Vượt Qua [YulSic]

Chương 18

Yuri tiến tới tâm trạng miễn phân biệt ngày hay đêm, trước mặt chỉ là mờ ảo. Ngày thứ ba không bỏ bụng bất cứ thứ gì. Vậy mà cô cứ tưởng phải mấy tháng rồi, thời gian trôi thật là lâu. Chiếc giường bắt đầu bốc mùi. Mùi mô hôi đổ ra cộng thêm thành phần của các loại thuốc an thần, đây đối với cô là một thứ mùi khủng khϊếp, rồi còn cả mùi nước mắt, thậm chí là mùi nướ© ŧıểυ khi mà cô không đủ sức thải chúng trước khi chúng rỉ ra. Bẩn quá...

Đói nữa, Yuri rền rỉ. "Cho con ăn đi" , cô vứt bỏ sĩ diện cầu xin. Nhưng để được ăn, thì Yuri phải trả lời một câu hỏi khiến bố cô hài lòng. Một câu hỏi được lặp lại đến độ nó sắp trở thành câu nói vô nghĩa nhất mọi thời đại.

Ông Kwon không thể để Yuri chết, cô biết điều đó, ông chỉ muốn cô sống lay lắt để hỏi cái câu hỏi ngớ ngẩn ấy mà thôi. Cứ cảm thấy như một sinh vật cấp thấp không có xương sống vậy. Xương sống ơi mày đâu rồi, Yuri cựa quậy để tìm thấy vị trí của nó. Bởi cơ thể như đang nhão ra thành một đống vô tích sự.

Cảm giác thật tồi tệ.

Lại bị sốc điện, đau đớn và khủng khϊếp hơn bất cứ thứ gì khác.

- "Con còn yêu Jessica Jung không?"

- "Có"- Yuri thều thào.

Lại tê tái trong từng mô não. Bao giờ mới kết thúc.

Đau quá, đau quá, Yuri bật khóc. Kwon Yuri chưa bao giờ phải chịu đau lâu như thế này, cũng chưa một ngày phải nhịn đói.

Sang ngày thứ tư, ông Kwon cuối cùng cũng mang một bát cháo tới và bón cho Yuri ăn. Bát cháo hết veo với tốc độ chóng mặt.

- "Muốn ăn nữa không?"

- "Nhưng con vẫn yêu Jessica Jung" - Yuri trả lời trước khi ông Kwon kịp dẫn dắt vào bất cứ vấn đề nào. Cậu bật ngửa lên giường, liếʍ mép và chìm vào giấc ngủ.

Ông Kwon với đôi mắt xám xịt bước ra ngoài. Nhiều đêm qua, vợ ông không ngừng khóc trong mơ. Tình yêu của lũ trẻ, chắc cũng giống như ông trao cho bà ngày xưa. Không, ông yêu bà hơn chúng bây giờ. Ông sẽ không để ai làm bà khóc, ngay cả với Yul bé bỏng. Bố không cho phép.

Bát cháo mang lại chút tỉnh táo cho Yuri, cô có thể vực mình dậy nhìn chàng trai trước mặt. Anh ta thản nhiên ngồi xuống ghế, vắt một chân lên chân còn lại khẽ đung đưa.

- "Hyuk, anh tới đây làm gì?"

- "Cái con bé này, anh tới xem em đã tỉnh ra chưa"

- "Không phải việc của anh"- Yuri thả người xuống giường, lim dim mắt như để tiết kiệm năng lượng.

- "Đau lắm phải không, không chịu được thì từ bỏ đi"

- "Không bao giờ"

- "Thật ngốc nghếch, kiếp trước anh em chúng ta nợ Jessica hay sao, nếu em cứ cố chấp, thì chỉ có chịu thiệt thôi"

- "Em đang đấu tranh anh không thấy sao"

- "Em đang lao đầu vào chỗ chết thì có, hay là cứ nhận bừa với bố là không yêu cô ta đi, thoát khỏi đây mới là quan trọng nhất"

- "Tưởng ai cũng bỉ ổi như anh sao? Chuyện này sớm muộn gì cũng phải đối mặt, ngay bây giờ em sẽ chứng minh cho bố thấy..."

