Thì ra nàng ta là công chúa, thân phận kia quả thật cao quý hơn mình nhiều! Nhưng. . . . . ."Nếu là tiểu nữ tử nhớ không lầm, trước đó vài ngày Dạ Mị đế quốc và Mông Man đế quốc từng khai chiến, tính toán thời gian, hiện tại vương phi tỷ tỷ đã có đứa bé. Chẳng lẽ là trong lúc chiến tranh đã cùng nhϊếp chính vương điện hạ. . . . . ."
Lời này làm khuôn mặt các đại thần phía ngoài đều biến sắc, trong lòng ngàn xoay trăm đảo. Một trận đại chiến kia, Mông Man đế quốc ngừng chiến, vốn cho là Dạ Mị đế quốc bọn họ có thể lấy được một chút chiến lợi phẩm, nhưng cuối cùng không có gì cả, chẳng lẽ đều là do nữ tử này? Mê hoặc nhϊếp chính vương của bọn họ, cho nên. . . . . . Nghĩ tới đó, ánh mắt đối với Vũ Văn Tiểu Tam đều trở nên bất thiện.
Hiên Viên Mặc cười nhạt một tiếng, trong giọng nói dịu dàng mang theo sát ý vang lên: "Trẫm vốn là không chuẩn bị nói, nhưng vị cô nương này đã hỏi, trẫm cũng không dấu diếm nữa. Gia Luật Trục Lộc cũng là nghĩa muội của trẫm, là công chúa Hòa Thạc của Hiên Viên đế quốc ta, đã kết giao với hoàng thúc sớm mấy năm. Lúc gặp đại chiến, nếu không phải nghĩa muội này của trẫm ra mặt hóa giải quan hệ các quốc gia, trận chiến này còn không biết đánh đến khi nào đâu!"
Nhẹ nhàng nói mấy câu, tất cả quá trình còn lại đều để cho mọi người phỏng đoán.
Những người sáng suốt vừa nghe đã lý giải thành vị công chúa của hai nước này, vì hòa bình thiên hạ, vì chu toàn các nước, thậm chí ủy thân cho nhϊếp chính vương điện hạ bọn họ, nên mới sớm bình ổn được trận chiến tranh này.
Hồng nhan họa thủy, trong nháy mắt liền trở thành người hy sinh bản thân, cứu vớt thiên hạ chúng sinh!
Vũ Văn Tiểu Tam rất tán thưởng nhìn Hiên Viên Mặc một cái: "Ha ha. . . . . . Ban đầu tiểu muội đi Hiên Viên đế quốc cũng chỉ là chơi đùa, đâu biết sẽ nhận vị hoàng đế này thành Mặc ca ca, vận số của bản công chúa quả thật không tệ! Ha ha. . . . . ."
Một câu "Mặc ca ca" khiến đôi mắt dịu dàng của Hiên Viên Mặc dính vào chút ý cười: "Tâm địa muội muội thiện lương, trời cao tự nhiên sẽ không bạc đãi muội muội!"
Vũ Văn Tiểu Tam đang muốn nói thêm gì nữa, chợt nghe một giọng nói vô cùng không tốt vang lên: "Ăn cơm!" Lòng Hiên Viên Vô Thương tràn đầy buồn bực. Hoangdung_di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn Thật sự là gặp quỷ, sơ sót một điểm này liền để cho hai người kia đều có quan hệ với Tam nhi!
Còn "Mặc ca ca" nữa chứ! Tức chết hắn!
Vũ Văn Tiểu Tam quay đầu nhìn người nào đó đang tỏa ra dấm chua, cười nhạt một tiếng, chàng cũng biết ghen sao! Con mẹ nó, lúc những nữ nhân như thiêu thân này lao đến, không nghĩ tới lão nương cũng sẽ ghen sao? Đồ thối nát!
Chỉ là hôm nay có thân phận của công chúa hai nước, thật đúng là thoải mái, nói đến còn phải cảm tạ Thiên Mộ Tuyết này bà tám lắm miệng!
Vì vậy mỗ nữ hoa lệ này coi như không thấy Hiên Viên Vô Thương, hai mắt tỏa ra ánh sao, mở miệng về phía hai người kia: "Hôm nay nếu Thiên cô nương không đề cập tới, muội muội còn nghĩ chuyện quan trọng này vẫn là không nên đề cập tới. Mặc ca ca, Trục Nguyên ca ca, theo ta biết, công chúa cũng có bổng lộc, không biết hai vị ca ca khất nợ bổng lộc của tiểu muội, chuẩn bị khi nào mới đền bù cho tiểu muội đây?"
