Anh sợ cô khóc, sợ cô rơi nước mắt, cho nên cô liền khóc nhiều hơn nước mắt rơi nhiều hơn cho anh nhìn, để cho anh tiếp tục hốt hoảng, tiếp tục luống cuống tay chân.
Chỉ tiếc ý nghĩ tà ác trong mắt cô quá mức rõ ràng, Phương Lỗi không biết nên khóc hay cười, cái tiểu bại hoại này…
Quả nhiên Tiểu Ma Quái ngoan, cũng sẽ không nhịn được làm chuyện xấu, mà trong ngực anh đồng nhất chỉ càng thêm đuổi một cái đến cơ hội cũng không di dư lực tác quái.
“Tiểu Ma Quái, thật là một con Tiểu Ma Quái quá hư.” Anh thì thầm.
Nghe anh nói ra cách gọi trước kia cô căm hận nhất, cư nhiên Trần Hoa Nghiên cũng không tức giận, cũng không thấy uất ức, bởi vì giọng của anh nghe qua thật sủng ái, êm ái như vậy, giống như anh thương yêu cô, yêu thích cô thật nhiều, cùng những tiếng cười nhạo, giọng nói chán ghét hoàn toàn khác nhau.
Chỉ là cô sẽ không quên người đàn ông này ở thời điểm cô tỏ tình vẫn còn chọc ghẹo cô, nếu anh đều gọi cô Tiểu Ma Quái rồi, như vậy cô thực sự chấp nhận sự xưng hô Tiểu Ma Quái này làm chuyện xấu cho anh xem!
Nghĩ vậy từng giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu rơi càng nhiều. Nhìn xem anh sẽ làm thế nào? Trong lòng cô nghĩ tới mà vui sướиɠ.
“Thật là Tiểu Ma Quái mệt nhọc…” Phương Lỗi lần nữa nỉ non, chỉ là lần này anh không chỉ là nói, anh còn động môi.
Hai mảnh môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt tròn đẫm lệ của cô, một cái lại một cái êm ái giống như bươm buớm sờ nhẹ trên mí mắt.
Cảm giác ập đến gần khiến đôi mắt to tròng của Trần Hoa Nghiên theo thói quen nhắm lại, tập kích như thế quá mức rung động, cô căn bản hoàn toàn quên việc muốn tiếp tục rơi nước mắt, anh nhếch môi, chuyện nam nữ cô còn ở vào giai đoạn u mê, nào có hiểu nhiều như anh như vậy.
Thấy nước mắt cô đã dừng lại, anh dần dần hôn lên cặp mắt to tròn, nhẹ xuống sống mũi cao thẳng rồi lướt qua hai gò má ửng đỏ rồi đến cánh môi mền mại kia.
Đầu lưỡi trắng nõn nhẹ nhàng liếʍ qua cánh môi màu hồng, làm cô khẽ kêu một lên, trợn tròn đôi mắt, khó có thể tin nhìn anh.
Mắt to tròn trịa xem ra vừa vô tội vừa đáng thương, đủ để cho tim của anh vì cô mà hòa tan.
Môi mỏng rời đi cánh môi hồng phấn kia, một lần nữa trở lại đôi mắt to tròn mà anh thích nhất, lần nữa ấn xuống một cái lại một chuỗi nụ hôn êm ái. Kèm theo nụ hôn khẽ kia chính là một câu lại một câu cô chờ đợi, đủ để cho cô hòa tan thành một bãi xuân thủy, “Đôi mắt này từ lần đầu tiên anh nhìn thấy đã bắt đầu để cho anh điên cuồng, cả người anh giống như bị trúng gió, lâng lâng say sưa.”
Cô khép mắt, mí mắt khẽ run. Anh cười nhẹ ra tiếng, hôn đủ mắt của cô xong, lại một lần nữa hôn khắp mặt của cô.
“Gương mặt này là gương mặt đẹp nhất mà anh đã gặp, phù hợp tỷ lệ hoàng kim nhất, cùng với ánh mắt của em tương xứng nhất, ít đi trong đó một dạng cũng không được, để cho anh vẫn luôn không dám giúp em làm giải phẫu.”
“Cho nên những cái được gọi là phụ đạo tâm lý chỉnh hình, cũng là anh tự biên tự diễn lừa gạt em sao?” Ngay lúc đó đã nghi ngờ hiện tại có được đáp án, mặc dù không cao hứng, nhưng anh quyến luyến hôn lên để cho cô không tức giận được, chỉ là giơ tay lên nhẹ nhàng đập bộ ngực anh một cái, tỏ vẻ bất mãn của mình.
Quả đấm này rơi vào trên người anh hoàn toàn không đau không nhột, lại tăng thêm không khí mập mờ.
“Đúng, anh tại sao có thể để cho em phá đi khuôn mặt hoàn mỹ nhất trong lòng anh, nhất là đôi mắt này, anh thề, nếu quả thật bị em phá hoại đi, anh tuyệt đối không bỏ qua cho em, chỉ là kế tiếp anh liền không chỉ thích đôi mắt của em, người của em, cá tính của em, tất cả của em anh dần dần đều thích tất cả, em nói cho anh biết, Tiểu Ma Quái này rốt cuộc anh dùng dạng ma pháp gì trên người, để cho anh thích em như vậy ?”
“Em nào có.”
Trần Hoa Nghiên không thuận theo mở miệng, cô lúc này không phục mà phản bác, nhưng lại cho anh một cơ hội tuyệt hảo, môi mỏng đặt lên môi cô khẽ hôn, nhẹ nhàng bú ʍúŧ.
