Nữ Nhân Của Ta [Yulsic]

Chương 16

Không phải Jessica đâu, Jessica tự nãy giờ động khẩu còn chẳng nguyện huống gì là mở khẩu. Trời ơi, có phải...

Trên não đột nhiên dâng tràn một trận hàn khí, toàn thân ta run bắn. Đến khi Jessica nhẹ siết tay ta trấn an, ta mới bình tâm được chút ít. Ta từ từ xoay người, cố gắng hít đầy khí rét vào buồng phổi

Hơ yahhhh... Ta sẵn sàng đối mặt rồi...

A!?

Jung phu nhân đâu? Cảm giác lạnh gáy, giọng nói mật ong đông đá phiến? Rõ ràng chỉ có ở một người - chính là kẻ làm ta vừa sợ vừa giận mà cũng vừa kính nể - Jung đại mama, Jung giám đốc kiêm Jung mẫu

Ta đảo mắt nhìn quanh, không lý nào cảm giác của ta sai được!?

Kì lạ, kì lạ, thật... kì lạ quá!

"...Chân thành cám ơn quý vị quan khách..." - ta thấy Jung phu nhân rồi. Bà đứng trên sân khấu, tay bà cầm micro. Nhưng khoảng cách này? ...hơi xa ta nha!

Vậy... ra không phải Jung phu nhân có ý ám sát ta từ sau lưng?

Thế, hàn khí vừa nãy trôi qua ót ta là gì?

Ơ...

Tên véc đuôi tôm? Hắn tay xách xô đá lạnh? Còn đi lông bông sau lưng ta?

Ngươi! Ngươi! Ngươi... ngươi là kẻ ta muốn gϊếŧ trước tiên!

Hừ! Làm ta mất hết cả hồn

"Sica!" - tên lạ mặt này là ai? Sao cả gan chắn tầm nhìn căm hờn của ta dành cho tên véc đuôi tôm vậy hả!? A, mà sao thấy hắn ta quen quen, dường như có gặp qua ở đâu thì phải?

Hắn tiến đến chỗ ta và Jessica. Gương mặt tuấn mỹ nhờ thế hiện ra rõ nét...

Đúng rồi, là anh chàng tài xế hôm nọ!

Ta, ta thật ngưỡng mộ cái dáng vẻ bảnh bao của anh nha

"Chào em Sica" - chàng tài xế lặp lại cái tên "Sica" lần hai, giờ ta mới nhớ, anh ta vừa rồi là gọi Jessica

Ta thấy Jessica khẽ nhìn sang ta rồi ngập ngừng đáp lời:

"Anh... Dennis" - hả?

Đây là Dennis? Đây là vị hôn phu của Jessica?

Ối trời ơi, ta, ta, ta... ta cảm thấy tuổi thân quá đi. Sao mà tình địch của ta hoàn mỹ thế cơ chứ!? Quả không hảo Jung phu nhân đích thân tuyển chọn

Thôi dẹp cái cảm tình hảo hảo ban đầu sang một bên. Chàng tài xế điển trai cái khỉ gì, giờ trong mắt ta hắn là tên to con đáng ghét! Nhưng mà Jessica có ghét hắn không? Jessica không bảo với ta cô ấy sẽ từ chối hôn sự. Có phải trong tương lai cô ấy rồi cũng đổi ý? Đổi ý chọn hắn ta?

"Đây là?" - tên to con đáng ghét chìa bàn tay vào ta ngỏ ý hỏi. Ta định bảo ta là người trọng yếu của Jessica, nhưng, lần nữa lại nghe thấy giọng Jung phu nhân vang lên qua chiếc loa lớn. Ta cảm thấy sợ lắm, Jung phu nhân không chấp nhận ta mà, nên ta lấy tư cách gì đòi danh phận "trọng yếu" cùng đại tiểu thư Jung gia đây?

"Là... Yuri" - Jessica thay ta trả lời, cô ấy chỉ nói ngắn gọn như thế. Tên to con đẹp trai không hỏi gì thêm, hắn mĩm cười chào xã giao với ta

"Bạn của Sica thì cũng là bạn anh. Em cứ gọi anh là Dennis" - hừm, ta hông thích quen ngươi đâu. Tốt nhất tránh xa Jessica của ta một chút là ta hảo đa tạ ngươi rồi - "Sica à, cha mẹ anh muốn..."

"Anh Dennis! Chúng ta sang bên kia nói chuyện được không?" - Jessica rõ ràng cố ý ngăn cản Dennis nói điều gì đó. Cô ấy còn muốn nói chuyện riêng với hắn. Xem ta là kì đà phải hông?

Hừm... ta, ta... hic hic...

Ta hảo buồn a...

"Được" - tên Dennis mĩm cười gật đầu rất nhanh, Jessica sau đó liền thêm vào

"Cho em vài phút"

"Tất nhiên" - Dennis lại mĩm cười, hắn rõ ràng rất nghe lời Jessica, là dạng yêu đến không dám cãi lại đấy. Ta còn lạ gì cái tâm trạng này, nhưng ta không cho phép ngươi có tâm trạng vậy với Jessica, Jessica là của ta biết chưa!!! - "Tạm biệt Yuri" - Hừ, ngươi nghĩ ta có hứng chào lại ngươi không!?

Ta giờ có chút giận Jessica. Tại sao muốn nói chuyện riêng với hắn!? Ta chau mày nhìn xuống mặt đất tránh ánh mắt xinh đẹp của Jessica. Đột nhiên trên má ta có hơi ấm, là Jessica nhẹ nhàng chạm vào ta. Không được, không được. Ở đây là nơi công cộng đó, mọi người đang nhìn kìa...