Lời này vừa nói ra, toàn bộ người chứng kiến đều ho kịch liệt! Đây rõ ràng chính là có lòng tốt lại bị chó cắn! Hai người bọn họ có ý tốt giải vây cho nàng, nàng không cảm kích thì thôi, còn nghênh ngang lừa gạt bạc của bọn họ, thật sự là quá vô sỉ!
Ngay cả khóe miệng của Hiên Viên Vô Thương cũng hơi kéo ra. Nha đầu này, ở chỗ nào đều không quên bạc!
Thấy Hiên Viên Mặc và Gia Luật trục nguyên chỉ ho khan mà không đáp lời, lúc này sắc mặt mỗ nữ trở nên khó coi: "Thế nào? Các ngươi cho là ta gọi các ngươi một tiếng huynh trưởng cũng chỉ là gọi cho vui thôi hay sao? Đâu có chuyện dễ dàng như vậy! Nhớ năm đó, ta chính là vì hòa bình của thiên hạ mà gả cho tên cầm thú này, các ngươi chính là đối xử với ta như vậy hay sao?"
Nói xong chỉ chỉ sắc mặt khó coi của Hiên Viên Vô Thương. . . . . .
Cầm thú? Tất cả mọi người đồng tình nhìn khuôn mặt như đáy nồi của Hiên Viên Vô Thương, hắn lúc nào thì biến thành cầm thú rồi hả ?
Trong mắt lạnh của Hiên Viên Ngạo dính vào chút ý cười. Nữ nhân này, vừa nghe hoàng huynh nói như vậy, thật đúng đã xem mình là công chúa cứu vớt chúng sinh rồi!
"Khụ khụ. . . . . . Muội muội yên tâm, vi huynh sẽ không quên bổng lộc của muội đâu!" Sắc mặt của Gia Luật Trục Nguyên đã nghẹn đến đỏ bừng, hoangdung_๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n vì phòng ngừa nàng nói ra lời nói gì đó càng khoa trương hơn, vội vàng đồng ý.
Hiên Viên Mặc cũng dở khóc dở cười mở miệng: "Muội muội yên tâm, Mặc ca ca làm sao sẽ khấu trừ bổng lộc của muội, chờ Mặc ca ca trở về nước sẽ sai người đưa tới cho muội!"
"Ừm! Như vậy còn không sai biệt lắm! Trục Nguyên ca ca nhớ đem tiền đưa đến đây, Mặc ca ca thì đưa đến chỗ nghĩa phụ ta đi!" Nói xong quay đầu nhìn Vũ Văn Cảnh Thiên.
Nàng cũng không phải là gả cho người ta liền quên người nhà mẹ! Bổng lộc công chúa tuyệt đối không ít!
Vũ Văn Cảnh Thiên vừa nghe, tuy là đột nhiên từ phụ thân biến thành nghĩa phụ, để cho trong lòng hắn có chút bách vị tạp trần. Nhưng tóm lại, nữ nhi cũng nhớ đến nhà mẹ, vì vậy gật đầu cười: "Vậy phụ thân cũng không khách khí!"
Thiên Mộ Tuyết vốn muốn chèn ép Vũ Văn Tiểu Tam, nhưng chưa từng nghĩ lại làm cho nàng thành nữ thần cứu vớt chúng sanh.
Trong nháy mắt, sắc mặt vô cùng khó coi, không biến sắc mà siết chặt khăn trong tay. Đột nhiên, nhìn thấy ánh mắt Hiên Viên Mặc và Gia Luật Trục Nguyên nhìn mình vô cùng bất thiện, cả người run lên. Giờ mới biết nữ nhân này không những có thế lực sau lưng, hơn nữa thế lực này còn rất vững chắc. Hai Hoàng đế này đều không phải là người nàng có thể đắc tội! Vội vàng ngậm miệng, nghĩ tới có nên tìm cơ hội khác để xuất kích hay không?
Nhưng Vũ Văn Tiểu Tam cũng không phải là người dễ nói chuyện, lạnh lùng quay đầu nhìn Thiên Mộ Tuyết này một chút: "Thiên cô nương, chú ý xưng hô của ngươi, xin gọi bổn vương phi là nhϊếp chính vương phi hoặc vương phi. Bổn vương phi cũng không nhớ có một muội muội như ngươi! Mị lực của vương gia nhà chúng ta, bổn vương phi cũng không phải là không biết, đúng là có không ít thiêu thân nhớ thương, muốn vào vương phủ gọi bổn vương phi một tiếng tỷ tỷ. Chỉ là Thiên tiểu thư vừa nhìn đã biết là người có khí chất, có hình tượng, chắc hẳn cũng sẽ không giống như những hồ ly tinh không biết xấu hổ kia, nhớ thương vương gia nhà chúng ta mới đúng. Thiên tiểu thư, ngươi nói đúng hay không?"
