Hai ngày kế tiếp, đều rất bình tĩnh.
Bạch Cẩm Sương vừa tìm linh cảm chuẩn bị cho cuộc thi trang sức Trái Tim Của Biển ở Nha Trang, vừa thiết kế trang sức đá quý mà Cảnh Như Yến muốn đặt làm. Cảnh Như Yến lần này vượt ra ngoài dự liệu của Bạch Cẩm Sương, không có cho thêm con bướm yêu gì,toàn bộ quá trình cũng rất phối hợp. Đồ mà Bạch Cẩm Sương thiết kế ra, cô cũng rất thích.
Bạch Cẩm Sương thiết kế bản vẽ xong, bắt đầu tùy chỉnh.
Mọi việc điều phát triển theo chiều hướng tốt,trừ Mặc Tu Nhân, anh ấy tựa như có chút dị thường. Gần đây sau khi tan việc, anh ấy có thêm một thú vui mới, đó chính là chơi với mèo.
Mỗi ngày anh ấy đều sẽ dành chút thời gian, đi xoa xoa tiểu Bạch, vun đắp tình cảm với tiểu Bạch. Chuyện này, Bạch Cẩm Sương cũng không có lời nào để nói, dẫu sao thì tiểu Bạch cũng là do anh ấy ôm về nhà, người ta muốn xoa sao thì xoa, cô không có quyền can thiệp.
Chỉ là, Mặc Tu Nhân ngoại trừ xoa tiểu Bạch ra, còn thích hỏi Bạch Cẩm Sương, làm sao mới có thể khiến con mèo nhỏ càng thích mình.
Mỗi lần anh mở miệng hỏi Bạch Cẩm Sương, Bạch Cẩm Sương đều cảm thấy sợ hết hồn, rất là đáng sợi Tiểu Bạch ở trong lòng Mặc Tu Nhân, luôn có một bộ dáng rất đáng thương cần được yêu thương, Bạch Cẩm Sương nhìn thấy vậy liền đau lòng! Hôm nay là sinh nhật của Cảnh Như Yến. Buổi chiều, Cảnh Hạo Đông lại chạy tới Trang sức đá quý Hoàng Thụy.
Tại sao nói như vậy à? Bởi vì kể từ khi biết Lâm Kim Thư ở Hoàng Thụy, anh ta đã tới liên tiếp ba ngày. Mặc dù mỗi lần Lâm Kim Thư đều đối xử với anh ta bằng vẻ mặt lãnh đạm, nhưng anh ta vẫn như cũ nhiệt tình không giảm. Mặc Tu Nhân cũng chán chẳng buồn nói gì với anh ta nữa.
Cảnh Hạo Đông ở trong phòng làm việc của Mặc Tu Nhân: "Tối hôm nay, cậu có tham gia tiệc sinh nhật của Cảnh Như Yến không?"
Mặc Tu Nhân mặt không cảm xúc: “Không đi!"
"Vậy cậu làm gì?”
"Về nhà chơi với mèo!" Cảnh Hạo Đông mặt đầy biểu tình bị dọa mà nói: "AI cậu chơi với mèo? Cậu không phải đang đùa tôi chứ!"
Mặc Tu Nhân lạnh nhạt nhìn anh ta một cái: " Không có chuyện gì nữa thì cậu đi đi!" Cảnh Hạo Đông tự động coi thường những lời này: "Đúng rồi, trước kia ở trong điện thoại cậu hỏi tôi, nếu như cậu có thiện ý giấu giếm một người chuyện có liên quan tới người đó, là đúng hay không? Đúng lúc đó tôi có điện thoại gọi tới nên cúp máy, bây giờ tôi có thể nói cho cậu... ”
Mặc Tu Nhân nghĩ việc này liền tức giận, trực tiếp cắt đứt: "Tôi đã không còn muốn biết nữa rồi!"
Cảnh Hạo Đông cười cười cợt nhả nói: "ấy đừng để ý, tôi còn chưa nói mà, cậu nhất định muốn biết, đừng có miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo nữa, tôi hiểu cậu quá mà!"
