Ma Sư Xuống Núi

Ngoại Truyện: Sư Tôn Có Hài Tử?

Nghe Tiêu Dật kể lại đầu đuôi ngọn ngành của mọi chuyện, lại đưa mắt nhìn nữ tử điên điên khùng khùng, đang đuổi theo hồ điệp trước sân nhỏ Vọng Minh Cư, Kỉ Tình liền đưa tay xoa mi tâm, một lúc sau, mới trầm giọng nói.

"Ngươi dự định đem nàng về Tiêu gia sao?"

"Ừ. Ta sẽ cho nàng ăn mặc, giúp nàng trị khỏi bệnh." Đối với nữ nhân xa lạ này dâng lên cảm giác thương hại. Nên dù cho nàng đã từng là người sinh hạ Thái Ly, Tiêu Dật cũng không hề bài xích nàng.

Dứt lời, thấy Kỉ Tình không phản đối, biết rõ việc này xem như đã xong hơn nửa. Tiêu Dật liền không thèm bận tâm nữa. Rất nhanh, liền khôi phục lại bộ dáng cà lơ phất phơ của mình.

"Chậc chậc, mới mấy tháng không gặp, tính phúc của ngươi giống như rất không tệ a." Tiêu Dật cười lên có phần hạ lưu, ánh mắt quét qua người Kỉ Tình, liền tấm tắc nói :"Ngươi giống như càng ngày càng ra dáng nhân thê rồi."

(*Nhân thê : kiểu người mềm mại, dịu dàng, chu đáo, biết quan tâm săn sóc người khác,...)

"Ngươi vừa mới nói cái gì? Ngứa da sao?" Che giấu lỗ tai hơi ửng đỏ, Kỉ Tình liền dựng thẳng mày kiếm, mang theo uy hϊếp nhìn hắn. Phảng phất nếu hắn dám lặp lại một lần nữa, y sẽ cho hắn biến mất khỏi thế gian trong tích tắc.

Bị Kỉ Tình đe doạ, nụ cười trên mặt Tiêu Dật liền trở nên khô khan. Cố nuốt xuống một ngụm nước bọt, hắn liền cười gượng khua tay :"Không có, ta có nói gì đâu."

"Đúng rồi, ngươi truyền âm kêu ta đến đây là vì chuyện gì?" Sự chú ý vừa chuyển, Tiêu Dật liền dò hỏi Kỉ Tình.

Nghe hắn nhắc tới chính sự, thần sắc của Kỉ Tình trong nháy mắt liền ngưng trọng lại. Y mím môi, tựa hồ là có phần khó xử :"Ta muốn nhờ ngươi...giúp ta xem xét bệnh tình một chút."

"Bệnh? Ngươi mắc bệnh?" Nghe Kỉ Tình nói, đồng thời lại nhìn thần sắc nghiêm túc trên mặt y, Tiêu Dật liền nhíu mày. Với tu vi của Kỉ Tình, mặc dù vẫn chưa thể thoát được nhục cốt phàm thai. Nhưng đáng nhẽ ra cũng không thể dễ dàng mắc bệnh như vậy a.

"Phải." Nói xong, Kỉ Tình liền đưa tay, muốn giải đai lưng của mình. Ngay tức khắc liền làm Tiêu Dật khoa trương nhảy cẩng lên một cái, lập tức lùi về sau.

"Ai nha, Tình nhi. Ta biết ta phong thần tuấn lãng, hoa nhường nguyệt thẹn. Nhưng ngươi cũng không cần ở giữa ban ngày ban mặt làm ra chuyện như vậy a."

Động tác cứng lại. Khóe miệng có chút co rút, song, Kỉ Tình vẫn là nhịn xuống xúc động muốn đánh chết kẻ tiện hóa trước mặt mình, lạnh giọng nói :"Không cởi y phục, làm sao để ngươi xem bệnh?"

"Ngươi rốt cuộc là bị bệnh gì vậy chứ?" Cau mày lẩm bẩm, đợi khi Kỉ Tình đem ngoại bào cởi ra. Đồng thời lại đưa tay đem trung y vén lên đến eo, con ngươi Tiêu Dật liền không khỏi co vào, buộc miệng kinh hô :"Kỉ Tình, bụng của ngươi..."

