Thập Phương Võ Thánh

Chương 10: Phá Vỡ (2)

“Lát nữa chúng ta về ăn mừng một phen?” Ngụy Oánh sửa lại tóc cho hắn, đưa ra lời đề nghị.

“ Ngày mai đi, lát nữa tam sư huynh mời ta đến nhà huynh ấy.” Ngụy Hợp trả lời.

“Ừm. Nhớ mang theo ít quà.”

“Được rồi. Tỷ nghỉ ngơi đi, đừng thức muộn quá.”

“Biết rồi, biết rồi, đi đi, ta tự chăm sóc bản thân được.” Ngụy Oánh cười nói, trong ánh mắt đều toát lên sự vui mừng.

Ngụy Hợp nhìn nàng, mới cảm nhận rõ ràng rằng, nhất cử nhất động của mình, chỉ cần một chút thay đổi, cũng sẽ ảnh hưởng đến người bên cạnh.

Nếu hắn không vượt qua được, nhị tỷ Ngụy Oánh cũng sẽ phải rời khỏi nơi an toàn này, một lần nữa quay trở lại hoàn cảnh giống như trước kia.

Mà giờ đây, hắn đã được nhập môn, nhị tỷ cũng đương nhiên cùng với hắn an ổn ở lại đây, trải qua những tháng ngày dù mệt nhưng an toàn.

Chuyện gì xảy ra với hắn, cũng sẽ liên quan trực tiếp đến vận mệnh của nhị tỷ.

Mang theo tâm tình phức tạp, Ngụy Hợp trở lại chỗ của mình, bắt đầu thử luyện mấy chiêu thức cơ bản của Hồi Sơn Quyền.

Hắn lặng lẽ liếc nhìn hoa văn của Phá Cảnh châu trong lòng mình, màu đen trên đó đã rút đi toàn bộ, khôi phục lại màu trong suốt vốn có.

“Lại phải tích tụ lại, không biết phải bao lâu mới được, thật đáng tiếc…”

Ngụy Hợp thở dài trong lòng, vì một lần sử dụng Phá Cảnh châu này mà hắn phải tích góp năng lượng suốt hơn một năm.

“Nếu có thể tìm được loại gì thay thế được thịt Kim Tiền trùng, tăng tốc độ nạp năng lượng thì tốt quá.”

Trong lòng nghĩ vậy, nhưng Ngụy Hợp cũng biết, cho dù thật sự có thứ gì thay thế, thì bây giờ hắn cũng không thể sử dụng được.

Buổi chiều, mọi người trong sân bắt đầu thu dọn đồ đạc, sau đó chào tạm biệt Trịnh lão đầu rồi rời đi.

Sau khi làm xong những thủ tục cố định này, Trình Thiểu Cửu và Ngụy Hợp cùng nhau lên xe ngựa trở về.

Xe ngựa nhà Trình Thiểu Cửu tuy rằng không dùng ngựa lớn, nhưng rất mạnh mẽ và có lực, đúng là kiểu tốt gỗ hơn tốt nước sơn.

Đáng nói chính là, ở thời đại này, nhà nào có thể có xe ngựa đều là những nhà có gia thế không tầm thường.

Đợi đến khi đến Trình gia thì Ngụy Hợp liền sâu sắc thấu hiểu điều này.

Hắn ngồi trong buồng xe ngựa, xuyên qua cửa sổ ngắm nhìn bên ngoài.

Cổng được sơn mài nguyên khối, tường trắng ốp gạch xanh, trước cổng là hai bức bình phong hình con chó bằng đá nhìn rất uy nghiêm.

Mặc dù không hiểu tại sao không đặt sư tử đá mà lại đặt chó đá, nhưng Ngụy Hợp cũng không hỏi.

Trình Thiểu Cửu dẫn hắn xuống xe, trong tiếng chào hỏi của người gác cổng bước chân nhanh chóng đi vào đại viện.

Sân có kích thước bằng một khoảnh sân chơi của một ngôi trường, bên phải có một cột cờ thẳng tắp, phía trên treo một lá cờ trắng, ghi bốn chữ Tiêu Cục Vĩnh Hòa màu đen.

Cờ bị gió thổi bay phần phật, cuộn tròn.

