Phịch Thủ Hệ Thống

Chương 19: Không Cho Hai Nàng Ngủ

Chương 19: Không Cho Nàng Ngủ.

... ...

"Anh Hai Thối! Anh dám dẫn Nữ Nhân khác về nhà?" Ngụy Tố Tố phồng má, tay chống lên eo cong người về phía Ngụy Lam nói.

Ở một phía khác, Lâm Mỹ Mỹ tay đem tới ly nước cam đặt lên bàn thân thiện  mời Triệu Mẫn dùng, Lâm Mỹ Mỹ nàng ta cười rất tươi nhưng sát khí lại tỏa ra khắp không gian phòng khách.

Ngụy Lam gãi gãi gò má suy nghĩ: "Vẫn một người phụ nữ lạ về nhà khiến họ khó chịu đến thế sao?"

Triệu Mẫn sau cú sốc vẫn như kẻ mất hồn, nàng lạnh lẽo u ám và cực kỳ thiếu sức sống, động lực sống duy nhất của nàng hiện tại là trả thù, rằng tin vào thiếu niên 16 tuổi trước mắt có thể giúp nàng trả thù...

Nàng thật ngây thơ cũng thật đáng thương, đã có ai đó nói rằng con người lúc tuyệt vọng nhất sẽ tin vào những việc vô lý nhất...điều này có thật sự đúng hay không, Triệu Mẫn chính là câu trả lời.

Nàng quả thật ra đáng thương ư? Công Lý mà nàng theo đuổi lại gián tiếp gϊếŧ chết Gia Đình nàng, Em Trai, Bố Mẹ, Chị Gái...họ chết rất thảm. Lý Gia quá tàn nhẫn ư? Chỉ gì cảnh cáo nàng mà họ tàn nhẫn ra tay gϊếŧ cả Gia Đình nàng? Tại sao không phải là nàng...tại sao không gϊếŧ nàng? Bọn chúng muốn nàng đau khổ trong hối hận, hay phải nếm trải mùi vị cô độc trên thế gian này ư...?

Ngụy Lam xoa đầu Ngụy Tố Tố, liếc nhìn Triệu Mẫn hắn trầm ngâm: "Để nàng ta vậy cũng tốt, hận thù chính là thứ động lực tuyệt vời nhất trên thế gian này thúc đẩy con người trở nên mạnh mẽ...hư hư hư! Nàng ta sau cùng sẽ trở thành lưỡi kiếm sắc bén nhất của mình."

Ngụy Lam cười ám muội, Lâm Mỹ Mỹ nhìn thấy nụ cười này của Ngụy Lam liền cau mày, đôi mi vũ đẹp của nàng khẽ khép lại: "Ngụy Lam, tại sao con có thể gây thêm khốn khổ cho một cô gái tốt thế này chứ?"

Lâm Mỹ Mỹ lườm Ngụy Lam cái rồi nở nụ cười dịu dàng dìu Triệu Mẫn dậy: "Đừng buồn bã nữa, cô đưa con vào phòng..."

Lâm Mỹ Mỹ bản năng làm Mẹ bộc phát, nàng xoa đầu Triệu Mẫn cách dịu dàng, ôm nàng vào lòng rồi an ủi.

Trong phòng tiếng khóc khúc khích vang lên, Ngụy Lam xoa xoa cằm khó nghĩ: "Rốt cuộc thì Mỹ Mỹ làm cách nào mà...?"

Khuôn mặt có vẻ không mấy hài lòng, hắn quá sa ngã để có thể nhận ra bản thân hiện tại đáng sợ và tàn nhẫn đến mức nào.

Hướng còn lại, Ngụy Tố Tố mi mắt giật giật, Ngụy Lam trong có vẻ suy tư nhưng tai cũng rất chi tranh thủ, tay hắn vậy mà bóp bóp ngực Ngụy Tố Tố xoa nặn từng đợt.

"Anh Hai..." Ngụy Tố Tố tối mặt gọi, Ngụy Lam nhìn xuống liền ăn một tát mạnh vào mặt.

Ngụy Tố Tố hậm hực bỏ lên phòng, Ngụy Lam sờ sờ mặt khó nghĩ, cô em gái này của hắn cũng thật khó hiểu.

"Giận thật rồi, Mỹ Mỹ hôm nay vậy mà ngủ cùng với Triệu Mẫn..." Ngụy Lam đôi mắt chua xót, hắn bị cho ra rìa luôn rồi a.

