Đường Thanh Lan cầm hai tấm bản thảo thiết kế, trong đầu hiện lên vô số ý nghĩ, nhưng thật ra cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt!
Cô ta ngẩng đầu, trong mắt tất cả đều là vẻ khϊếp sợ: Tổng giám đốc Sở, tôi...... tôi thật sự không biết đây là có chuyện gì, tôi cũng không biết...... Vì sao lại có một bản thiết kế giống của tôi....
Sở Tuấn Thịnh không có nghe cô ta tiếp tục giải thích, mà là nói: “Ý của cô là, đối phương nói cô?”
Môi Đường Thanh Lan giật giật, vừa muốn nói chuyện, Sở Tuấn Thịnh nói thẳng: “Đường Thanh Lan, nề mặt cô ở công ty làm việc nhiều năm, tôi chỉ cho cô một cơ hội, nếu như hôm nay cô nói cô vô tội, tôi sẽ tin tưởng là người khác chép cô, chờ đến lúc tôi điều tra rõ ràng chân tướng, tôi chắc chắn sẽ trả lại cho cô một cái trong sạch. Nhưng là, nếu như cô không vô tội, sự thật tương phản với những gì cô nói, vậy tôi đảm bảo sau này cô đừng mong tìm được một cái ngành nghề nào tốt ở trong cái ngành này!”
Nghe vậy, vẻ mặt Đường Thanh Lan lập tức trở nên khó coi, cô ta chăm chú cắn răng, không dám nói tiếp nữa.
Sở Tuấn Thịnh nhìn cô ta, tiếp tục nói: “Đương nhiên, nếu như bây giờ cô nói thật, thật ra vẫn còn kịp, dù sao, con người đều có lúc phạm sai lầm, nếu như cô thừa nhận sai lầm của mình, tôi sẽ cho cô một cơ hội để sửa lại sai lầm, chỉ cần cô chủ động xin lỗi đối phương, tôi có thể để cô tiếp tục ở lại công ty, nếu như cô thật sự không có chép, vậy thì không còn gì tốt hơn, chắc chắn tôi sẽ bắt đối phương công khai xin lỗi cô. Nhưng mà nếu như cô suy nghĩ xong mà vẫn phủ nhận, bị tôi điều tra ra, tình huống sẽ khác. Tôi có thể chắc chắn với cô một điều, chỉ cần một câu nói của tôi thôi là có thể kết thúc kiếp sống sự nghiệp của cô ở trong cái ngành này!”
Đường Thanh Lan vốn là dự định phủ nhận đến cùng, thế nhưng lời của Sở Tuấn Thịnh khiến cô ta do dự.
Dù sao, Sở Tuấn Thịnh nói chỉ cần cô ta xin lỗi là sẽ để cho cô ta ở lại công ty, nguyện ý cho cô ta cơ hội, cô ta vẫn tin tưởng, bởi vì, xưa nay Sở Tuấn Thịnh không phải loại người nói lời không giữ lời.
Chỉ là một khi thừa nhận nói văn đồng thời xin lỗi, cô ta có thể sẽ nhận vô số khiển trách, đây là điều khiến cô ta có chút không thể thừa nhận.
Nhưng nếu như cô ta không thừa nhận, một khi bị Sở Tuấn Thịnh điều tra ra, hậu quả kia sợ là...... cô ta không thể tiếp nhận.
Suy nghĩ nhiều như vậy, trong đầu Đường Thanh như đang giao chiến với nhau, một lúc lâu sau cô ta mới dám nhìn Sở Tuấn Thịnh, hít sâu một hơi, cung kính xin lỗi: “Thật xin lỗi, Tổng giám đốc Sở, vừa rồi tôi đã nói láo, là tôi chép đối phương, tôi có thể chủ động công khai xin lỗi, hi vọng anh có thể tha thứ cho lần phạm sai lầm này của tôi, về sau tôi không dám nữa!”
