Đêm tối yên tĩnh, Lục Cẩn Hiên ôm chặt lấy Vân Mộng khiến cô không cách cựa quậy được. Bình thường những hành động của anh cũng không thể hiện quá nhiều tình cảm, làm cô hoài nghi anh chẳng qua chỉ để cô lại ở bên cạnh vì cô khác với người tình trước đây, nhưng thấy anh thế này, cô dần yên lòng.
Có những người đàn ông rất ngốc trong việc thể hiện tình cảm, Vân Mộng nghĩ Lục Cẩn Hiên là một trong số đó.
…
Sáng hôm sau tỉnh dậy, mọi người đều ngủ trong lều của chính mình, cứ nghĩ là đêm qua gặp ác mộng, còn xì xầm cười nói:
“Chúng ta mơ cùng một giấc mơ à?”
“Chuẩn bị đồ đạc và thu lều lại đi, về thôi.”
Một cô gái đã dọn xong đồ, đi đến chỗ Vân Mộng và thử gọi:
“Thư ký Vân, Linh An, hai người dậy chưa?”
Vừa hỏi xong, cửa lều mở ra, một khuôn mặt tuấn tú xuất hiện trong tầm mắt của cô nàng. Lục Cẩn Hiên bộ dạng mới tỉnh ngủ, đầu tóc có chút rối đưa tay ra hiệu cho cấp dưới yên lặng, nhỏ giọng dặn dò:
“Mọi người có thể trở về trước.”
“L-Lục tổng?”
Mặc dù cô nàng này không có to tiếng, nhưng người ở gần cũng nghe được, đều quay đầu nhìn sang. Họ trông thấy Lục Cẩn Hiên thì mắt mở to hết cỡ, không hiểu sao Lục tổng lại ở chỗ này, còn ngủ… ngủ chung với hai cô gái một lúc?
Cả đám ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Lục Cẩn Hiên, sau đó bị ánh mắt cảnh cáo của anh dọa sợ. Ai nấy đều tỏ vẻ không có việc gì của mình nữa, gấp gáp rời khỏi đó.
“Cẩn Hiên?” Vân Mộng nghe tiếng động thì lờ mờ mắt mắt ra.
“Em mệt thì ngủ thêm một chút đi.”
“Nhưng nơi này không êm, em muốn về nhà.”
Thấy cô bĩu môi làm nũng, Lục Cẩn Hiên bật cười rồi tới gần, trực tiếp ôm cô, sau đó cúi đầu đi ra khỏi lều nhỏ. Trong trạng thái đang còn ngái ngủ, Vân Mộng không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Người xung quanh còn chưa kịp đi hết, thấy Lục tổng đột nhiên ôm thư ký Vân bước ra thì còn kinh ngạc hơn ban nãy.
“Phùng Linh An đâu?”
“Sao lại là Lục tổng và thư ký Vân?”
Lục Cẩn Hiên lúc này mới nghĩ đến ánh mắt kỳ quái của họ vừa rồi, hiếm khi rảnh rỗi mà giải thích:
“Thực tập sinh Phùng tối qua có chuyện gấp nên về trước rồi.”
Nói xong, anh nhờ vài người thu dọn đồ giúp Vân Mộng và ôm cô ra khỏi khu vực đó. Người bình thường ôm một cô gái đi được 100 mét đã thấm mệt, vậy mà Lục Cẩn Hiên mặt mũi không biến sắc chút nào, hơi thở vững chãi, một mạch đưa cô ra đến đường lớn.
Vân Mộng cũng rất hưởng thụ cảm giác được cưng chiều, không nói nhiều, tựa đầu vào vai anh ngủ ngon lành. Quần áo đồ đạc gì đó đều không cần quan tâm, chỉ mang đúng một khẩu súng và một con dao bạc.
…
Việc đầu tiên khi Vân Mộng về đến nhà là đi tắm. Tối qua mặc dù đã xử lý vết máu xung quanh nhưng mùi vị kia vẫn còn ám cô đến tận lúc này.
Xả một bồn nước ấm, Vân Mộng ngồi vào bắt đầu ngâm mình, cảm giác lỗ chân lông đều như nở ra, hết sức thoải mái.
Đúng lúc ấy, cửa phòng tắm bật mở, Lục Cẩn Hiên ung dung quấn khăn tắm bước vào.
“Anh… Anh vào làm gì?”
“Tắm.” Lục Cẩn Hiên thản nhiên đáp, đi về phía cô.
“Đợi một chút! Em ngâm thêm một chút nữa là ra ngay thôi!” Vân Mộng lúng túng che đi những nơi trọng yếu.
Mặc dù bọn họ đã lăn giường không ít lần nhưng mỗi lần đều có đèn ngủ mờ ảo, hơn nữa cũng chìm trong tìиɧ ɖu͙©, không có cảm giác ngượng lắm. Chứ nếu bị nhìn chằm chằm thì ai mà không ngại đây!
Lục Cẩn Hiên nhìn thấu suy nghĩ của cô:
“Nơi nào nên nhìn cũng đã nhìn, em ngượng ngùng gì nữa?”
“Em mặc kệ, anh ra ngoài trước đi, em sắp xong rồi.”
“Nhưng anh muốn tắm chung.”
Anh nói xong tháo khăn tắm ra, trông “cậu bé” đang ở trạng thái mềm, Vân Mộng hơi giật mình:
“Nhỏ như vậy?”
“Nhỏ?”
Lục Cẩn Hiên nheo mắt lại, máu cấp tốc tụ xuống hạ thân, thằng bé lập tức gồng mình ngẩng cao đầu, như đang nói cho cô biết nó không hề nhỏ như cô nghĩ.
Thấy toàn bộ quá trình phồng to của nơi đó chưa tới mười giây, cô run giọng:
“Em không có ý đó.”
Vân Mộng lúng túng ngồi co ro lại một chỗ, mặc kệ cô đỏ mặt và từ chối, Lục Cẩn Hiên bước vào trong bồn tắm, áp sát về phía cô.
Biệt thự này cái gì cũng tốt, bồn tắm rộng rãi đủ hai ba người ngâm cùng, rất thích hợp để Lục Cẩn Hiên làm chuyện xấu. Anh đưa tay kéo cô lại gần, để cô ngã lên người mình. Mái tóc dài của cô búi lại thành một búi nhỏ sau đầu, những sợi tóc hai bên mặt có chút lả lơi, khuôn mặt đỏ bừng hết sức quyến rũ.
Lục Cẩn Hiên đã nhịn đói nhiều ngày, nơi nào đó cũng rục rịch muốn được “cho ăn” rồi.