Hiểm thấy Cảnh Hạo Đông thật thà: "Thật ra, chỉ cần là chuyện liên quan tới mình, bất kể tốt hay xấu, tự mình cũng muốn biết, đến nỗi cậu gạt người ta, cho dù là có lòng tốt hay là ác ý, đều không tốt,nếu như sau này đối phương biết rõ sự tình, khẳng định sẽ nổi giận!"
Mặc Tu Nhân ngước mắt nhìn Cảnh Hạo Đông một cái: "Thật sao?"
Cảnh Hạo Đông gật đầu: "Dĩ nhiên, ngàn vạn lần là thật, tuyệt đối không lừa cậu!" Mặc Tu Nhân ánh mắt trầm ngâm, không biết đang suy nghĩ gì. Buổi chiều sau khi tan làm, Mặc Tu Nhân gửi cho Bạch Cẩm Sương một tin nhắn.
"Tối nay tới Quân Mạch gặp mặt, anh có chút việc muốn nói với em" Bạch Cẩm Sương nhíu mày, gõ chữ trả lời. "Chuyện gì? Trở về số một Hương Uyến không thể nói sao?”
"Chuyện này, không thích hợp nói ở nhà! Là liên quan tới eml" Bạch Cẩm Sương nhìn tin nhắn này, mi mắt giật giật, cuối cùng cô cũng không tiếp tục hỏi nữa. " Được, em tan làm liền đi quai" Tan làm, Bạch Cẩm Sương lái xe, đi hội sở Quân Mạch.
Không biết tại sao, hôm nay mi mắt phải của cô nháy rất lợi hại. Cô đưa tay dụi mắt một cái, an ủi mình, chắc là do thái độ của Mặc Tu Nhân cứ thần thần bí bí, làm cô tâm thần không yên. Cũng không biết rốt cuộc anh ấy muốn nói cái gì.
Cũng trong lúc đó, ở hội sở quân mạch. Mặc Tu Nhân sớm đã tới rồi, anh ấy đứng trước cửa sổ, nhìn dòng xe ô ạt bên ngoài, vẻ mặt có chút hoang mang. Thời gian hơn một tháng ngắn ngủi, rất nhiều chuyện so với dự tính ban đầu của anh đều đi theo hướng ngược lại.
Cái này thật sự là không giống anh! Ban đầu anh không nể mặt nói, không muốn cho Bạch Cẩm Sương có ý nghĩ không an phận với mình. Bạch Cẩm Sương chính xác nói được là làm được, từ đầu chí cuối, tỉnh táo khắc chế.
Nhưng mà, chính anh lại không thể khống chế được, bây giờ anh đang làm những gì vậy! Thử cùng con mèo nhỏ bồi dưỡng tình cảm, buổi tối cứ nghĩ tới tình cảnh lúc trước ôm Bạch Cẩm Sương ngủ, làm cho giấc ngủ không ngừng tăng lên. Chuyện liên quan tới Bạch Cẩm Sương, anh không quản điều gì, luôn không nhịn được mà đi nhúng tay vào.
Quỷ mới biết anh rốt cuộc bị trúng tà gì không! Mặc Tu Nhân có chút nhức đầu, anh không thể như thế này được nữa! Hôm nay, đem chuyện lá thự này nói cho Bạch Cẩm Sương, tất cả những hành động quái dị này đều phải dừng lại! Chuyện của Bạch Cẩm Sương, anh cũng sẽ không hỏi không quản nữa Trên đường, Bạch Cẩm Sương sắp đến hội sở Quân Mạch.
Cô thấy đèn đỏ, lập tức đạp phanh xe, ánh mắt nhìn thẳng phía trước. Đèn đỏ đổi đèn xanh, cô chạy, tăng tốc. Trên con đường này xe cũng không nhiều lắm, tốc độ xe của Bạch Cẩm Sương mới vừa tới 60, kết quả, một chiếc xe đột nhiên từ bên cạnh cô lái qua.
Chiếc xe kia nhìn qua cũng biết tốc độ phải đạt 120, như điên mà lái qua vạch liền màu vàng, đâm thẳng vào một chiếc xe ngược chiều. Đang lúc Ngàn cân treo sợi tóc, chiếc xe bị đυ.ng chợt đánh tay lái. Truyện được cập nhật hàng ngày. Hẹn các bạn vào ngày mai nhé!