Thật ra, sau khi Đường Thanh Lan vào cửa, Sở Tuần Thịnh đã quan sát ánh mắt và phản ứng của cô ta, sau đó, anh ta cũng đã có vài phán đoán của mình đối với chuyện này.
Mặc dù anh ta suy đoán, có thể là Đường Thanh Lan chép đối phương, thế nhưng mà trong lòng của anh ta cũng chưa từng không chờ mong là Đường Thanh Lan không có chép, dù sao thì đây cũng là công ty của anh ta.
Hiện tại, Đường Thanh Lan thức thời, nói thật, anh ta cũng không cần phải phỏng đoán hay lập các giả thiết nữa.
Anh ta nhìn Đường Thanh Lan, vẻ mặt có chút phức tạp: “Tôi nhớ thời gian cô ở công ty cũng không ngắn, tác phẩm cũng không tệ, tại sao phải làm loại chuyện như vầy?”
Đường Thanh Lan có chút xấu hổ, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Một đoạn thời gian trước, tôi...... Cảm giác mình có chút hết thời, phi thường bực bội, cái gì cũng không vẽ được, có người cho tôi một tấm bản thảo thiết kế...... Tôi tìm được một chút linh cảm, mặc dù lúc ấy có thể là phục chế đồ vật của đối phương tới tám mươi phần trăm, thế nhưng mà tôi cũng không phủ nhận, bản thảo thiết kế này khiến cho tôi mở ra linh cảm, một lần nữa tìm được phương hướng thiết kế, cho nên, chuyện này tôi nhận, tôi cũng sẽ xin lỗi, chỉ là đã làm tổng giám đốc Sở phải thất vọng, thật xin lỗi!”
Thái độ Đường Thanh Lan vô cùng thành khẩn, lúc trước Sở Tuấn Thịnh đã nói, nếu như cô ta nói thật, sẽ cho cô ta một cơ hội.
Hiện tại, cô ta cũng đã nói lời nói thật, Sở Tuấn Thịnh nể mặt cô ta là nhà thiết kế nhiều năm ở công ty, đến cùng vẫn cho cô ta cơ hội này: “Nếu cô đã trung thực thừa nhận sai lầm, tôi cũng sẽ không hùng hổ dọa người, tôi nói cho cô cơ hội là sẽ cho cô một cơ hội, nhưng mà cô phải nhớ kỹ, cơ hội chỉ có lần này, nếu như lại có lần sau......
Đường Thanh Lan vội vàng lắc đầu: “Sẽ không, sẽ không còn, tuyệt đối sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa, xin tổng giám đốc Sở tin tôi!”
Sở Tuấn Thịnh thản nhiên ừ một tiếng: “Muốn tôi tin tưởng cô thì cũng đơn giản, nói một chút đi, là ai cho cô bản thảo thiết kế, làm sao đối phương lại có bản thiết kế này, cô có biết không?” Nếu như Đường Thanh Lan đã nói lời nói thật, thì không khả năng giúp Tần Minh Lệ tiếp tục giấu diếm nữa.
Cô ta hít sâu một hơi: “Là Tần Minh Lệ!”
Sở Tuấn Thịnh ngây ngẩn cả người: “Tần Minh Lệ là ai?"
Ở đây, ngoại trừ Bạch Cẩm Sương, sợ là không ai biết Tần Minh Lệ.
Mặc dù Vân Yến cùng Sở Tuấn Thịnh từng gặp một nhà Tần Minh Lệ ở bữa tiệc tối của nhà họ tần, thế nhưng mà lúc ấy bọn họ cũng chưa chắc đem một nhà kia đặt ở trong mắt.
Bạch Cẩm Sương nghe thấy tên Tần Minh Lệ, trong lòng liền chắc chắn.
Chỉ thấy Đường Thanh Lan hồi đáp: “Hiện tại Tần Minh Lệ là một trợ lý nhỏ thuộc bộ phận thiết kế của công ty chúng ta, bình thường giúp mọi người chạy vặt, đi giao tài liệu gì đó!”