Thở dài, Ngụy Lam ngồi trên ghế ngắm nhìn Lâm Uyên Uyên, Lý Trầm Ngư, Lý Tiểu Ngư và Kiều Sở Sở qua màn hình Hệ Thống.

Lâm Uyên Uyên có vẻ đang bận bịu với đống giấy tờ, Kiều Sở Sở đang luyện kiếm, Lý Tiểu Ngư và Lý Trầm Ngư thì ôm nhau ngủ trên giường.

Nhìn lên đồng hồ Ngụy Lam nhận ra đã quá 22h đêm: "Cứ nghĩ đã ba ngày rồi ấy, Không Gian Hậu Cung xem ra có múi thời gian khác xa với thế giới thực tại..."

Nở nụ gian manh, Ngụy Lam búng tay biến mất trong phòng.

Không gian thay đổi, Ngụy Lam lần nữa xuất hiện, căn phòng hiện chỉ có ánh đèn ngủ mờ nhạt. Nhìn quanh căn phòng ngủ này rất xa hoa, lam sắc là tông màu chủ đạo, chiếc giường rộng cùng rất nhiều gấu bông, trên tường treo rất nhiều tranh ảnh các cô gái đáng yêu.

Ngụy Lam tiến tới chui vào chăn, bên trái Tiểu Ngư, bên phải Trầm Ngư, cả hai điều rất say sưa ngủ.

Ngụy Lam đôi mắt da^ʍ long hiện lên, Tiểu Ngư và Trầm Ngư đều mặc hai bộ váy ngủ màu lam rất mỏng manh, cả hai đều không mặc áo ngực chỉ có duy nhất chiếc qυầи ɭóŧ sọc trắng xanh qua chiếc váy ngủ mỏng manh.

Ngụy Lam quyết định thực hiện hành vi đồϊ ҍạϊ với Trầm Ngư trước, ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của nàng hắn nhẹ kéo chiếc váy lên qua ngực, cặp ngực tròn trịa của Trầm Ngư hiện ra. Dưới lớp chăn dài tối đen đôi mắt Ngụy Lam sáng lực, lè lưỡi liếʍ nhẹ đầu nhũ hoa của Trầm Ngư cái khiến nàng đôi mắt nhẹ động.

Ngụy Lam thích thú ngắm nhìn, ngực của nàng rất đẹp, nó không lớn nhưng tròn trịa đàn hồi và mềm mại, thứ thích thú nhất có lẽ là độ căng tròn không chảy xệ dù chỉ một chút nhỏ.

Ngụy Lam đôi tay cầm lấy nhũ hoa của Trầm Ngư xoe xoe, cảm giác ngứa ngáy truyền tới khiến Trầm Ngư cơ thể hơi động, đôi chân ngọc ngà sáng bóng bởi lớp kem dưỡng bắt đầu động đậy, hai đầu gối nàng bắt đầu chà chà vào nhau theo bản năng.

Ngụy Lam khuôn mặt da^ʍ tà tới cực hạn, hắn chưa bao giờ đủ kiên nhẫn để chờ đợi một món ăn ngon ngọt thế này.

Há cái miệng to biếи ŧɦái hắn như nuốt trọn bộ ngực tròn trịa căng tròn của Trầm Ngư, tay còn lại nắm bóp trong rất thích thú, ngực nàng rất vừa tay khiến hắn chết mê chết mệt nắm thả không ngừng.

Trầm Ngư bừng tỉnh, cơ thể lập tức truyền tới thông điệp đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ngực nóng ran, cơ thể ngứa ngáy không hồi kết.

"Ưmm..." Trầm Ngư rên lên tiếng kiềm chế, đôi tay nhỏ nhắn ôm lấy đầu Ngụy Lam kiểu thêm nữa đi.

Không cần nhìn nàng cũng biết ai đang trong tấm chăn, hơi thở và nguồn Mana quen thuộc này chỉ duy nhất mình Ngụy Lam sở hữu.

"Ưʍ...ưʍ...hmmm!" Trầm Ngư tay ôm đầu Ngụy Lam ấn sát vào ngực mình tay lại đưa lên bịt miệng của bản thân, nhìn quan Tiểu Ngư đang say ngủ Trầm Ngư vẻ đắc ý, kiềm nén tiếng rêи ɾỉ Trầm Ngư cảm giác sướиɠ run người từng đợt.

Nàng bắt đầu nứиɠ lên, đôi nhũ hoa căng tròn thêm mềm mại và nhạy cảm hơn rất nhiều, bên dưới cái khe múp cũng dần rỉ nước bởi cơn phê tình của nàng.