- "Này, này, thôi ngay cái kiểu đó đi, anh chỉ tới đây khuyên em thôi! Cả hai nên buông tay nhau ra, như vậy sẽ sống tốt hơn"

- "Nực cười, chả phải ngày xưa anh cũng dùng mọi cách có được chị ấy sao"

- "Vậy chẳng phải lúc ấy anh mù quáng sao? Em lại muốn giống anh ngày xưa? Xem anh bây giờ đi, vợ con, tiền bạc, nhà cửa, xe cộ, anh có thiếu thứ gì không? Yul à, Jessica sinh ra không phải dành cho em..."

- "Im đi, hồi đó anh khác, bây giờ tôi khác! Anh thì biết tình yêu là gì mà lấy ra so sánh chứ"- Yuri vẫn nằm yên trên giường nhưng cô gào lên như thể muốn vỡ cổ họng.

- "Ha..haha..."- Hyuk bật cười ngất nghểu- "Nhóc con, anh còn hẹn hò với Jessica trước em cả năm trời đấy"

- "Thì sao!"- Yuri hất tay lên không trung gạt phăng thứ gì đó vô hình- "Kwon Hyuk! Anh còn dám nhắc đến việc từng là người yêu của Sica sao...  Đừng tưởng tôi quên rồi nhé! Đêm ấy anh dám đánh Sica, tôi còn chưa tính sổ với anh, anh tưởng một phát đạn vào chân là đủ à, tôi phải... Tôi phải đấm cho anh biết tay"

Yuri chồm dậy lao vào người Hyuk, cả hai ngã nhào xuống sàn nhà. Hyuk dù bực dọc vẫn phải đỡ Yuri dậy, hất cơ thể mềm nhũn trở lại giường.

- "Thật là cứng đầu" - Hyuk cằn nhằn- "Dù sao anh cũng tới đây để khuyên em thôi, nếu em không chịu nghe thì mọi chuyện sẽ càng tồi tệ hơn, lúc đó đừng có mà trách móc..."

- "Ai thèm anh quan tâm chứ" - Yuri ngồi bật dậy rồi lại nằm xuống, mệt quá, tốt nhất là tiết kiệm, tiết kiệm, năng lượng có hạn, hãy tiết kiệm - "Hyuk, đồ xấu xa, anh chẳng bao giờ có được tình yêu đúng đắn cả, đối với anh, yêu là cứ phải thoả mãn xá© ŧᏂịŧ có phải không? Anh đã làm chuyện đó với bao nhiêu phụ nữ hả, anh có nhớ hết không"

- "Yah, đừng có thấy anh nhường nhịn mà quá đáng nhé"

- "Đối với tôi, dù chỉ có nhìn ảnh của Sica suốt đời, tôi vẫn có thể yêu chị ấy. Dù có năm năm không chạm vào, tôi vẫn yêu chị ấy. Dù Sica ngủ với người đàn ông khác, dù cả việc có con với hắn... Tôi vẫn... Tôi vẫn... luôn luôn yêu chị ấy. Khốn nạn... Huhu... Hức...Cái thứ tình yêu rẻ tiền của anh đừng có mang ra so sánh với chúng tôi...Hyuk, anh đứng lại, tôi còn chưa đập anh đâu, đứng lại... Huhu..."

Yuri khóc nức nở từ bao giờ, cô vung vẩy tay chân khi Hyuk biến mất sau cánh cửa.

- "Anh là đồ thất bại, anh còn khoe hẹn hò với Jessica cơ à? Anh có biết tôi và chị ấy hạnh phúc như thế nào khi lén lút sau lưng anh không? Rất hạnh phúc đấy anh biết không! Anh có biết chúng tôi có nhiều kỉ niệm đến thế nào không, anh đứng lại cho tôi, tôi sẽ kể cho anh ba ngày ba đêm. Nói tôi từ bỏ à, đừng có mơ... Đừng có mơ!"