Sở Tuấn Thịnh cau mày, rất hiển nhiên là không hài lòng với cái đáp án này.
Đường Thanh Lan cắn răng, tiếp tục nói: “Cô ta là người được tôi tuyển vào công ty, mỗi nhà thiết kế đều có quyền lợi tự chọn trợ lý của mình, tôi tuyển Tần Minh Lệ, cô ta cho tôi bản thảo thiết kế, lúc ấy tôi....
Sở Tuấn Thịnh nghe vậy thì hiểu được nguồn gốc mọi chuyện, anh ta giơ tay lên một cái: “Cô không cần nói, tôi hiểu được!”
Đường Thanh Lan sợ Sở Tuấn Thịnh bởi vì việc này mà giận lây sang cô ta, cảm thấy cô ta cầm chức vị ời làm giao dịch với người khác, để cho Tần Minh Lệ đi cửa sau tiến vào công ty, cô ta vội vàng mở miệng, ngữ tốc cực nhanh nói: “Tổng giám đốc Sở, ta còn biết làm sao Tần Minh Lệ có bản thảo thiết kế kia, cô ta nói trước đây cô ta từng thử việc ở thiết kế trang sức Minh Huyền, chỉ là thử việc không thành công”
Sở Tuấn Thịnh có chút nhíu mày, nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương mặt không biểu tình, Sở Tuấn Thịnh lập tức hiểu ra, đoán chừng vừa rồi nghe thấy cái tên Tần Minh Lệ này, Bạch Cẩm Sương đã rõ ràng mọi chuyện.
Anh trầm mặt nhìn Đường Thanh Lan: “Nếu cô đã biết bản thảo thiết kế là của thiết kế trang sức châu báu Minh
Huyền, tại sao cô còn dám dùng?”
Đường Thanh Lan hối tiếc muộn màng: “Tôi...... lúc ấy tôi cũng rất do dự, chỉ là…..... Chỉ là Tần Minh Lệ hứa hẹn với tôi, nói bản thảo thiết kế chỉ là bản thảo mà người ta vứt bỏ, cô ta nhặt được từ trong thùng rác, hơn nữa...... lúc cô ta đưa bản thảo cho tôi, nó nhăn nhăn nhúm nhúm, rõ ràng trước đó là bị người vò thành một cục ném đi, tôi tin, cho nên tôi mới dám dùng!”
Sở Tuấn Thịnh nhìn thoáng qua Đường Thanh Lan: “Tôi đã biết, ra ngoài đi, thuận tiện gọi Tần Minh Lệ đến, tôi muốn xem một chút một chút, rốt cuộc đối phương thần thánh phương nào, dám đem hai cái công ty đùa bỡn xoay vòng!”
Đường Thanh Lan mấp máy môi, gật đầu: “Được, Tổng giám đốc Sở!”
Mặc dù Sở Tuần Thịnh cho Đường Thanh Lan một cơ hội, thế nhưng rất hiển nhiên là từ nay về sau, công ty sợ là cũng sẽ không trọng dụng Đường Thanh Lan nữa.
Đường Thanh Lan đi, Sở Tuấn Thịnh nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương: “Cẩm Sương, tôi không có phát nặng Đường Thanh Lan, cô có để ý không?” .
||||| Truyện đề cử: Tình Đắng |||||
Bạch Cẩm Sương cười: “Chuyện này có gì mà phải để ý, nếu như không phải anh cho cô ta ngon ngọt, sợ là cô ta sẽ không ăn ngay nói thật, chỉ là...... một lát nữa Tần Minh Lệ đến, tôi nên tránh một chút!”
Sở Tuấn Thịnh có chút nhíu mày: “Cô...... Tại sao phải tránh? Trước kia cô ta từng thử việc ở chỗ cô, chẳng lẽ cô lại sợ cô ta!”