"Ngực mình như sắp nổ tung vậy...bên dưới nóng quá...lưỡi của Lão Công sướиɠ quá à~~~!"

Trầm Ngư ngước cổ khép chân, bên dưới ướt đẫm dòng nước nóng thơm tho, mùi hương cơ thể nàng tỏa ra kí©ɧ ŧɧí©ɧ khứu giác Ngụy Lam khiến hắn tìm xuống vùng đất thánh.

Banh rộng háng Trầm Ngư ra Ngụy Lam lập tức tử hình nàng bằng cái miệng biếи ŧɦái dâʍ ɖu͙©.

"Hmmmmmmmm~~~~!" Trầm Ngư hai tay che miệng cong cao người lên không, bên dưới khe cái lưỡi dâʍ đãиɠ của Ngụy Lam đã chui vào trong khuấy đảo liên tục.

"Lão Công cứ thế....mình sướиɠ chết mất!!!"

Trầm Ngư bắt đầu lắc đầu quằn quại, cắn chặt răng với tia nước dãi chảy ra nàng dùng đôi tay cố đẩy đầu Ngụy Lam ra khỏi cái hang nhỏ của mình.

"Khôngggggggg!" Trầm Ngư giật giật hông, nước nôi nàng tràn lan trong khoang miệng Ngụy Lam.

Chụt...chụt...chuụt....! Âm thanh dâʍ ɖu͙© vang lên, Trầm Ngư xấu hổ hai tay che mặt.

Kế bên Tiểu Ngư đã tỉnh từ bao đời, tay cho vào ngực nàng tự xoa bóp, tay còn lại cạ sát cái khe ướŧ áŧ của mình.

"Chị Hai sướиɠ quá à...mình cũng muốn..." Tiểu Ngư dâʍ đãиɠ nghĩ.

Nàng là thua trong vụ cá cược, tuy không nhường Ngụy Lam cho Trầm Ngư nhưng lần tới nàng phải để Trầm Ngư được làm trước.

Bĩu môi, Tiểu Ngư hơi thở gấp gáp, ngón tay cho vào trong nàng tự khuấy đảo bản thân với hình ảnh Ngụy Lam đang bú ɭϊếʍ chị mình.

"Haa...haa...haggghhhh!" Tiểu Ngư kiềm nén rêи ɾỉ.

Bên còn lại, Ngụy Lam đã không còn đủ kiên nhẫn, hắn lấy tiểu đệ lớn chưa được ăn vài giờ qua của mình đặt lên khe hở rồi đâm trượt vào trong.

"Ưmmmm!" Trầm Ngư cong người, uốn éo cơ thể rồi nàng hạ thân xuống, tự giác nàng banh rộng ra để Ngụy Lam vào sâu nhất có thể.

Cái khe nhỏ bé đã qua tại, dịch thủy tràn lan mỗi lần nhấp, tử ©υиɠ nàng quặn lên như biến dạng bởi đầu tiểu đệ của Ngụy Lam đâm chọc.

"Lão Công anh thô bạo quá...em không kiềm được giọng...ahh~"

Trầm Ngư đưa tay kéo Ngụy Lam vào ngực nói khẽ, Ngụy Lam bấy giờ sung sướиɠ bú lấy ngực nàng, hai tay hắn ôm giữ cổ tay Trầm Ngư lên trên.

Từng nhịp đập thôi thúc Lý Trầm Ngư, nàng nhanh đạt cực khoái, nước không kiềm được mà cứ bắn tung tóe, Ngụy Lam lúc này cũng đâm sâu xả ra đống tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi.

"Huuuuuuu....!" Trầm Ngư cơ giật cơ thể, đôi chân ngọc ngà nàng kẹp vào eo Ngụy Lam, tham lam nàng cất lời dâʍ ɖu͙©: "Lão Công cho ta thêm đi..."

Ngụy Lam nhìn khuôn mặt dâʍ đãиɠ của Trầm Ngư rồi cười ranh ma, cong hông hắn húc mạnh khiến cơ thể nàng nảy lên xuống liên hồi.

Âm thanh xá© ŧᏂịŧ vang dội cả căn phòng, Trầm Ngư bị giã cho tới tê dại, cô bé múp của nàng sướиɠ rung từng đợt.

Đôi chân dần buông, Trầm Ngư rên la trong kɧoáı ©ảʍ tuôn trào, Ngụy Lam nâng chân nàng lên cao đâm sâu thô bạo.

"Áhhh! Sướиɠ quá! Ah! Ah! Ahhhhh-hhhhhh-!"

