Toàn Kim Phát chạy mau về phía Nam, được một trăm bước, không thấy quan tài, nhìn quanh thật kỹ, thấy dưới đất lộ ra góc một phiến đá, bèn dùng lực kéo một cái, phiến đá không hề chuyển động. Y quay đầu vẫy vẫy tay, mọi người nhất tề chạy tới. Trương A Sinh. Hàn Bảo Câu cúi xuống dùng sức, è è mấy tiếng, hai người hợp lực nhấc phiến đá lên. Dưới ánh trăng chỉ thấy dưới phiến đá là một cái hầm đất, dưới hầm có hai xác chết mặc quần áo theo lối Mông Cổ.
Kha Trấn ác bước xuống dưới hầm đất, nói:
- Hai tên ma đầu này đến lúc luyện công sẽ sử dụng đầu xác chết. Ta núp ở đây, bất ngờ tấn công vào chỗ yếu hại của họ. Mọi người chia ra mai phục chung quanh, ngàn vạn lần không được để họ phát giác. Phải chờ sau khi ta ra đòn, mọi người mới nhất tề xông lên, ra tay tuyệt đối không được nương nhẹ chút nào, lối ám toán này tuy không được quang minh lỗi lạc nhưng địch nhân rất ác rất mạnh, nếu không làm thế thì bảy anh em chúng ta không ai sống được đâu!
Y hạ giọng nói rõ từng câu từng chữ, sáu anh em liên tiếp vâng dạ.
Kha Trấn ác lại nói:
- Hai người này vô cùng cơ cảnh hơi có tiếng động hay dáng vẻ khác lạ là có thể phát giác ngay từ xa. Đậy phiến đá này lên như cũ, chỉ để hở một đường nhỏ cho ta thở là được.
Sáu người theo lời, khẽ kháng đặt phiến đá tại chỗ cũ, rồi cùng tuốt binh khí ra, tản ra bốn phía núp kín trong đám cây cối rậm rạp.
Hàn Tiểu Oanh thấy Kha Trấn ác trịnh trọng như thế, quả thật là từ khi quen biết y đến nay chưa bao giờ thấy, vừa lo lắng vừa tò mò, lúc tới núp cạnh Chu Thông bèn thì thào hỏi:
- Đồng thi Thiết thi là ai thế?
Chu Thông đáp:
- Hai người này gọi chung là Hắc Phong song sát, năm xưa làm ác ở phương Bắc. Họ thủ đoạn độc ác, võ công cao cường, hành sự lại mười phần kín đáo mau lẹ, đúng là thần xuất quỷ nhập. Về sau không biết vì sao không thấy tung tích của họ trên giang hồ nữa, qua vài năm, mọi người đều cho rầng họ tội ác ngập đầu nên đã chết rồi, nào ngờ lại là ẩn náu ở vùng sa mạc hoang vắng phía bắc này.
Hàn Tiểu Oanh hỏi:
- Hai người ấy tên gì?
Chu Thông nói:
- Đồng thi là đàn ông, tên Trần Huyền Phong. Y sắc mặt vàng sẫm như màu đồng hun, xưa nay mừng giận không lộ ra mặt, giống như thây ma, vì thế người ta gọi y là Đồng thi.
Hàn Tiểu Oanh nói:
- Vậy thì người đàn bà Thiết thi kia chắc là mặt đen bóng chứ gì?
Chu Thông đáp:
- Không sai, y thị họ Mai, tên Mai Siêu phong.
Hàn Tiểu Oanh nói:
- Đại ca nói họ luyện Cửu âm bạch cốt trảo, đó là võ công gì vậy?
Chu Thông nói:
- Ta cũng chưa từng nghe tới.
Hàn Tiểu Oanh nhìn qua chín cái đầu lâu chất thành một cái tháp nhỏ màu trắng, nhìn thấy hai cái hố mắt đen ngòm của cái đầu lâu trên cùng chĩa thẳng về phía mình, giống như trợn mắt nhìn qua, bất giác trong lòng lạnh buốt, ngoảnh đầu đi không dám nhìn nữa, trầm ngâm nói:
- Tại sao trước nay đại ca không nói tới chuyện này nhỉ? Chẳng lẽ...
Nàng chưa dứt lời. Chu Thông đột nhiên đưa tay trái bịt miệng nàng lại, tay phải chỉ chỉ về phía dưới núi. Hàn Tiểu Oanh trong đám cỏ rậm nhìn xuống, chỉ thấy dưới ánh trăng sáng xa xa, có một cái bóng đen to béo lướt mau trên mặt cát tới gần, thế rất mau lẹ bèn nghĩ thầm:
- Thật xấu hổ quá? Té ra Nhị ca nói chuyện với mình mà nãy giờ vẫn không lơi lỏng việc giám sát địch nhân.
Trong chốc lát, cái bóng đen ấy đã tới gần núi, lúc ấy đã nhìn được rõ, té ra là hai người dựa vào nhau nên thấy đặc biệt to béo. Bọn Hàn Bảo Câu trước sau đều nhìn thấy, cùng nghĩ thầm Võ công của cặp Hắc Phong song sát này quả nhiên vô cùng quái dị. Hai người chạy mau như thế mà vẫn dính chặt vào nhau, dựa sát vào nhau như một tấc cũng không rời!