Nụ hôn thình lình xảy ra để cho cô cứng miệng, thân thể không được tự nhiên muốn lui về phía sau, chỉ là cánh tay của anh để ngang hông cô, không để cho cô có chỗ để lui.
Chạy không khỏi lại tránh không được, cô buông tha giãy giụa, khéo léo mặc anh hôn. Phương Lỗi một hồi liếʍ, một hồi mυ'ŧ lấy, còn bất chợt nhẹ nhàng gặm cắn môi của cô, cảm giác lạ lẫm để cho cô vừa mong đợi vừa khẩn trương, dạy cô không nhịn được lè lưỡi liếʍ liếʍ cánh môi tê dại.
Nhưng cô còn không có liếʍ lên môi của mình, cái lưỡi mềm mại của anh liền đột nhiên quấn lấy cô, đem lấy đầu lưỡi cô kéo vào phần môi của anh, bừa bãi dây dưa, mè nheo, mυ'ŧ hôn.
Cảm giác quá mức thân mật, quá mức mắc cỡ, nhưng là Phương Lỗi rất có kỹ xảo hướng dẫn cô, quyến rũ cô phát ra một thanh âm mềm mại thở dốc.
Thân thể Trần Hoa Nghiên mềm mại vô lực, nếu như không phải anh ôm cô thật chặt, cô rất tin tưởng cô nhất định sẽ xụi lơ trên đất đi.
Phương Lỗi không nhịn được nghĩ muốn nhiều hơn, mong đợi quá lâu, trái cây ngọt ngào này giống như anh túc làm người ta mê luyến, cánh tay vòng chắc cô bắt đầu di chuyển, lòng bàn tay không kềm chế được ở trên lưng của cô chạm nhẹ chậm vê.
Lý trí tinh tường nói cho Phương Lỗi, hai người vừa mới xác nhận quan hệ, có thể hôn đến cô đã là thu hoạch ngoài dự đoán, ngàn vạn lần không được vọng tưởng lấy được quá nhiều nữa, hơn nữa người phụ nữ trong ngực quá mức không lưu loát, nếu như anh nghĩ phải lấy được nhiều hơn, tuyệt đối cần từ từ đi, từng bước từng bước dạy dỗ.
Nghĩ đến lúc dạy dỗ mấy cái chuyện kia, anh không nhịn được run rẩy một hồi.
Một hồi lại hôn một hồi nữa anh sẽ buông cô ra, anh tự nói với mình như vậy.
Chỉ là kế hoạch vĩnh viễn đều không đuổi kịp biến hóa, Phương Lỗi dù trong mộng cũng không dám nghĩ, Tiểu Ma Quái trong ngực lại đột nhiên bắt chước động tác của anh, kéo lưỡi của anh vào trong miệng cô, giống như đang ăn kem liếʍ láp, khẽ cắn.
Toàn thân giống như có một dòng điện chạy qua, Phương Lỗi thở mạnh một cái, khó nhịn hấp dẫn ngọt ngào động lòng người như vậy, toàn diện mất khống chế.
Vốn là Phương Lỗi không muốn trong lúc hai người xác định quan hệ liền lập tức ăn Trần Hoa Nghiên. Anh vẫn luôn là người có kiên nhẫn, nếu không như vậy sẽ không nhịn được muốn gặp cô, muốn hôn cô lâu như vậy rồi.
Vốn là dịu dàng khẽ hôn đột nhiên thăng cấp tới cấp bậc cao nhất, anh hung hăng cắn nuốt cô, đầu lưỡi đổi khách làm chủ xông vào miệng cô, cùng với lưỡi dây cô dưa lật tới lật lui, rồi sau đó bừa bãi lại tận tình mυ'ŧ ngọt ngào trong miệng của cô.
Khác với nhu tình mật ý vừa rồi, anh hôn quá mức mãnh liệt khiến Trần Hoa Nghiên hoảng hốt, người uốn éo muốn giãy giụa trốn tránh.
Nhưng mà anh không cho phép, không để cho cô tránh ra kiềm chế của anh, không để cho cô rời khỏi ngực anh, đầu lưỡi nhảy lên, cưỡng ép cô cùng anh dây dưa lẫn nhau.
Là lỗi của cô, nếu như cô ngoan ngoãn để cho anh hôn, anh cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy, cố tình cô lại muốn tới trêu đùa anh, để cho anh phút chốc tìиɧ ɖu͙© bốc cháy lan tỏa như ngọn lửa giữa thảo nguyên khô cằn.
Trong đầu càng không ngừng thoáng qua ý thức như vậy, để cho anh căn bản dừng lại không được, động tác trên môi không ngừng, tay của anh cũng theo đó hoạt động, thuận theo khát vọng đáy lòng đặt lên mềm nhũ trước ngực cô.
Mềm nhũ lớn nhỏ quả thật để cho anh nhiệt huyết sôi trào, mặc kệ cô ngượng ngùng kháng cự, lòng bàn tay cách áo xoa nắn, cảm thấy nụ hoa dù cách mấy tầng quần áo cũng chậm rãi căng thẳng đứng dựng lên, anh cũng không kềm nén được nữa, vung áo cô lên, đẩy cao nội y của cô, đầu ngón tay trực tiếp vân vê tiểu quả mê người này.
Một hồi cảm giác lạ lẫm từ chỗ bị Phương Lỗi vân vê truyền đến, cảm giác khác lạ với lúc tự mình tắm rửa sờ qua, cảm giác anh véo nhẹ xoa nắn cực kỳ gượng gạo, khiến thân thể Trần Hoa Nghiên không nhịn được run rẩy, trong miệng còn không nhịn được phát ra một tiếng rêи ɾỉ liền đến chính cô cũng đều cảm thấy mắc cỡ.