Cô chính là người như vậy, chỉ biết tốt khoe xấu che, ban đầu nếu như không phải là anh ép buộc cô, cô cũng sẽ không nói ra chuyện bị buộc chụp hình khiêu da^ʍ.
Chỉ là rất nhiều lời muốn nói muốn hỏi, trong khoảng thời gian ngắn, Phương Lỗi cư nhiên không biết phải bắt đầu nói từ đâu, không thể làm gì khác hơn là mời Trần Hoa Nghiên ngồi trên sofa, mà anh đi pha trà, cầm điểm tâm nhỏ đến.
Trần Hoa Nghiên nhìn bóng lưng anh có chút lạnh nhạt, trong lòng rất là khổ sở.
Nghĩ tưởng rằng cô đột nhiên tới chơi sẽ làm anh cảm thấy vui mừng, không ngờ anh không những một chút vui mừng cũng không có, ngược lại giống như là bị quấy rầy đến, cô có chút không xác định, chỉ là cô lại không muốn hiện tại trở về.
Mới vừa rồi khi Phương Lỗi ôm người phụ nữ, ôm đứa bé kia thật tình làm cô luống cuống, cho dù sau đó cô biết người phụ nữ kia là em gái của anh, nhưng cô không cách nào không suy nghĩ lung tung, nếu như lần sau cô gặp phải tình cảnh giống nhau, cô có thể tiếp nhận được hay không?
Cô vẫn tưởng rằng mình có thể tùy thời quay người ra đi, dù anh không mở miệng trước, mình liền cùng anh tình cảm mập mờ rồi cùng anh lui tới, nhưng cô đã đánh giá sự nhẫn nại bản thân quá cao rồi, cũng quá coi thường tầm quan trọng Phương Lỗi trong lòng cô.
Hôm nay Dương Tâm Nhụy nghỉ, Trần Hoa Nghiên đột nhiên cảm thấy bốn phía yên tĩnh quá đáng sợ, cô theo bản năng rời ghế sa lon, đi tới phòng giải khát tìm anh.
Nhìn bóng lưng Phương Lỗi bận rộn, một cỗ kích động không biết từ nơi nào tới thúc giục Trần Hoa Nghiên tiến lên, từ sau ôm lấy hông của anh, gương mặt chôn ở trên lưng của anh, làm cho thân thể anh cứng đờ. Mặc dù trong phòng khám trừ anh ra cùng với cô bên ngoài cũng không có những người khác, nhưng mà anh không hiểu lý do đột nhiên cô ôm lấy anh.
Chẳng lẽ cô lại muốn khóc sao? Cô lúc nào thì bị uất ức, bị người khi dễ, mà anh không biết sao?
Anh có chút nóng nảy, nhất thời không có chú ý tới nước nóng trên tay mình, sơ ý một chút, nước nóng đổ, dội đến mu bàn tay anh, cảm giác đau này anh có thể nhẫn nhịn chịu được, nhưng động tĩnh lớn như vậy làm cho cô ghé đầu qua tra xét.
Vừa thấy mu bàn tay Phương Lỗi nóng đỏ, Trần Hoa Nghiên sợ hết hồn, vội vàng lôi kéo anh đi xối nước lạnh, trong miệng còn lo lắng nhỏ giọng hỏi: “Như thế nào, rất đau sao? Làm sao không cẩn thận như vậy, muốn đi gặp bác sĩ hay không?”
Tâm tư Phương Lỗi không có trên mu bàn tay bị thương, mặc dù nhiệt độ nước nóng pha trà cao, nhưng là anh chỉ bị bắn vào một phần nhỏ, phần lớn anh đều tránh được, cho nên đau đớn này không nghiêm trọng, hơn nữa xối qua nước lạnh đã đỡ hơn, anh càng không cảm thấy đau. Hiện tại tất cả phần lớn ý nghĩ của anh là thân thể hai người quá gần, cùng với từng câu lại từng câu khẩn trương lo lắng của cô.
Cho tới bây giờ Trần Hoa Nghiên sẽ không dùng thái độ này cùng nói chuyện với bạn bè cô, là anh nghĩ nhiều sao? Rốt cuộc cũng để cho anh được như nguyện, cô cũng thích anh?
Anh không có hỏi, chỉ là để tùy ý cô giúp mình xử lý chỗ bị phỏng. Ngâm một hồi lâu nước lạnh, thấy chỗ bị phỏng không có đỏ như vậy xong, Trần Hoa Nghiên lôi kéo anh, đem nước trên tay anh cẩn thận từng li từng tí dùng giấy lau khô, sau đó trong hòm thuốc từ phòng giải khát lấy ra dược cao cùng băng dán, êm ái giúp anh xử lý tốt.
“Mấy ngày nay không nên đυ.ng nước, nếu như có triệu chứng nhiễm trùng phải lập tức đi gặp bác sĩ, biết…” Cô ngẩng đầu lên, không yên tâm dặn dò anh, chỉ sợ anh sẽ không đem vết phỏng coi là quan trọng.
Chỉ là ngẩng đầu, cô đón nhận một đôi mắt phượng thâm thúy vô cùng chuyên chú, vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm cô.
Lời của cô không tự chủ dừng lại, chỉ có thể như bị mê hoặc nhìn anh, không cách nào chớp mắt, coi như là ngượng ngùng cũng không cách nào dời ánh mắt sang chỗ khác được.
