Chương 49: Ở bệnh viện cả ngày
"Là cô à" giọng nói quyền uy của Jung lão phu nhân vang lên."Tôi biết ngay là bà nằm đây mà, sao không ai chịu nói ra chứ? Còn tưởng bà bày trò tránh mặt tôi" tôi thở ra nhẹ nhõm vì là lão phu nhân. Nếu là người khác thì sẽ rất mất mặt.
"Thế nào, thất vọng vì thấy tôi còn sống sao?" Bà ta miệng lưỡi còn ghê gớm như vậy thì còn sống dai lắm.
"Không, bà sẽ không đi sớm đâu" tôi nói rồi đi tới cái ghế kế bên giường, ngồi xuống. Nhìn xung quanh, bảng thông tin ghi bà có dấu hiệu bị tai biến, hay nhồi máu cơ tim gì gì đó.
"Thì ra là bà bị chọc giận nên mới phải vào đây" tôi đọc rồi nói
"Hừ" bà ta thở hắt ra, mắt vẫn nhắm, nhưng đầu óc lại có vẻ rất tinh tường
"Không phải cô đi khám tai sao?" Bà ta nói. Sao biết được chứ?
"Sao bà biết?"
"Sooyeon và Taeyeon đã nói chuyện riêng khá lâu trong đây"
"Ra là vậy, tôi thất nghiệp rồi, tai cũng thành khuyết tật luôn, bố Jung cũng khoẻ hơn nên bắt đầu từ nay tôi sẽ đu bám theo bà" tôi tuyên bố. Thật ra thì mọi người đang chống đỡ công ty, tôi nên ở đây trông chừng bà.
"Hừ" bà ta lại thở ra, không nói năng gì tới tôi nữa. Cũng tốt, đỡ phải nói nhiều.
Tôi thấy bà ngủ rồi nhưng bình nước trên bàn lại không còn nước, nên mới đứng dậy ra ngoài lấy thêm. Mang vào một cách nhẹ nhàng nhất có thể, tránh ồn ào để bà ấy ngủ. Một đám người hồi trưa kéo tới chắc là nhức đầu lắm. Được 30 phút thì y tá mang cơm tới, nói là cho bà ấy ăn.
"Này, bà nội Jung, dậy đi" tôi lay vai bà ấy
"Gì vậy, cô vào rồi không cho ai yên hết sao" bà ta bực dọc nói
"Ngồi dậy ăn cơm trưa, để uống thuốc nữa" tôi lay tiếp
Bà ta khó khăn ngồi dậy, tôi thấy vậy nên dùng hai tay nhấc lên dễ dàng. Sau đó đẩy cái bàn nhỏ đó đến trước mặt bà.
"Y tá mới mang tới, ăn đi, một tiếng nữa người ta cho thuốc" tôi thông báo, ngồi xuống cái ghế trước đó chơi game.
Bà ấy ăn rất chậm, rất ít, từ tốn. Tính này của Jessica là do bà ta lây chắc. Cả hai chẳng ai nói ai câu nào trong hồi lâu. Đang ăn thì bà ấy dừng lại, nhìn về phía cửa. Tôi cũng nhìn theo.
Cạch......
Một tên đàn ông ăn mặt chỉnh tề bước vào. Người mặc đồ vest đắt tiền. Khuôn mặt khá điển trai, áo sơ mi trong thì để hở cả 4 nút. Thoạt nhìn là biết người có tiền, có tiếng.
"Chào bà Jung, vẫn khoẻ nhỉ?" Hắn ta sao giọng lại đểu thế này cơ chứ. Tiếc cho vẻ ngoài đẹp đẽ quá đi mất.
"Cuộc họp kết thúc rồi và giờ cậu mới đến, muốn ngồi lên ghế cao mà thái độ như vậy thì đúng là không hợp"
Thì ra hai người này đối đầu. Mà như những gì nghe được thì hắn là người trong cổ đông Jung thị.
"Không sao, tôi có sức hơn, có tài hơn là được.....Nghe nói sáng nay bà vẫn nhất quyết ôm khư khư lấy cái ghế chủ tịch cho con cháu mình, vẫn cứ cố chấp thế nên mới phải vào đây" hắn nhếch mép, khinh bỉ nhìn bà ấy.
