- Xin lỗi. Ta đang nghĩ cách làm thế nào trốn thoát không để quan quân đuổi bắt.
Bao Tích Nhược khóc nói:
- Chồng ta... chồng ta đã chết, ta còn sống làm gì? Ngươi đi một mình đi.
Nhan Liệt lấy vẻ mặt nghiêm trang nói:
- Nương tử! Quan nhân bị quan quân gϊếŧ hại, nỗi oan không sao sáng tỏ, nàng không tìm cách báo thù cho y mà lại quyết ý muốn chết. Quan nhân lúc sinh tiền là bậc anh hùng hào kiệt, y ở dưới cửu tuyền thấy thế biết đâu không nhắm mắt được?
Bao Tích Nhược nói:
- Ta là một người đàn bà yếu ớt làm sao báo thù?
Nhan Liệt sắc mặt đầy vẻ phẫn hận nghĩa khí, hiên ngang nói:
- Nương tử muốn trả cái thù gϊếŧ chồng, chuyện đó tiểu nhân xin gánh vác. Nàng có biết kẻ thù là ai không?
Bao Tích Nhược ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Là viên tướng thống suất quan quân tên Đoàn Thiên Đức, trán có vết đao, mặt có dấu ấn.
Nhan Liệt nói:
- Đã có tên họ, lại có nhân dạng thì cho dù y trốn tới chân trời góc biển cũng không phải không trả thù được.
Y bước ra ngoài bưng vào một bát cháo, trong có một cái trứng vịt muối đã bóc vỏ, nói:
- Nàng không thương thân thì làm sao trả thù?
Bao Tích Nhược nghĩ thấy có lý, đón lấy bát cháo chậm rãi ăn.
Sáng sớm hôm sau, Bao Tích Nhược mặc áo xuống giường, soi gương chải đầu, tìm một miếng vải trắng cắt thành một đóa hoa trắng giắt ở mái tóc để tang cho chồng, chỉ thấy người trong gương dung mạo như hoa mà vợ chồng đã sớm âm dương đôi ngả, trong lòng đau xót, lại nằm phục xuống bàn khóc lóc. Nhan Liệt từ ngoài bước vào, đợi nàng khóc xong, ngọt ngào nói:
- Quan quân ngoài đường đều đã rút lui, chúng ta đi thôi.
Bao Tích Nhược theo y ra khỏi nhà. Nhan Liệt lấy ra một đĩnh bạc đưa chủ nhà, dắt hai con ngựa lại. Con ngựa mà Bao Tích Nhược cưỡi vốn đã bị trúng tên, lúc ấy Nhan Liệt đã rịt lại vết thương cho nó.
Bao Tích Nhược nói:
- Đi đâu đây?
Nhan Liệt đưa mắt có ý bảo nàng không nên nói nhiều chỗ đông người rồi đỡ nàng lên ngựa, hai người dong cương song song đi về phía Bắc. Đi được hơn mười dặm, Bao Tích Nhược lại hỏi:
Ngươi đưa ta đi đâu đây?
Nhan Liệt nói:
- Chúng ta trước tiên tìm chỗ nào trốn tránh được thì nghỉ lại tránh tai nạn trước đã. Đợi khi quan quân lơi lỏng, tiểu nhân sẽ trở lại tìm xác quan nhân an táng, sau đó sẽ tìm thằng gian tặc Đoàn Thiên Đức gϊếŧ y trả thù cho quan nhân.
Bao Tích Nhược tính tình nhu hòa, ít khi có chủ ý huống hồ sau cơn đại nạn, khổ cực không nơi nương tựa, thấy y suy nghĩ chu đáo, trong lòng nảy mối cảm kích, nói:
- Nhan tướng công, ta... ta làm sao trả ơn người?
Nhan Liệt hiên ngang nói:
- Tính mệnh của ta là do nương tứ cứu, kiếp này tiểu nhân xin để cho nương tử sai sử, dù tan xưng nát thịt, dầu sôi lửa bỏng cũng xin vâng lệnh.
Bao Tích Nhược nói:
- Chỉ mong gϊếŧ được gã Đoàn Thiên Đức xấu xa, trả mối đại thù cho Thiết ca thì ta sẽ chết theo y.
Nghĩ tới đó lại ứa nước mắt. Hai người đi được một ngày, chiều tối ghé vào trấn Trường An nghỉ lại. Nhan Liệt tự xưng là một cặp vợ chồng, hỏi lấy một phòng. Bao Tích Nhược trong lòng hồi hộp không yên, lúc ăn cơm chiều không nói tiếng nào, ngầm nắm thanh đơn kiếm mà Khưu Xử Cơ tặng, trong lòng đã định chủ ý: „Chỉ cần y có chút nào vô lễ thì mình sẽ một kiếm tự sát”.
Nhan Liệt sai tiểu nhị mang hai tấm đệm cỏ vào phòng, chờ tiểu nhị ra rồi, cài chặt cửa phòng, trải đệm xuống đất, tới nằm trên đệm, đắp một tấm da Cừu nhìn Bao Tích Nhược nói:
- Chúc nương tử ngủ ngon!
Nói xong nhắm mắt lại. Bao Tích Nhược tim đập thình thình, nhớ tới trượng phu đã qua đời quả thật lòng như dao cắt, ngồi im suốt nửa giờ rồi thở dài một tiếng, cũng tắt đèn, nắm chặt thanh đoản kiếm, để nguyên quần áo nằm xuống giường.