Trình Thiểu Cửu dẫn hắn đến một góc sân,bên cạnh một giá vũ khí.

Hắn chỉ vào một chiếc cọc gỗ đã bọc một lớp da trâu, cười nói:

“Thử không?”

Ngụy Hợp vừa mới đột phá, sức lực mạnh mẽ không có chỗ phát tiết, nắm đấm có hơi ngứa.

“Vậy thì thử xem?”

Hắn tiến lên, đứng trước cọc gỗ, triển khai tư thế.

Một quyền đột ngột đánh thẳng vào cột gỗ. Ngay sau đó, hắn xuất quyền liên tục, một giây đánh ra ba quyền, một đòn đầy đủ hơn mười nhịp thở, mới từ từ thu quyền đứng thẳng, trở về tư thế thủ.

“Một bộ quyền trong mười lăm nhịp thở, không tồi, không tồi.” Trình Thiểu Cửu đứng cạnh vỗ tay, đi về phía cọc gỗ nhấc lên, mở lớp da trâu ra xem.

Bên trên cọc gỗ đầy những vết đấm lõm xuống không đồng đều.

Loại cọc gỗ này được chế tác từ một loại gỗ đặc biệt, cứng hơn nhiều so với các loại khác. Có thể in hằn nắm đấm qua cả lớp da trâu, thì lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.

Nếu để một người bình thường đánh một quyền như vậy, cho dù là đánh gãy xương thì cũng chỉ đủ để tạo thành một vết nông trên gỗ mà thôi.

"Nấm đấm của đệ tuy đã đạt Ngưu Bì, nhưng lực đạo vẫn chưa chuẩn xác, đệ luyện theo hướng này đi.”

“Ta hiểu, đa tạ sư huynh chỉ điểm!” Ngụy Hợp thật lòng gật đầu.

“Có muốn luyện thử chút không?” Trình Thiểu Cửu mỉm cười, cởϊ áσ khoác, để lộ ra trang phục ngắn bên trong, ngoắc ngoắc tay với Ngụy Hợp.

“Được.” Ngụy Hợp không nói hai lời, một bước tiến lên liền tung ra một quyền.

Trình Thiểu Cửu giơ một tay lên, nhanh chóng đỡ đòn.

Nắm đấm hắn đã luyện đến Thạch Bì, một thân khí huyết cường thế gấp đến mấy lần Ngụy Hợp, giờ đây tay nhanh mắt lẹ, từng chiêu đỡ thế tấn công của Ngụy Hợp.

Hai người không ngừng giao thủ, làm bụi tung mù mịt.

Thoáng một cái, đã qua mười lăm nhịp thở.

Trình Thiểu Cửu tung ra một quyền cực nhanh, trúng vai trái của Ngụy Hợp, làm hắn phải lùi lại mấy bước.

Hắn cười ha ha, hướng mấy người hộ viện đứng ngoài sân xem cuộc vui vẫy vẫy tay.

“Một người lại đây cùng luyện với huynh đệ ta một chút, lấy thêm kinh nghiệm.”

Một hán tử trung niên không nói hai lời, nhảy ra sân, đi về phía Ngụy Hợp.

Ngụy Hợp không nói lời nào, bắt đầu cùng trung niên hán tử này giao thủ.

Không giống với Trình Thiểu Cửu, người này hoàn toàn xa lạ, trước tiên hắn âm thầm quan sát xem hắn đánh thế nào, sở trường là gì.

Nếu là người luyện quyền lâu năm, hai tay sẽ vô cùng rắn chắc, nếu là một người luyện cước, thì phần thân dưới sẽ rất mềm mại linh hoạt, rắn chắc lại mạnh mẽ.

Nhưng những thứ này đều chỉ là lời nói đầu môi của Trịnh lão đầu, thật sự đối đầu với đối thủ, thì đây vẫn là lần đầu tiên của Ngụy Hợp.

“Hắc!” Hán tử lao đến, hai tay vươn về phía vai Ngụy Hợp.

Động tác của hắn tuy bất ngờ, nhưng đối với Ngụy Hợp cũng không tính là nhanh.

Hắn chợt phát hiện, sau khi khí huyết đạt đến Ngưu Bì, phản ứng và sự nhạy cảm của ngũ giác đều tăng lên rất nhiều.