"Tôi không giữ nó cho bản thân và những người như cậu, tôi đang giữ nó lại cho những người vừa có tài vừa có đức"
Bà ấy trông rất bình tĩnh. Hắn đang cố tình chọc tức nhưng không được rồi. Sắc thái trên gương mặt bà ấy tuy hơi yếu do tuổi tác nhưng vẫn có gì đó khiến người khác sợ sệt.
"Tài đức vậy thì chả khác gì nói tôi? Ok gia không chỉ có đề nghị đó mà còn có cơ hội cầu hoà cho 2 bên nhưng không phải bà 1 mực đòi tự tử để ngăn cản sao? Do bà mà Jung thị không có đường lui" hắn tức giận chỉ thẳng vào bà ấy
"Anh đừng ăn nói to tiếng nữa, cút đi trước khi tôi gọi bảo vệ" tôi đứng lên.
Hắn nhìn qua tôi rồi nhướng mày,
"Cô là ai vậy, có quyền lên tiếng sao?"
"Tuy tôi không phải là người của công ty nhưng hiện là người trông chừng bà ấy. Cho nên tôi có quyền yêu cầu anh rời đi để bà ấy nghỉ ngơi, nếu thích hôm khác chúng ta xuống bãi đỗ xe giải quyết" tôi lạnh mặt nói.
Không biết trong đầu nghĩ gì mà còn thách hắn ra bãi đỗ xe đánh nhau chứ. Tay còn cầm lên cái remote chuẩn bị gọi cho y tá phòng nữa.
Hắn hậm hực nhìn bà ta rồi quay sang liếc tôi lần cuối trước khi rời đi. Tôi thở phào một cái. To con như vậy tôi chưa chắc thắng được, chưa kể Karate và boxing đã không tập lại từ lâu rồi. Kỳ này về nhà phải tập lại mới được. Hắn bước ra thì tôi cũng gọi y tá cho bà ấy uống thuốc.
"Ra bãi đậu xe sao? Cô cũng lớn mật lắm" bà ấy nói sau khi nằm xuống nghỉ ngơi
"Tôi nói bừa thôi, đời nào 1 tên đàn ông lại kéo 1 người con gái ra đánh nhau chỗ công cộng chứ" tôi vẫn chơi điện thoại, không nhìn sang bà ta. Chúng tôi im lặng một hồi....
"Sao lại vào đây?" Giọng bà ấy chợt không còn đanh đá như trước.
"Tôi đi khám tai bên khu toà nhà phía bắc nhưng lại thấy Taeyeon đi qua đây. Còn nghĩ là cô ta bệnh nhưng lại thấy bà..."
"...." bà ấy im lặng lắng nghe
"Ngày nào bà cũng nằm trong này thế sao?" Tôi hỏi lại
"Phải, Sooyeon và mẹ nó hay vào đây rồi mới sang công ty, Taeyeon cũng vậy. Còn lại là ta nằm đây một mình"
"Bà không sợ có người ám sát sao? Như tên hồi nãy?" Tôi được nước tò mò tới
"Không, sớm muộn gì cũng phải tới ngày đó mà" bà ta bi quan nhỉ
"Bà đừng lo. Tôi thất nghiệp rồi nên sẽ vào đây làm tượng trông chừng, sẽ không ai dám làm gì bà đâu" tôi chỉ nghĩ gì nói đó thôi.
Bà ta nghe vậy thì quay sang nhìn tôi.
"Cô không tò mò chuyện công ty sao?"
"Không, tôi có liên quan gì đâu. Jessica đã mệt mỏi lắm rồi thì tôi cũng nên ít lời 1 tí, làm nhiều hơn" tôi lại nói, bà ta lại im.
"Chết thật, điện thoại hết pin rồi" tôi than nhẹ với bản thân. Bà nằm quay người sang bên kia nên tôi không thấy mặt, chắc ngủ rồi. Tôi kéo mền lên cho bà ấy rồi nằm xuống băng ghế dài bên này mà nhắm mắt.
————————
Không rõ mình đã thϊếp đi trong bao lâu nhưng khi nghe trong phòng có tiếng xào xáo thì tôi bật tỉnh.
"Yuri tỉnh rồi này" mẹ Jung cười nhìn tôi
"Cô vào đây làm gì? Không giúp được gì mà chỉ giành ăn với bà nội tôi rồi ngủ thôi" Taeyeon châm chọc
"Cô không lên tiếng sợ người khác không nhìn thấy mình sao? Tôi mà thèm giành ăn với người khác á!" Tôi bực bội nói lại
"Này!" Taeyeon như muốn bùng nổ
"Hai người thôi đi! Yuri ra đây với chị một lát"
Sica của tôi cũng vào rồi? Tôi ngủ khá lâu nhỉ. Nghe chị nói thì tôi đứng lên và theo sau ra ngoài, không quên liếc Taeyeon 1 cái.