Hôm sau lúc Bao Tích Nhược tỉnh dậy thì Nhan Liệt đã thu thập xong vật dùng, sai tiểu nhị mang điểm tâm ra. Bao Tích Nhược thầm cảm kích y là bậc quân tử chí thành, lòng nghi ngại đề phòng đã giảm quá nửa. Lúc ăn điểm tâm thấy là một đĩa thịt gà xé, một đĩa chân giò sấy, một đĩa lạp xưởng, một đĩa cá hun khói, ngoài ra còn thêm một nồi nhỏ cháo gạo thơm phức. Nàng sinh trưởng trong một gia đình đủ ăn, từ khi về nhà họ Dương làm ruộng để sống, ngày thường ăn điểm tâm chỉ là mấy cọng dưa cải, nửa quả trứng muối, ngoài những dịp tết nhất, lễ lạt thì đời nào được ăn uống ngon lành như thế này? Cho nên lúc ăn sáng, trong lòng cứ áy náy không yên.
Họ ăn xong, tiểu nhị đưa vào một cái bọc. Lúc ấy Nhan Liệt đã ra khỏi phòng, Bao Tích Nhược hỏi:
- Cái gì thế?
Tiểu nhị đáp:
- Hôm nay tướng công ra đi từ sớm mua về, là y phục để nương tử thay đổi, tướng công nói mời nương tử thay áo rồi lên đường.
Nói xong đặt xuống bước ra. Bao Tích Nhược mở ra xem, chỉ thấy là một bộ váy áo tuyền màu trắng, hài trắng dây lưng trắng đủ bộ, ngay cả áo trong, quần trong cho tới khăn choàng, khăn tay cũng đều đầy đủ, bèn nghĩ thầm:
- Y chỉ là một thiếu niên nam tử, sao lại suy nghĩ chu đáo đến thế?
Lúc nàng thay áo trong, nghĩ tới lúc Nhan Liệt cầm nó khi mua, bất giác đỏ bừng mặt. Nàng đang đêm hấp tấp rời khỏi nhà, y phục vốn đã không đầy đủ lại thêm một đêm vất vả bôn ba, quần áo càng đầy bụi bặm, lúc thay xong quần áo tinh thần bất giác cũng phấn chấn. Khi Nhan Liệt trở vào thì nàng đã tươi tắn trong bộ quần áo mới.
Hai người giục ngựa lên đường, có lúc người trước người sau, có lúc sóng vai cùng đi. Bấy giờ đúng lúc sắc xuân tươi thắm nhất ở Giang Nam, ven đường liễu rủ thướt tha, mùi hoa say người, cỏ lúa trên ruộng xanh mướt một màu.
Nhan Liệt muốn nàng khuây khỏa, thỉnh thoảng nói chuyện chỉ chỏ nọ kia. Cha Bao Tích Nhược vốn là thầy đồ đi thi không đậu ở trấn nhỏ, chồng và nghĩa huynh Quách Khiếu Thiên đều là hán tử thô hào, trong đời nàng quả thật chưa từng gặp qua người đàn ông nào tuấn nhã tài hoa như thế, chỉ thấy y câu nào chữ nào cũng có hàm ý sâu xa, trong lòng ngấm ngầm khen ngợi. Có điều thấy cứ đi mãi lên phía bắc, càng lúc càng xa Lâm An, mà y lại tuyệt nhiên không nói gì tới việc trả thù, càng không nói tới việc chôn cất chồng mình, nhịn không được bèn nói:
- Nhan tướng công, không biết xác chồng ta ở đâu?
Nhan Liệt nói:
- Không phải tiểu nhân không chịu đi tìm xác tôn phu an táng cho y, mà thật tình vì hôm trước cứu nương tử đã gϊếŧ chết quan quân, đang lúc nguy hiểm này chỉ cần ta xuất hiện gần Lâm An là nhất định sẽ gặp độc thủ của quan quân. Hiện nay quan phủ truy lùng nương tử khắp nơi, nói tôn phu quân gϊếŧ quan quân mưu làm phản, tội nhiều ác lớn, tìm bắt cả gia quyến của y, đàn ông thì chém đầu, đàn bà thì sung làm quan kỹ. Tiểu nhân chết không đáng tiếc nhưng nếu nương tử không người bảo vệ, để quan quân bắt được thì nhất định sẽ gặp chuyện thê thảm. Tiểu nhân ở dưới suối vàng cũng phải đau lòng không nhắm mắt được.
Bao Tích Nhược nghe y nói rất thành khẩn, bèn gật gật đầu. Nhan Liệt nói:
- Ta đã nghĩ kỹ rồi, chuyện quan trọng nhất hiện tại là chôn cất tôn phu quân. Tới Gia Hưng rồi, ta sẽ bỏ tiền ra nhờ người tới Lâm An thu xếp ổn thỏa. Nếu nương tử muốn ta phải đích thân đi mới yên tâm thì sau khi tới Gia Hưng thu xếp chỗ ăn ở cho nương tử xong, tiểu nhân sẽ liều mạng đi cũng được.
Bao Tích Nhược nghĩ bắt y xông pha nguy hiểm cũng vô lý, bèn nói:
- Nếu tướng công có thể tìm người thu xếp ổn thỏa thì cũng được rồi.
Lại nói:
- Chồng ta có người nghĩa huynh tên Quách Khiếu Thiên cũng gặp nạn cùng lúc, phiền tướng công an táng cho y luôn. Ta... ta...
Nói xong chợt sa nước mắt. Nhan Liệt nói:
- Chuyện đó rất dễ, nưng tử cứ yên tâm. Còn chuyện trả thù thì thằng giặc Đoàn Thiên Đức là võ quan của triều đình, muốn gϊếŧ quả thật không dễ, hiện y lại đề phòng nghiêm ngặt, chỉ có cách thong thả chờ cơ hội.