Đây dường như là hiệu quả của việc tăng cường khí huyết.

Ngụy Hợp lắc người, tránh khỏi hai nắm tay của đối phương.

Tuy có giật mình, nhưng thân thể của hắn phản ứng nhanh hơn đối phương, dễ dàng tránh được.

Sau đó nắm tay phải điểm nhẹ lên lưng người kia một cái.

Ầm!

Hán tử kia bị đánh ngã xuống đất một cách dễ dàng.

“Hai người lại đi.” Trình Thiểu Cửu cười to.

Lập tức có hai hộ viện tiến vào.

Nhưng Ngụy Hợp đều dễ dàng né tránh, từng người ngã xuống.

Hắn rất có chừng mực, khi phát hiện khí huyết của mình được tăng cường, thực lực cũng mạnh lên, liền không dùng toàn lực mà chỉ khống chế một nửa sức lực đã đủ để đánh ngã đối phương.

“Không tồi, không tồi. Thực chiến của ngươi tốt hơn so với ta trước đây nhiều.” Trình Thiểu Cửu vỗ tay đến gần.

“Thế nào? Cảm nhận được sự thay đổi sau khi đột phá không?” Hắn cười hỏi, đỡ mấy hộ viện ngã dưới đất lên, cho họ rời đi.

“ Ừm.” Ngụy Hợp gật đầu.

“Chính là như vậy.” Trình Thiểu Cửu cười nói,

“Ở Hồi Sơn Quyền Trịnh lão sẽ không dạy đệ thực chiến, nếu muốn đánh thì cứ đến chỗ ta luyện. Đây là tiêu cục của đại bá ta, nhân thủ không ít.”

“Sư huynh khách khí.” Ngụy Hợp chưa dứt lời,

Trình Thiểu Cửu đã cười nói tiếp: “ Đệ đừng vội từ chối. Hiện tại coi như đệ cũng chính thức nhập môn, khí huyết ở cảnh giới Ngưu Bì cao hơn so với người bình thường rất nhiều. Nếu thêm giáp da nữa, thì hai ba tráng hán bình thường cầm binh khí cũng không lại gần được. Vậy nên… đãi ngộ này không giống người khác. Đệ hiểu không?” Trình Thiểu Cửu nháy nháy mắt.

“Đãi ngộ?” Ngụy Hợp không hiểu.

“Không sai, đệ theo ta.” Trình Thiểu Cửu mang Ngụy Hợp đi về phía sau.

Đi qua một cánh cửa lớn, phía sau lại là một sân huấn luyện có treo đủ loại bao cát. Trong đó có lưa thưa vài người, hai tay để trần đang luyện tập với bao cát.

“Đây là sân huấn luyện, nếu đệ tới giúp ta,ta sẽ cho đệ sử dụng. Ngoài ra thì hàng tháng sẽ được cung cấp thức ăn miễn phí, một thạch gạo trắng,mười cân thịt, một trăm lượng bạc. Nếu có hộ tiêu, khoảng cách ngắn là năm mươi lượng một chuyến, khoảng cách dài thì một trăm đến năm trăm lượng, thế nào?”

Trình Thiểu Cửu đột nhiên mở lời khiến hắn có hơi bất ngờ, nhưng cũng không có gì ngạc nhiên.

Thật ra trước khi tới đây, cũng đã hơi đoán được rồi.

Vừa nãy giao thủ, cũng coi như để chứng minh thân thủ của hắn. Sau khi khí huyết đạt đến Ngưu Bì, thật sự không giống người bình thường.

“ Đệ có thể về suy nghĩ thật kỹ, so sánh bảng giá với những nhà khác. Bây giờ đệ cũng nhập môn rồi, cũng coi như một hảo thủ chân chính, lập tức sẽ có không ít người đến mời đệ làm việc, định giá tiền”. Trình Thiểu Cửu cười nói.

“Phải không?” Ngụy Hợp có chút mờ mịt.

“Đương nhiên, thời thế hiện nay, những võ sư có chút bản lãnh đều bị người ta nhìn chằm chằm, vừa có một hảo thủ, đảo mắt đã bị thuê mất.”