Bên dưới Trầm Ngư co thắt, cô bé hư hỏng lại bắn tung tóe dâʍ ŧᏂủy̠, Ngụy Lam cũng chiều nàng bắn vào trong tràn ngập tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Buông xuôi Trầm Ngư nằm ngửa banh háng đầy khiêu gợi, tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ cô bé điên cuồng tràn ra.

Trầm Ngư thở phì phò, nàng bấy giờ đã hết sức chiến đấu, để nàng nghĩ ít lâu Ngụy Lam bò sang Tiểu Ngư.

Đưa tay tát mạnh vào mông khiến nàng ta cong hông lè lưỡi: "Kyyyyaaaa!"

"Em hư hỏng lắm đấy biết không?" Ngụy Lam thì thầm bên tai Tiểu Ngư rồi tát vào mông nàng chát chát.

"A! A! Đừng mà....hiiii em em raaaaaaa áhhhhh!" Tiểu Ngư bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bờ mông liền điên điên dại dại rên la, xong cái qυầи ɭóŧ nàng ướt đẫm bởi lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠.

Nàng ra như tè dầm khiến Ngụy Lam vô cùng hào hứng, đầy chính xác là một cái khe nhiều nước.

Kéo qυầи ɭóŧ nàng xuống, trong tư thế nằm nghiêng người hắn đút sâu đâm nàng liên tục.

"Áhh! Cho người ta nghĩ chút đi mà...người ta mới ra..á...áhhhh!"

Tiểu Ngư bị đâm tới ngây ngất, nàng há miệng lè lưỡi trong cực kì dâʍ đãиɠ. Ngụy Lam hưởng thụ bóp chặt hai Ngực Tiểu Ngư xoa nắm, tay còn lại nghịch âʍ ѵậŧ khiến nàng sướиɠ như lên mấy bắn nước tung tóe từng đợt nhấp của Ngụy Lam.

"Không được! Không được...Em chết mất, sướиɠ chết mất ahhhhh---hhhhh!"

Ngụy Lam bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ bởi cái khe nhỏ khít của Tiểu Ngư liền sung sướиɠ đẩy mạnh vào trong bắn xả, Tiểu Ngư co giật cơ thể rồi lại phải chuyển động lên xuống điên cuồng bởi Ngụy Lam.

"Hiệp hai nhé~" Ngụy Lam thô bạo hơn với nàng, từng đợt đẩy liền đè nén hai mép khe múp míp của Tiểu Ngư khiến nàng ta ngây ngất rên la sung sướиɠ.

"Cho em nghỉ! Cho em nghỉ đi màaaa~~ em phát điên mất...khônggggg hiiiiyaaaaaaaaa!"

Tiểu Ngư dâʍ ŧᏂủy̠ tràn ra không kiểm soát, Ngụy Lam tay liên tục xoe xoe đầu âʍ ѵậŧ khiến nàng không hoàn toàn làm chủ được bản thân, cộng thêm từng đợt ra vào mãnh liệt càng gia tăng độ kɧoáı ©ảʍ của nàng.

Vài giờ trôi qua Tiểu Ngư ngây dại, nàng không rên nổi nửa, bên dưới nhớp nháp đống tϊиɧ ɖϊ©h͙, cơ thể co giật liên hồi rồi sụp đổ.

Ngụy Lam để nàng nghỉ ngơi rồi bò sang Trầm Ngư, nàng ta đã thấm mệt nàng đã ngủ từ lâu.

"Ai cho nàng ngủ hử?" Ngụy Lam kéo mông Trầm Ngư lên cao rồi đâm vào.

Phạch--!

"Hiiiiii!" Trầm Ngư trợn mắt lè lưỡi, tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn là cơn dồn dập mãnh liệt khiến nàng rên lên như con thú mà không hề kiểm soát được, cô bé bị yêu thương đến mức đau đớn đã phai nhòa, giờ đây chỉ có sướиɠ nhưng quá sướиɠ khiến nàng như sắp điên loạn tới nơi.

"Ah! Ah! Ah! Ưm! Ưʍ...Lão Công cho em nghỉ, cho người ta nghỉ đi mà hưuuuuuu!"

Trầm Ngư rên la, cô bé dịch thủy nhớp nháp chảy xuống đùi rồi nhớp nháp chảy thành hàng xuống chăn.

Miệng Trầm Ngư rêи ɾỉ, sướиɠ tới ngây ra miệng nàng chảy dãi trong cực kì dâʍ đãиɠ.

... ...