Cô sững sờ ngây ngốc bộ dạng quá khôi hài, Phương Lỗi không nhịn được, đưa hai tay ra nâng mặt của cô, mở miệng nói: “Tại sao khẩn trương như vậy?”
Nhìn đến đây, anh còn không nhìn ra tình cảm, cô đối với mình vậy anh sống hai mươi mấy năm thật sự là uổng phí, anh biết rõ còn hỏi chính là muốn nghe chính miệng cô tỏ tình.
Nghe vậy, hai má, lỗ tai thậm chí là cổ Trần Hoa Nghiên tất cả đều nổi lên một tầng màu hồng đỏ, so với vị trí anh bị phỏng còn hồng hơn. Cô biết Phương Lỗi cảm nhận được cô khẩn trương lo lắng không phải xuất từ ân cần giữa bạn bè, cô rũ mắt xuống không hề nhìn anh nữa, cảm giác kia quá mức ngượng ngùng, cô cảm thấy nhịp tim của mình rất nhanh, trái tim giống như sẽ ở một giây kế tiếp từ trong cơ thể cô nhảy ra.
Hơn nữa cô thật là muốn lớn tiếng nói cho anh biết, tỏ tình phải là do người đàn ông mở miệng trước, nào có người như anh vậy buộc phụ nữ mở miệng trước.
Nhưng là cô không có cách nào, cô không dời ánh mắt sang chỗ khác được, há miệng thậm chí rất có ý thức mở miệng, nói ra đủ để cho cô xấu hổ cả một tháng, “Em thích anh… Rất thích, rất thích anh, Phương Lỗi.” Gọi cả tên cả họ của anh, giải thích đều không cần giải thích nữa.
Ánh sáng mê người từ trong mắt Phương Lỗi chợt lóe lên, nghe thế liền chấn động, anh làm sao có thể không động lòng, mất hứng, huống chi anh đã đợi bao lâu, giữ lâu như vậy, không phải là vì để cho cô sớm một chút thích anh, chỉ là lời tốt đẹp như vậy đến miệng anh lại không khách khí mà nói ngược lại.
“Yêu thích anh, có nhiều không? Là thích giữa nam và nữ hay vẫn là thích giữa bạn bè với nhau?” Anh trêu chọc cô, muốn nghe chính cô lại nói thích anh nhiều hơn nữa.
Chỉ là anh không ngờ người phụ nữ của anh da mặt quá mỏng, trước phải nói ra lời thích đã để cho cô đủ ngượng ngùng, hiện tại vừa nghe đến vấn đề anh trêu chọc cô, mặt của cô càng thêm bỏng đến như muốn tự cháy.
Khi còn bé bị bạn bè cùng tuổi chèn ép, chưa từng nếm thử tư vị thích cùng thầm mến, sau khi trưởng thành còn lại chui vào công việc, toàn tâm toàn ý muốn trở thành người mẫu hạng nhất, có thể nói là Trần Hoa Nghiên chưa bao giờ tiếp xúc qua môn học vấn yêu này, trừ công việc cần cùng người mẫu nam có chút động tác thân cận bên ngoài, sinh hoạt cá nhân ngoại trừ cùng ba mình là phái nam thì không có hành động thân cận nào nữa, cơ hồ có thể nói được là chỉ đếm trên đầu ngón tay, cho nên hiện tại cô không biết nên lấy cái vẻ mặt gì, phản ứng gì đi đối mặt với Phương Lỗi.
“Tại sao mặt lại hồng như vậy, hả? Nói cho anh biết là dạng thích gì.”
Lời nói tán tỉnh như vậy cô tuyệt đối chưa từng nghe qua, cho nên rất tự nhiên coi như là anh đang chọc ghẹo cô.
Êm đẹp tỏ tình, anh có chấp nhận hay không cũng không nói một câu, Trần Hoa Nghiên trừ ngượng ngùng bên ngoài cũng bắt đầu đã hiểu, chỉ là biểu hiện cô tức giận là ở trên đôi mắt tròn tròn kia nổi một tầng thủy quang.
Mắt thấy nước mắt lớn chừng hạt đậu sắp tràn mi ra, Phương Lỗi luống cuống. Đại tiểu thư của anh nha, anh cũng chỉ là muốn nghe cô nói thêm nhiều mấy lần thích anh mà thôi, thế nào lập tức nói rơi nước mắt liền rơi nước mắt?
Trần Hoa Nghiên cũng không phải là người phụ nữ nhu nhược, nhưng mà đối mặt với Phương Lỗi thì chính là không nhịn được cảm xúc, buồn cười liền cười, muốn khóc sẽ khóc, nghĩ đấm anh liền đấm anh, nửa điểm cũng không cần lý trí cùng đại não đi suy tư, cho nên phản ứng thân thể luôn so đại não mau hơn mấy nhịp.
“Đừng khóc đừng khóc, thế nào lập tức nói khóc liền khóc rồi, đừng khóc có được hay không?” Anh cũng biết cô không phải người dễ dàng rơi lệ, chỉ có lúc chịu uất ức hay gặp khó khăn, mà lúc đó anh cũng ở trước mặt thì mới rơi lệ.
Phương Lỗi luống cuống, đang cầm mặt của cô tay vội vàng thay cô lau nước mắt đã rơi ra từ hốc mắt.
Thấy bộ dạng anh hốt hoảng lại luống cuống tay chân, hơn nữa anh lại hay có thói quen trêu chọc cô, thù mới hận cũ khiến Trần Hoa Nghiên từ đáy lòng dấy lên một ý nghĩ chọc ghẹo của anh.