Lời này làm gương mặt Thiên Mộ Tuyết nghẹn đến lúc đỏ lúc trắng, chưa từng nghĩ tới nữ nhân này không cho nàng một chút thể diện! Hiện tại để cho nàng nói như thế nào đây? Nói không thích nhϊếp chính vương, hoangdung_๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn chưa từng ôm lấy ảo tưởng? Đó chính là tự chặt đường lui! Nàng tuyệt đối sẽ không có cơ hội với nhϊếp chính vương.
Nếu trước mặt nhiều người như vậy, nói mình thích nhϊếp chính vương, muốn làm "Hồ ly tinh không biết xấu hổ" trong miệng nàng ta, nàng chắc chắn sẽ bị người trong thiên hạ nhạo báng! Do dự một hồi lâu, cười lớn một tiếng: "Vương phi không thích Mộ Tuyết gọi ngài tỷ tỷ, Mộ Tuyết không gọi là được, là Mộ Tuyết với cao vương phi rồi! Nhưng từ xưa tới nay, nam tử tam thê tứ thϊếp đều là chuyện thường, vương phi làm đương gia chủ mẫu của vương phủ phải rộng lượng một chút. Trên nữ đức và nữ giới đều có răn dạy, nữ tử không thể ghen tị. Tại sao vương phi có thể gọi những nữ tử ái mộ vương gia là....gọi là. . . . . ."
Đôi môi Vũ Văn Tiểu Tam nhẹ nhàng nâng lên nụ cười trào phúng: "Nam tử tam thê tứ thϊếp cũng là chuyện thường, nhưng mà vương gia nhà ta đã cam kết với bổn vương phi, không động vào bất kỳ nữ nhân nào trừ bổn vương phi, cho nên bổn vương phi nói như vậy, cũng là cắt đứt những tâm tư của các tiểu thư kia, tránh cho họ lãng phí thời gian ở trên thân vương gia, giao phó nhầm thâm tình!"
Cái gì? Lần này, mọi người đều không thể tưởng tượng nổi nhìn Hiên Viên Vô Thương, thân là nhϊếp chính vương một nước, lại chấp thuận một lời hứa như vậy, không động vào những nữ nhân khác? Dù là gia đình giàu có bình thường, cũng là thê thϊếp thành đàn, nhϊếp chính vương đã cưng chiều vị vương phi này đến loại cảnh giới nào rồi hả?
Thiên Mộ Tuyết sững sờ ngắn ngủi một chút liền phản ứng lại, nãy giờ đều là người vương phi này nói chuyện, vương gia không nói một lời. Chắc là vì hai hoàng đế ca ca của nàng ta đều ở đây, cho nên không tiện nói gì? Vì vậy quay đầu nhìn Hiên Viên Vô Thương một chút: "Thì ra là như vậy, vương gia cũng cảm thấy như vậy sao?"
Ai ngờ Hiên Viên Vô Thương đến nhìn cũng lười nhìn nàng ta một cái, chỉ gắp lên món ăn đưa về phía Vũ Văn Tiểu Tam: "Nương tử dùng bữa, đừng để ý đến những người nhàm chán này!"
Người nhàm chán? Lúc này Thiên Mộ Tuyết cảm thấy không thể nén giận được nữa. Thì ra là theo ý hắn, mình chỉ là một người nhàm chán sao!
Đúng lúc này, một cô gái áo hồng vững vàng đi vào: "Lời này của biểu huynh cũng không đúng rồi, cưới nhiều tẩu tẩu một chút có thể vì biểu huynh kéo dài hương khói. Thiên tỷ tỷ nói như vậy cũng là vì muốn tốt cho biểu huynh. Tại sao biểu huynh có thể nói nàng là người nhàm chán đây?"
Mọi người quay đầu vừa nhìn, là một cô gái xinh đẹp đáng yêu. Dạ Tử Lân thấy sắc mặt Hiên Viên Vô Thương không đúng, lúc này mở miệng: "Hoàng muội lớn như vậy rồi, sao còn có thể nói đùa bậy bạ như thế! Còn không tới nhận lỗi với biểu huynh đi!"
Dạ Tử Y nhìn biểu huynh mà mình đã ái mộ nhiều năm, lại dùng ánh mắt ghen ghét nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một chút, cậy mạnh mở miệng: "Hoàng huynh, người ta không có nói giỡn!"
"Là ai để cho nàng ta đi vào hả?" Giọng nói tà mị vang lên, mang theo chút sát ý, hoangdung_diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn lại dám dùng ánh mắt ấy nhìn Tam nhi, chán sống sao?