Trình Thiểu Cửu thu nụ cười, thở dài :“Thời thế, đệ cũng biết, mọi người đều không dễ dàng. Đệ có thể cũng nghe rồi, Hồng Gia Bảo ở ngoại thành có uy danh lớn, giờ đã không cho phép ai đi qua quan đạo của bọn họ.”

“Hồng Gia Bảo?”

“Ừm, ở bên ngoài Phi Nghiệp thành, hào tộc lớn nhất là Hồng gia, họ xây một tòa thổ bảo ở ngoại thành tên là Hồng Gia Bảo, có thể coi như một tòa thành nhỏ.” Trình Thiểu Cửu gật đầu giải thích.

“ Đệ đừng nghĩ nội thành phồn hoa, hào tộc thật sự đều xây thổ bảo ở ngoại thành, sau này đệ thấy nhiều rồi sẽ hiểu, giờ không nói những chuyện này nữa, đi, ta dẫn đệ đi trải nghiệm phúc lợi lớn nhất ở đây!”

Trình Thiểu Cửu cười ha ha, lôi kéo Ngụy Hợp đi vào một khu viện khác.

Không bao lâu, hai người ngồi đối diện nhau trong một căn phòng nhỏ.

Ở giữa đặt một chiếc bàn gỗ màu đen, bên trên bày hai món khô, một món canh.

Hai món khô là thịt xào măng và rau cần trộn. Một món canh, là chân giò hầm đậu tương.

“Lão đệ, nếu đệ tới chỗ này của ta, phúc lợi lớn nhất mỗi ngày, chính là cái này.” Trình Thiểu Cửu khẽ mỉm cười, chỉ vào món thịt xào măng nói.

Măng xanh biếc bọc miếng thịt được rán vàng đều, ở giữa còn một ít ớt và mấy lát tỏi. Nhìn qua cũng khiến người ta thèm thuồng.

“Đây không phải thịt rán sao?” Ngụy Hợp ngẩng đầu không rõ.

“Đây không phải thịt bình thường, đệ nếm thử đi.” Trình Thiểu Cửu vô cùng thần bí nói.

“…” Ngụy Hợp cầm đũa, cẩn thận gắp một miếng cho vào miệng, nhai nhai mấy lần rồi nuốt xuống.

Mùi vị không thể khen tặng, quá nhạt, hơn nữa còn không có gia vị, hoàn toàn không giống vẻ bề ngoài.

Bù lại miếng thịt mềm, rất ngon, không giống thịt lợn.

Hơn nữa, sau khi nuốt xuống dạ dày, Ngụy Hợp lập tức cảm thấy có một hơi nóng từ dạ dày tràn ra.

“Sao rồi? Có phải cảm thấy có một luồng hơi nóng trong dạ dày không?” Trình Thiểu Cửu đắc ý nói, “Đây là thứ đặc sắc nhất ở Trình gia.”

Hắn gắp một miếng thịt, giới thiệu: “Thứ này, là thịt Ngân Vẫn Huyền Xà, là thứ đại bổ, ăn một chút có thể đảm bảo hai ngày không đói bụng. Nếu dùng rượu chế biến thì hiệu quả càng cao. Đương nhiên chúng ta là người luyện võ, năng lượng tiêu tốn nhiều hơn so với người thường, vì vậy nên bữa nào cũng ăn cũng không sao, rất tốt cho việc bổ sung khí huyết. Hơn nữa quan trọng là, thứ này không thể mua được ở bên ngoài, chỉ người Trình gia được dùng, không bán ra ngoài.”

“Ngân Vẫn Huyền Xà…” Ngụy Hợp lại gắp thêm miếng thịt nữa, nhất thời phát hiện chỗ khác biệt.

Thịt Ngân Vẫn Huyền Xà, bên ngoài màu đen, bên trong rất đàn hồi, có thể nhìn thấy rõ cả từng mạch máu tựa như những sợi tóc uốn lượn, nhìn một lúc, thậm chí còn khiến người ta có cảm giác rất nghệ thuật.

“Vì vậy, huynh đệ của ta, chỗ ta tuyệt đối sẽ không để đệ chịu thiệt, đệ trở về nghĩ kỹ, nếu đồng ý, sáng mai trả lời cho ta. Được chứ?” Trình Thiểu Cửu nghiêm mặt nói.

“Được.” Ngụy Hợp gật đầu.