Cạch.......
Cửa phòng vừa đóng lại thì tôi cũng ôm chầm lấy vợ mình. Tựa cằm lên vai chị, ôm thật chặt..
"Sao em biết bà nằm ở đây?" Chị cũng ôm lấy tôi, nhẹ giọng hỏi
"Em đi khám xong thì thấy Taeyeon đi vòng vòng, rồi theo cậu ấy"
"Và em ở đây cả ngày?"
"Ừm, em không dám nói với chị vì chị không nói bà nằm ở đây, điện thoại cũng hết pin nên không gọi về cho bố Jung hay nhắn cho chị được"
"Chị sợ vì em không thích bà nên không nói" chị xoa xoa lưng tôi nói
"Em không ghét, em đang rảnh nên giống như phục vụ cộng đồng thôi mà. Steve làm hết mọi việc, chị lo chuyện nhà và cả công việc, bố mẹ bận bịu, em chỉ có thể vào đây trông chừng thôi" tôi buông ra, ôm eo chị sát vào mình
"Tuỳ em, nếu thấy mệt mỏi thì cứ về nhà nghỉ ngơi, bà cũng không cần phụ giúp nhiều" hai tay chị cũng ôm lấy eo tôi
"Nhưng không phải bà ở trong này một mình rất cô đơn sao? Lại còn có người từ cổ đông tới đây hồi sáng chọc giận nữa"
"Người cổ đông?"
"Hắn nói nhà họ Ok"
"Taecyeon đây mà, lại tới gây chuyện...." chị cau mày
"Chị ăn gì chưa?" Jessica trông hơi gầy, tôi lại lo vì mấy ngày nay không thể ăn trưa với chị được
"Ăn ở cửa hàng rồi, em mới là người cần ăn" nói rồi vuốt má tôi
"Ừm, một lát nữa sẽ ăn" tôi nói xong
Chị cười rồi kéo cổ tôi xuống, bắt đầu nụ hôn cho cả hai. Lúc sắp hết hơi thì chị chủ động tách ra, kéo tay tôi vào lại bên trong.
"Vậy ngày mai quản gia Han sẽ vào đây với bà, bố cháu và Taeyeon sẽ lo công ty, mẹ cháu và cháu sẽ thương lượng lại với cổ đông để họ không kéo vào đây làm loạn như hôm nay nữa" Jessica bàn bạc.
"Được, ta không sao cả, mọi người đừng lo quá" Jung lão phu nhân ngồi nói. Nhìn không ra bà ta bị thương ở đâu. Nói chuyện một chút nữa thì chúng tôi về trước.
——————
"Chuyện tên răng hô đó nói hồi sáng, cho cơ hội là gì vậy?" Tôi tò mò khi cả hai đã nằm trên giường, ôm đến không có khe hở.
"Taecyeon từng đề nghị muốn họ Ok và nhà chị kết thông gia, nghĩa là hắn muốn cưới chị..."
Nói đến đây thôi là thấy tên kia đáng chết rồi....
"...nhưng chị không đồng ý vì không có tình cảm với hắn, bà nội còn đòi tự tử nếu chị cưới hắn, sau này khi chị không chịu thì hắn cũng không từ bỏ ý định"
Dai đến thế là cùng, hơn cả Jay...
".....và anh ta đã biết tin chị đã kết hôn nhưng chưa biết mặt em" nói rồi chị nhìn qua tôi
"Em gặp hắn sáng nay nhưng chỉ giới thiệu là người trông bà, em nghĩ bà không thích em tự nhận là cháu hay chồng chị" tôi thủ thỉ
Chị nghe vậy chồm lên nằm trên người tôi. Hôn chị một cái thật sâu, thật nồng nàn vì tưởng chị muốn vận động. Đầu óc thật là xấu mà....
Chị dứt ra, nhìn vào mắt tôi,
"Em phải tự tin vào, hãy nói thẳng nếu họ thắc mắc. Phải nói rõ ràng, vợ em là Jessica Jung và sẽ tấn công bất kỳ ai đυ.ng đến em...."