Quản gia kia vội vàng tiến lên mở miệng: "Vương gia, là công chúa muốn đi vào, tiểu nhân không ngăn được!" Vốn là sau khi thông báo là có thể đi vào, nhưng vị này nổi danh là công chúa điêu ngoa, không cho hắn thời gian thông báo, đã trực tiếp xông vào!
"Không ngăn được, vậy ta cần người vô dụng như ngươi để làm gì?" Rõ ràng đã động sát cơ.
Vũ Văn Tiểu Tam kéo Hiên Viên Vô Thương: "Được rồi! Được rồi! Dù sao người ta là công chúa, không dám cản cũng là bình thường. Thương Thương cũng đừng tức giận với hắn!"
Ai cũng biết nhϊếp chính vương thích sạch sẽ , Vũ Văn Tiểu Tam kéo hắn như vậy, mà Hiên Viên Vô Thương một chút phản ứng không tốt cũng không có, càng làm cho công chúa này ghen tỵ đỏ mắt!
Hiên Viên Vô Thương quay đầu, cưng chìu sờ sờ lỗ mũi Vũ Văn Tiểu Tam: "Tam nhi nói gì, chính là cái đó!" Rồi sau đó mở miệng về phía quản gia kia: "Nếu có lần sau nữa, gϊếŧ!"
"Dạ! Cám ơn vương gia! Cám ơn vương phi!" Đi theo vương gia nhiều năm, nhưng hắn chưa bao giờ có chút nhầm lẫn nào. Cũng chỉ có hôm nay, vào ngày đại hỷ này, chưa thông báo đã để công chúa vào, hình như cũng không phải là chuyện gì lớn, cho là vương gia sẽ không so đo, ai có thể nghĩ đến thiếu chút nữa làm mất mạng già của hắn!
Hôm nay thật đúng là phải cảm tạ vương phi!
"Biểu huynh!" Dạ Tử Y dậm chân một cái, không thuận theo nhìn Hiên Viên Vô Thương, "Vừa rồi người ta không có nói sai, dù biểu huynh thích biểu tẩu hơn nữa, cũng nên vì con cháu mà suy nghĩ chứ!"
"Chuyện cười! Bổn vương phi một lần đã sinh cho vương gia hai đứa con trai. Sao đến trong miệng công chúa, giống như bổn vương phi không sinh được con vậy?" Giọng nói Vũ Văn Tiểu Tam đã mang theo chút tức giận, hoangdung_die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on tiệc đầy tháng của nhi tử lại tới nhiều người gây chuyện bới móc như vậy. Thật là ảnh hưởng tâm tình!
Lời này khiến Dạ Tử Y dừng lại một chút, lông mày hạ xuống: "Nhà ai không có mấy nhi tử, biểu tẩu cho là mình sinh hai đứa con trai thì khá lắm sao?"
"Dạ Tử Y!" Dạ Tử Lân quăng đũa lên bàn, đứng lên hung hăng nhìn chằm chằm người muội muội này, thật sự là quá không biết chừng mực rồi!
"Hoàng huynh! Hoàng muội không có nói sai!" Mặt Dạ Tử Y cũng đỏ lên vì tức, hung hăng nhìn chằm chằm hoàng huynh mình lại có thể không nói chuyện dùm nàng, còn giúp những người ngoài này, tức chết nàng mà!
Chỉ có Hiên Viên Vô Thương căn bản là lười phải quản bọn hắn làm gì. . . . . .
"Nương tử, không nên tức giận, không nên tức giận, ngoan! Chỉ có nương tử mới có tư cách sinh đứa bé của bổn vương. Những người khác cứ để cho bọn họ từ đâu tới đây, thì tự lăn về đó! Nếu nương tử nhìn thấy bọn họ mà không vui, vi phu đánh nàng ta một chưởng được không?" Trong cặp mắt tà mị như hoa đào kia tràn đầy nụ cười, che giấu ánh sáng thị huyết kia.
Lần này, tức giận của Vũ Văn Tiểu Tam mới bình ổn một chút, liếc mắt nhìn Dạ Tử Y: "Thương Thương, người ta nhìn nàng không thoải mái, ném ra có được hay không?"
Tiếng nói vừa dứt, tay áo bào của nam tử vung, nữ tử vừa mới kêu la lớn tiếng ở chỗ này liền không thấy, mà đã bị vứt đến ngoài cửa: "Tâm tình nương tử có thấy khá hơn chút nào không?"
Trên dung nhan như cánh hoa đào tràn đầy ý tứ lấy lòng.
"Tốt hơn một chút rồi!" Nếu đổi lại ngày khác, có lẽ mình sẽ có tâm tình đấu võ mồm với các nàng một chút. Nhưng hôm nay mà họ cũng dám tới cửa bới móc! Thật sự là quá không để Vũ Văn Tiểu Tam nàng ở trong mắt rồi!