"Nhỏ tiếng thôi, đừng làm kinh động đến bọn họ." Nhanh tay nhanh chân bụm miệng Tiêu Dật lại, Kỉ Tình liền lập tức dặn dò.

Đến khi Tiêu Dật không ngừng gật đầu, tỏ vẻ chính mình đã bình tĩnh lại, sẽ không nói lung tung nữa, Kỉ Tình mới chịu bỏ tay ra.

Thở ra một hơi, Tiêu Dật liền có phần đăm chiêu nhìn Kỉ Tình. Nghi hoặc hỏi :"Ngươi có cảm giác gì? Phát hiện thân thể bản thân bắt đầu có dị dạng từ lúc nào?"

"Ta cũng không rõ nữa. Có lẽ là một khoảng thời gian sau trận chiến ở Nam Bình Thôn đi. Bụng dưới của ta bắt đầu gò lên, thân thể cũng ngày càng ưa ngủ. Cái gì cũng không muốn ăn, thường xuyên cảm thấy buồn nôn."

"Quan trọng nhất là, dạo gần đây, ta giống như còn có cảm giác, bên trong bụng dưới của chính mình giống như là có thứ gì đó đang động." Siết chặt nắm tay, tâm tình của Kỉ Tình lúc này cũng có phần kinh dị :"Ta hoài nghi, đó có thể là ám thương lưu lại trong lúc tranh đấu với Thái Ly."

Nói ra suy đoán của mình. Nhưng vừa ngẩng đầu, Kỉ Tình lại bất ngờ đối diện với ánh mắt kinh ngạc đến trợn tròn của Tiêu Dật. Chưa để y nói gì, Tiêu Dật liền đã chủ động vươn tay bắt lấy cổ tay trái của y, thay y bắt mạch.

Không ngăn trở hắn, trái lại, Kỉ Tình còn vô cùng phối hợp. Nhìn thấy thần sắc biến ảo khôn lường của Tiêu Dật, lo âu của Kỉ Tình liền không khỏi tăng thêm mấy phần.

Chẳng lẽ, y bị bệnh rất nặng sao?

Thế nhưng, một khắc Tiêu Dật thu tay lại. Trên mặt không khống chế được xuất hiện nụ cười trên nỗi đau của người khác. Phối hợp với cánh tay vỗ vỗ vai y. Kỉ Tình rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa...

"Chúc mừng Kỉ Tình, ngươi sắp sửa được làm mẫu thân rồi." Giọng nói của Tiêu Dật, gọi một cái chân thành tha thiết.

Nhưng đồng thời, lại giống như búa tạ đập liên hồi vào đầu của Kỉ Tình, khiến y đầu váng mắt hoa.

Y...y làm sao có thể...làm mẫu thân được chứ...

"Aaaa!!! Có kẻ gϊếŧ người diệt khẩu!"

Tiếng hét xé nát tim gan của Tiêu Dật, ngay lập tức liền vang vọng nửa tòa Tiêu Dao Đỉnh. Cùng lúc, bốn người Độc Cô Duy Ngã cũng buông xuống công việc trong tay, nhanh chóng bay đến.

Lúc này, Tiêu Dật đã ngồi trên đất. Nửa bên mặt vẫn còn hiện lên dấu đáy nồi của chảo đen.

Đứng ở đối diện hắn, Kỉ Tình lúc này đã giận đến xanh mặt. Ngay tức khắc liền khiến bốn người bọn họ không khỏi nghi hoặc :"Sư tôn, đã xảy ra chuyện gì?"

"Hϊếp người quá đáng a! Rốt cuộc là có còn thiên lý nữa không!!! Y mang thai sắp làm mẹ, ta liền nói y mang thai sắp làm mẹ, ta có bởi gì sai sao? Vì sao lại đánh ta?!!"