Sáu người nín thở ngưng thần, yên lặng chờ đại địch lên núi. Chu Thông nắm chặt ngọn Thiết phiến dùng để điểm huyệt. Hàn Tiểu Oanh cắm trường kiếm xuống đất đề phòng kiếm quang ánh lên nhưng tay phải vẫn nắm chặt chuôi kiếm. Chỉ nghe trên núi tiếng cát vang lên rào rào, tiếng bước chân vang thẳng tới, mọi người đều tim đập thình thịch, chỉ thấy lúc ấy thời gian trôi đi rất chậm. Bấy giờ gió Tây bắc càng thổi mạnh, mây đen ở chân trời phía Tây như núi đồi trùng trùng điệp điệp, từng đám từng đám ùn ùn kéo tới.
Qua một lúc, tiếng bước chân dừng lại, bãi đất trống trên đỉnh núi xuất hiện hai bóng người, một đứng bất động, trên đầu đội khăn. ăn mặc như người Mông Cổ, người kia tóc xõa tung trong gió, giống như đàn bà. Hàn Tiểu Oanh nghĩ thầm:
- Đây ắt là Đồng thi Thiết thi rồi, để xem họ luyện công ra sao.
Chỉ thấy người đàn bà kia chậm rãi đi vòng quanh người đàn ông, các khớp xương bật lên tiếng kêu răng rắc, cước bộ mau dần, tiếng răng rắc cũng càng lúc càng vang to hơn, như mấy phiến sừng dê đồng thời gõ vào nhau. Giang Nam lục quái nghe thế ngấm ngầm run sợ nghĩ thầm:
- Nội công của y thị đã luyện tới mức ấy chẳng trách đại ca lại nghiêm trọng như thế.
Chỉ thấy hai tay của y thị không ngừng lúc co lúc duỗi, mỗi lần co duỗi các khớp xương đều bật lên tiếng lách cách, mái tóc dài chuyển động theo thân hình dựng đứng trên đầu, trông rất kỳ quái đáng sợ.
Hàn Tiểu Oanh chỉ thấy một làn khí lạnh dâng lên trong lòng, toàn thân nổi da gà. Đột nhiên người đàn bà kia chưởng phải dựng lên, chưởng trái vỗ mạnh vào ngực người đàn ông. Giang Nam lục quái ai cũng ngạc nhiên:
- Chẳng lẽ tấm thân huyết nhục của chồng y thị lại chịu nổi một chưởng ấy?
Mắt thấy người đàn ông kia ngã người về phía sau, người đàn bà đã chuyển về phía sau lưng y đánh mạnh một chưởng vào hậu tâm. Chỉ thấy y thị thân hình lay động, tiếng gió vù vù liên tiếp đánh ra tám chưởng, chưởng sau càng nhanh hơn mạnh hơn chưởng trước nhưng người đàn ông kia thủy chung vẫn không kêu lên tiếng nào.
Đến lúc chưởng thứ chín đã đánh ra, người đàn bà đột nhiên nhảy vọt lên, phi thân lên không chúc đầu xuống, chưởng trái biến thành trào giật chiếc khăn của người đàn ông ra, soạt một tiếng, năm ngón tay phải đã cắm ngập vào sọ người đàn ông.
Hàn Tiểu Oanh suýt kêu lên một tiếng. Chỉ thấy người đàn bà ấy rơi xuống tới đất, hô hô cười rộ, người đàn ông chúi xuống ngã vật ra, không hề động đậy Người đàn bà xòe bàn tay dính đầy máu tươi và óc ra ngắm nhìn dưới ánh trăng, chợt quay đầu lại Hàn Tiểu Oanh thấy Khuôn mặt y thị tuy đen bóng nhưng đường nét cũng khá đẹp, khoảng trên dưới bốn mươi tuổi.
Giang Nam lục quái lúc ấy đã biết người đàn ông kia hoàn toàn không phải là chồng y thị, chỉ là một cái bia sống bị y thị bắt để luyện công, người đàn bà này ắt là Thiết thi Mai Siêu Phong rồi.
Mai Siêu Phong tiếng cười chợt ngừng lại, duỗi hai tay ra, soạt soạt mấy tiếng giật tung áo quần trên xác chết. Phương Bắc trời lạnh, người nào cũng mặc áo da, mà y thị lại xé tung tấm áo da dày như là xé vải dứt chỉ, không hề phí sức, rồi lập tức đưa tay xé toạc ngực xác chết, móc từng món từng món nội tạng đem ra nhìn kỹ dưới ánh trăng, xem xong thì vứt qua một bên. Lục quái thấy tim gan phèo phổi ném dưới đất món nào cũng nát bét, mới hiểu rõ dựng ý của y thị khi dùng người sống để luyện công, y thị đánh lên người ấy chín chưởng, hoàn toàn không nghe tiếng xương gãy nhưng nội tạng đã bị chấn động vỡ nát. Y thị nhìn mớ nội tạng ấy, rõ ràng là muốn biết công lực của mình đã tiến tới mức nào.
Hàn Tiểu Oanh vừa giận vừa sợ, nhè nhẹ rốt thanh kiếm lên đã định vọt ra đánh lén. Chu Thông vội kéo nàng lại xua xua tay, nghĩ thầm:
- Bây giờ chỉ có một mình Thiết thi, tuy là lợi hại nhưng bảy anh em mình hợp lực cũng có thể chống được, gϊếŧ y thị trước rồi đối phó với Đồng thi sau thì dễ hơn nhiều, chứ nếu hai người cùng tới thì bất kể thế nào bên mình cũng không chống nổi... nhưng không biết Đồng thi ở chỗ nào để thừa cơ đánh lén? Đại ca hiểu rất rõ thói quen của hai tên ma đầu này, cứ theo lời y dặn dò, để y ra tay trước là hơn.