"Yuri có nhớ lời hứa "sẽ tin ta"?" - Jessica hỏi, ta liền gật đầu - "Không được quên, ta không cho phép Yuri quên! Phải tuyệt đối tin ta! Ta tuy giờ không thể chính thức công khai nhưng ta trước nói rõ với anh Dennis"

"Ơ" - Jessica đang định nói rõ? Nói rõ điều gì cùng Dennis? Có phải hủy việc đính hôn?

"Chờ ta ở đây" - Jessica lần nữa xoa xoa má ta. Sau đó cô ấy rời đi

...

Ta đứng từ xa quan sát. Không rõ Jessica và Dennis nói gì. Chỉ thấy Dennis gương mặt sững sốt, nhìn ta một lúc lâu. Sau đó anh ta như bị kích động, cứ không ngừng tiến đến Jessica, còn nắm tay cô ấy. Jessica thì cứ lùi về sau. Ta có chút sốt ruột, căng thẳng dõi theo hai người họ. Đến lúc cảm thấy không nhịn được nữa, phần lại lo lắng hắn gây tổn hại người ta yêu. Ta không dám suy nghĩ gì thêm, vội cất bước đến chỗ Jessica

Chợt, có tiếng nói vang lên, ngăn lấy bước chân ta. Vẫn chất giọng ngọt ngào nhưng lãnh đạm

Lần này là thật, không còn hoang tưởng nữa...

"Cô Kwon" - Jung phu nhân, bà đứng ngay sau lưng ta

Ta miễn cưỡng dừng lại. Cúi đầu chào Jung phu nhân, đồng thời liếc sang chỗ Jessica và Dennis

Hả? Hai người họ đâu rồi?

Ta liền đảo mắt tìm kiếm...

Không thấy!

Ôi, ta làm gì bây giờ?

"Cô vẫn chưa bỏ ý định bám theo Sica" - Jung phu nhân lại lên tiếng. Mà cái gì gọi là "bám theo"? Ý bà, ta lợi dụng Jessica?

Bà đó... bà mới là kẻ chưa bỏ ý định, ý định xem thường ta!

Ta bây giờ chỉ cảm thấy, mỗi lời người này nói đều dễ dàng khiến kẻ lười nghĩ ngợi như ta nộ khí xung thiên. Bởi ta chẳng cần phải nghĩ sâu xa, đã thấy ngay xà tâm độc ý trong từng câu chữ

"Cô sẽ bên Sica bao lâu? Một tuần, một tháng, hay một năm? Là cuộc sống lén lút hay quang minh chính đại? Đứng trước ngàn lời cay độc, liệu hai đứa... còn vững chân bước cùng nhau?" - ta, ta, ta... ta không biết. Ta không biết mình nhẫn nhịn được bao lâu. Làm sao có thể chịu đựng việc mọi người nói xấu Jessica của ta chứ!? - "Trên vai Sica là danh dự một dòng tộc. Cô nghĩ cô xứng đáng để Sica nhà ta vứt đi mọi thứ sao?" - việc này ta vốn nghĩ qua. Jessica của ta hoàn mỹ như thế, Jessica của ta xinh đẹp như thế, Jessica của ta thông minh như thế, tất nhiên không phải hạng dân dã tầm thường rồi. Đúng là ta không xứng đáng... nhưng...

"Cháu... cháu thật rất yêu..." - ơ? Mà ta có tư cách nói yêu Jessica không?

"Yêu? Cô thật khiến ta được trận kinh hỷ" - bà ta chợt cười lên, tuy vẫn trong khuôn phép tao nhã nhưng ta nghe ra thanh âm bỡn cợt ngập tràn

Mắt ta đã đỏ hoe từ bao giờ, còn phủ nhẹ màn sương. Ta lấy gì để cãi lý với Jung phu nhân đây? Ta chỉ là bậc hậu bối, bà ấy lại là bậc trưởng tôn. Ta chỉ là kẻ hèn mọn, bà ấy lại là đấng hào môn cao quý. Ta là...

"Cô Kwon đây quả thật kì nhân dị sĩ... ta trước giờ chưa từng thấy qua hồ sơ lý lịch yếu kém đến vậy, thành tích đúng là chuyện khiến người trừng mắt ngạc nhiên. Một kẻ xem bình đạm là lẽ sống, giờ còn cho rằng tình yêu trái ngược luân thường là tuyệt phẩm ngôn tình lãng mạn" - hóa ra bà ta đã nhọc công điều tra thân thế ta, Bà ta đang dùng nó để lăng mạ ta đấy sao? Đòn đánh phủ đầu của người giàu xem ra chẳng có gì mới mẻ - "Ta không có đủ thời gian ủy mị cùng cô Kwon đây, chỉ xin cô Kwon thừa thông minh thấu hiểu cho. Cô rốt cuộc cũng như một trò chơi trẻ nít của Sica nhà ta, còn thú vị ắt còn kiên nhẫn, lúc thỏa lòng rồi thì kẻ bị thiệt chỉ là..."

"Mẹ thôi đi!" - Jessica đột nhiên xuất hiện sau lưng - "Đừng gây sức ép Yuri, có gì hãy nói với con" - cô ấy nhìn thẳng vào mắt Jung phu nhân mà nói. Ngữ khí có phần nóng vội, là nổi giận sao? - "Yuri cứ hảo hảo bên ta là được, đừng suy nghĩ nhiều" - cô ấy lau nhẹ dòng nước trên má ta, bằng cử chỉ dịu dàng ngược hẳn sự cứng rắn ban nãy

"Đứa trẻ này, con từ lúc nào lại học cách ăn nói bất phân tôn ti ấy hả! Có phải vì chơi với thứ dân hèn mọn này..." - Jung phu nhân chau mày, lại liếc sang ta. Trên đầu bà dường như tỏa ra hỏa khí