"Cái gì? Sư tôn mang thai?!!" Bốn giọng nói không giấu nổi kinh hách cùng một chỗ vang lên. Nhất thời lại khiến Kỉ Tình muốn tìm một cái lỗ chui xuống, đồng thời lại thuận tay may miệng của tên nhiều chuyện, sợ thiên hạ không đủ loạn đó lại.

Ngay khi Kỉ Tình còn đang quẫn bách không biết làm sao. Thì lúc này, lỗ tai của y lại vừa vặn bắt được âm thanh thì thầm của Lục Dạ :"Loại dược đó thế mà lại thành công?"

Đoán được mọi chuyện rất có thể là do một tay hắn bày ra. Kỉ Tình liền xụ mặt, vô tận linh khí giống như một ngọn núi lửa, lúc nào cũng có thể phun trào.

Lúc này, từ trong khϊếp sợ tỉnh táo lại, ba tên tiểu tử khác ngay tức khắc liền phối hợp lẫn nhau đến bình ổn Kỉ Tình, tay mắt nhanh lẹ đem Lục Dạ kéo đi.

"Sư tôn, hít sâu vào, thở ra, đừng để lòng quá tức giận, sẽ dễ ảnh hưởng tâm cảnh."

"Sư tôn ngàn vạn phải bảo trọng thân thể. Tên nghiệt đồ này không cần sư tôn phải ra tay đâu, chúng ta giúp ngài xử lý hắn."

".............................."

Không để Kỉ Tình trả lời, bốn người bọn họ liền đã như một làn gió, biến mất ở cuối trời.

"Đứng lại, các ngươi đám hỗn đản này!" Tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, song, thân thể có phần mỏi mệt, sợ làm ảnh hưởng đến đồ chơi "ký sinh" trong bụng mình, Kỉ Tình vẫn là không đuổi theo.

Lúc này, chạy đi gần mấy dặm, Cố Thừa Trạch mới chịu buông Lục Dạ ra, để hắn tựa vào thân cây bình phục lại nhịp thở.

"Sư đệ, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Vì sao sư tôn lại mang thai..." Nghĩ nát óc cũng không ra, Cố Thừa Trạch cũng chỉ có thể đi hỏi thẳng chính chủ.

Cũng không giấu giếm, Lục Dạ liền nâng mắt tường thuật :"Cách đây không lâu, ta đã tự mình sáng chế ra một loại dược, với mong muốn khiến sư tôn mang thai hài tử của mình, thay mình sinh nhi dục nữ."

"Dược đã luyện xong. Đến tận đêm đầu tiên ở trong nhà mới. Ta mới lừa gạt được sư tôn, đem thuốc mỡ cùng dược hoán đổi với nhau, để sư tôn bôi vào hậu huyệt."

"Quan sát hồi lâu không nhìn ra dị dạng nào trên người sư tôn, ta còn đã cho rằng dược của chính mình đã không có công hiệu rồi. Nhưng không ngờ rằng, niềm vui lại đến bất ngờ như vậy."

"Mọi chuyện là thế. Vậy kế tiếp, các ngươi dự định..." trừng trị ta thế nào?

Lục Dạ ngoái đầu, không kịp phòng ngừa lại đối diện với ba gương mặt tuấn mỹ đang xếp thành một hàng. Hai mắt rực sáng nhìn chính mình.

Trong nháy mắt, Lục Dạ liền nhìn thấu tâm tư của bọn họ. Nhưng Độc Cô Duy Ngã cũng đã trước một bước nói ra :"Ha ha, chúng ta là sư huynh đệ đồng môn, thủ túc tình thâm. Bọn ta đương nhiên là phải bao che cho đệ rồi."

"Cho nên, sư đệ..." Ở bên cạnh, Cố Thừa Trạch cũng phối hợp cười nịnh nọt :"Đệ còn dược sao?"

"Dù gì, cũng phải để sư tôn sinh cho bốn người chúng ta mỗi người một đứa để công bằng a."

**Sư tôn sau khi nghe xong :

--Nhóc : Sư tôn, ngài ổn chứ?

--Sư tôn : Yesn"t. /xỉu up xỉu down/