cơm, không dám nhìn nữa.

"Lời nói này của Ly nhi không tệ, dù là nữ hoàng bổn vương cũng đã gϊếŧ. Ai dám động đến một đầu ngón tay của nương tử, bổn vương sẽ khiến người đó sống không nổi!" Hiên Viên Vô Thương tán thưởng nhìn Hiên Viên Ly một cái, đồng thời giống như lơ đãng nói ra những lời này, cảnh cáo mọi người.

Thiên Thành Vũ rốt cuộc ý thức được, khả năng quyến rũ nhϊếp chính vương không lớn, ăn thật nhanh vài miếng, càng ăn càng cảm thấy không biết ngon, liền đứng dậy mở miệng: "Nhϊếp chính vương điện hạ, cựu thần ăn xong rồi, các vị từ từ ăn, cựu thần đi trước!"

"Thiên đại nhân thân là lễ bộ thượng thư, sao có thể không biết lễ nghi như thế. Hoàng thượng và nhϊếp chính vương điện hạ đều ở đây, ngươi ăn xong rồi, tại sao có thể nói đi là đi?" Lời này là thừa tướng đang đảm nhiệm nói.

Thiên Thành Vũ nghe vậy, mặt già đỏ lên, trong lòng tức giận không dứt, quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái: "Tạ thừa tướng đại nhân nhắc nhở, lão phu hẳn là nhất thời già nên hồ đồ rồi, không nhớ chuyện này!"

"Già nên hồ đồ, thôi thì về nhà nghỉ ngơi thật tốt đi. Bổn vương cũng không giữ đại nhân lại!" Hiên Viên Vô Thương nhàn nhạt hạ lệnh đuổi khách. Thiên Thành Vũ ở nơi này, vấn đề ngược lại không lớn, chính là Thiên Mộ Tuyết ở nơi này ảnh hưởng tâm tình Tam nhi, đuổi đi sẽ tốt hơn!

"Hạ quan cáo từ!" Thiên Thành Vũ nói xong, nháy mắt về phía nữ nhi của mình.

Dáng vẻ Thiên Mộ Tuyết miễn cưỡng đi theo phụ thân mình rời đi, đi tới cửa vẫn không nhịn được quay đầu nhìn Hiên Viên Vô Thương một cái, mới lưu luyến rời đi.

Vũ Văn Tiểu Tam cười nói: "Thương Thương, chàng có nhiều sức quyến rũ thật. Nhìn đi, cô nương kia đi tới ngoài cửa cũng không quên quay đầu lại nhìn chàng một cái! Mắt đẹp ẩn tình, quả nhiên là cực kỳ xinh đẹp!" Mỗ nữ cười đến cảnh xuân rực rỡ, chỉ là nụ cười kia không đạt đến đáy mắt.

Mọi người nghe vậy, thấy lời này do nhϊếp chính vương phi nói, nghĩ nhϊếp chính vương cũng sẽ không có ý kiến gì, cho nên cũng yên tâm to gan cười, hoangdung_diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn than vãn nhϊếp chính vương điện hạ diễm phúc không ít.

Ai ngờ, nam tử tuyệt mỹ này giương môi cười một tiếng, quay đầu nhìn tiểu nữ nhân toàn thân khó chịu kia: "Cực kỳ xinh đẹp? Nếu nương tử thích đôi mắt nàng ta, vi phu sẽ móc ra đưa nương tử chơi đùa được không?"

Lời này vừa nói ra, mọi âm thanh đều yên tĩnh lại!

Ngay cả đôi đũa trong tay Hiên Viên Ly cũng không nhịn được rớt xuống. . . . . . Hoàng thúc đang nói cái gì? Thật buồn nôn!

Đôi mắt như lưu ly của Hiên Viên Triệt thoáng qua một tia sáng đùa giỡn, có chút trong dự liệu.

Đám người Vũ Văn Cảnh Thiên và Công Tôn Trường Khanh, Mộ Vân Dật không biến sắc, chỉ nhíu nhíu mày. . . . . .

Tay cầm đũa của Hiên Viên Mặc hơi cương cứng một chút, trên mặt trơn bóng như ngọc nâng lên một nụ cười khổ. Vẫn là hoàng thúc thích hợp với nàng hơn, nếu là mình, sao cũng không làm được chuyện như vậy!

"Được rồi! Ghê tởm!" Phất phất tay, một bộ dáng không nhịn được, tâm tình rõ ràng đã khá hơn nhiều.

Ngẩng đầu lên nhìn chỗ trống của Hiên Viên Ngạo một chút, ở trong lòng hơi thở dài một hơi. . . . . .

Ăn xong một bữa cơm, mọi người liền rối rít đứng dậy cáo từ.

Hiên Viên Vô Thương lại lên tiếng giữ lại: "Các vị đại nhân cơm nước xong liền tùy ý đi dạo đi. Buổi tối con trai của bổn vương muốn bắt đồ vật đoán tương lai, mời các vị ở lại cổ động!"