Yuri lảm nhảm trong khi nước mắt tha hồ tuôn ra. Để cho bản thân sụt sùi một lúc, Yuri lại thϊếp vào giấc ngủ, đợi một đợt ghế điện khác. Khi có ai đó bước vào đánh thức, cô nghĩ lại là ba với câu hỏi ngớ ngẩn nhất mọi thời đại, vừa được bầu chọn sau gần bốn ngày phát sóng. Nhưng không. Yuri chớp chớp mắt, nhận ra một khuôn mặt trắng trẻo búng ra sữa, tên này... Có đôi môi đáng yêu quá, một bàn tay nhỏ nhắn vỗ vỗ vào má cô.

- "Yuri, Kwon Yuri, ê, Yul đen... Là tớ đây"

- "Taeyeon à?"- Có lẽ đã la hét quá nhiều với Hyuk, chất giọng Yuri bây giờ mệt mỏi và kiệt quệ.

- "Là tớ đây, cậu cảm thấy thế nào rồi...? Này Đen, cậu còn tỉnh táo không đấy... bố cậu chỉ cho tớ vào một chút thôi..."

- "Sao cậu biết tớ ở đây?"

- "Chị Jessica bảo cho tớ"

- "Sica" - Yuri chồm dậy ngay lập tức, nắm chặt bàn tay Taeyeon, thở hồng hộc nhìn thẳng vào cô bạn - "Taeyeon à, làm ơn, nói với chị ấy là tớ ổn, tớ sẽ không bỏ cuộc! Jessica cũng vậy, chị phải đợi tớ, tuyệt đối không được từ bỏ, rõ chưa...?!"

- "Được rồi, được rồi"- Taeyeon gật đầu lia lịa- "Nhất định chị ấy không từ bỏ"

- "Đúng vậy, cậu phải canh chừng Sica giúp tớ, nếu đến ngày tớ ra khỏi đây mà không thấy Sica đâu, tớ sẽ gϊếŧ cậu!"

- "Tớ hứa, tớ sẽ bảo vệ chị ấy cho cậu"

- "Nói với chị ấy , là tớ không chết được đâu"- Yuri lại chực khóc, nhưng cô ráo hoảnh khi bố bước vào.

- "Nếu chỉ nói những chuyện như thế này thì cháu nên đi khỏi đây ngay lập tức"

Taeyeon bị tống ra khỏi bệnh viện, cô thất thểu trở về nhà Jessica truyền đạt những gì Yuri gửi gắm. Jessica lắng nghe Taeyeon tưởng thuật, hỏi kĩ càng về sức khoẻ Yuri sau đó lặng đi vài phút. Jessica đang chờ đơn kiện được xem xét, và vẫn phải lao đầu vào công việc như thường. Còn Taeyeon điêu đứng với khoản nợ của công ty. Họ ngập đầu trong mớ rắc rối của cuộc sống.

Ngày thứ năm, kết thúc chuỗi thời gian mệt mỏi ở công ty. Sau khi ghé qua văn phòng luật sư, Jessica lái thẳng về nhà, nhưng có ai đó đợi cô sẵn.

- "Hyuk?" - Dưới ánh đèn ban đêm, Jessica ngờ vực hỏi.

- "Anh đây" - Kwon Hyuk nhẹ nghiêng người cúi chào Jessica.

- "Anh tìm tôi sao?" - Jessica gật đầu đáp lễ. Hyuk vẫn giữ khuôn mặt bảnh bao như năm nào, nhưng dưới bụng anh ta đã có một thùng nước lèo, chắc chắn là kết quả của những cuộc làm ăn. Bia rượu và tiệc tùng dễ khiến bụng người ta phải phình ra.