Hả? Không phải lúc một tuổi mới bắt sao? Hiện tại mới một tháng, gấp làm gì? Tất cả mọi người có chút kỳ quái.

Vũ Văn Tiểu Tam cũng rất im lặng nhìn hắn. Không có lầm chứ? Còn nhỏ như vậy, hoangdung_die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on bắt đồ vật đoán tương lai gì chứ? Muốn bắt cũng bắt không được đâu?

Hiên Viên Vô Thương nghĩ là vấn đề bắt đồ vật được giải quyết, sau này sẽ không cần làm yến tiệc một tuổi, không cần lại mời những người Gia Luật Trục Nguyên này tới nữa!

"Ha ha, một khi đã như vậy, chúng ta sẽ nán lại một chút. . . . . ."

. . . . . .

Hậu viện, Hiên Viên Ngạo ngơ ngác nhìn cả vườn cảnh xuân này. Lúc trước, nàng cũng đã tự xưng là "Bổn vương phi" rồi, chỉ là khi đó nàng là vương phi của hắn!

Hôm nay, hoàng thúc giúp nàng ném công chúa ra ngoài, nàng có còn nhớ rõ ban đầu nàng đáng thương, khóc đến rối tinh rối mù, để cho mình giúp nàng ném Nhị hoàng tẩu ra ngoài không?

Phồn hoa kết thúc, người và vật không còn. . . . . .

Hắn thật lòng hi vọng nàng hạnh phúc, nhưng lúc nhìn nàng hạnh phúc, trái tim đau như bị kim châm vậy. Vốn cho là mình đã buông tay, ít nhất lúc nhớ lại tất cả mọi chuyện trước đây, đã không còn đau đớn như vậy.

Nhưng cho dù là vết thương đã kết vảy, chỉ cần khẽ đυ.ng vào, cũng sẽ lập tức nứt ra, máu tươi đầm đìa!

"Hiên Viên Ngạo!" Sau lưng vang lên giọng nói của nàng.

Quay đầu, mắt lạnh dính vào chút ấm áp: "Làm sao nàng cũng đến hậu viện rồi?"

"Gọi hoàng thẩm!" Mỗ nữ hung dữ nghiêm mặt lại nhìn hắn.

Sắc mặt lập tức cứng đờ, gân xanh trên trán mơ hồ đập liên tục, cắn răng mở miệng: "Hoàng thẩm!" Nữ nhân đáng chết này, hình như không làm hắn nổi giận, nàng sẽ cảm thấy cả người khó chịu!

Tâm lý mỗ nữ thay đổi, lấy được thỏa mãn cực lớn, cười hì hì mở miệng: "Biết không? Lúc ta còn làm tam vương phi, vốn nghĩ tới Hiên Viên Mặc, Hiên Viên Triệt, còn có Thương Thương. Rốt cuộc chọn ai mới tốt, chính là một câu nói của hoàng thúc ngươi, đã ảnh hưởng thật sâu đến ta!"

"Một câu nào?" Hắn còn nhớ rõ nữ nhân kia hôm đó nổi điên, ở bên trong phòng nói gì mà đệ nhất hoàng hậu, bao nhiêu nam tử chờ nàng tới giải cứu, hoangdung_di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. nàng không biết chọn ai kia mà, sau lại làm sao liền chọn hoàng thúc chứ?

"Là bởi vì Thương Thương nói với ta, ta gả cho hắn, đồ con heo là ngươi khi nhìn thấy ta sẽ phải rất cung kính kêu một tiếng hoàng thẩm! Ha ha. . . . . . Như vậy ta thành trưởng bối của ngươi rồi, cho nên ta do dự rất lâu, sau đó đồng ý!" Hiên tại nhớ tới mình năm đó, cũng quả thật cảm thấy có chút ngây thơ.

Khóe miệng giật giật, nhìn bộ dáng nàng cười đến hả hê. Đáy lòng mơ hồ có chút bất đắc dĩ, lắc đầu một cái, lạnh lùng mở miệng: "Sau này đừng gọi bổn vương là heo nữa!"

"Khụ khụ. . . . . . Được! Chỉ là Hiên Viên Ngạo, ngươi thật bị bệnh thương hàn sao? Thế nào không nhìn ra một chút bệnh tật vậy?" Vũ Văn Tiểu Tam có chút hoài nghi nhìn hắn.

Sắc mặt lập tức cứng đờ, hơi ho khan một tiếng: "Không bệnh thì bổn vương mang theo cái mũ này làm gì?"

Đúng vậy, không bệnh hắn mang theo cái mũ đó làm gì? "Thương Thương, chàng đã đến rồi?" Nàng nhìn phía sau hắn mở miệng.

Hoàng thúc tới sao? Tại sao hắn không cảm thấy hơi thở? Có chút kinh ngạc quay đầu, ngay sau đó cảm thấy trên đầu chợt nhẹ. . . . . .

Đầu tóc bạch kim bỗng rơi xuống.