Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh

Chương 106

Chung Minh đến nơi đã hẹn, nắng ấm gió mát, sóng nước dập dềnh, trên mặt hồ có một chiếc thuyền nhỏ, Tô Tử Mặc và Mạnh Trầm Xuân ngồi đối diện nhau, trai tài gái sắc rất đẹp mắt, tuy biết rõ về Mạnh Trầm Xuân nhưng nhìn cảnh tượng này, trong lòng Chung Minh vẫn cảm thấy không thoải mái.

Tô Tử Mặc trên thuyền cũng thấy được nàng ở bên bờ, đứng theo chiều gió, vạt áo bay bay, ngẫu nhiên có người đi đường ngang qua, thần sắc lộ ra vẻ yêu thích hoặc như là cực kỳ hâm mộ, có điều không thấy bóng dáng Tống Tuấn Kiệt đâu.

Mạnh Trầm Xuân thấy Tô Tử Mặc vẫn nhìn Chung Minh, trên mặt là thần sắc ôn nhu chưa từng gặp qua, tâm trạng càng thêm sáng tỏ, đừng nói thân thể hắn khiếm khuyết, cho dù hắn còn như lúc trước chỉ sợ cũng không tiến được vào tim nàng, thôi, dù gì nàng vốn không giống những nữ tử bình thường, như vậy cũng tốt, nam nhân rất bẩn, có khi lại phá hư phần trong sạch tốt đẹp này của nàng, không đợi Tô Tử Mặc phân phó, hắn đã chèo thuyền qua đó.

Thuyền chưa cập bờ, Chung Minh đã thả người nhảy lên thuyền, Tô Tử Mặc nhẹ hô một tiếng “Cẩn thận”, theo bản năng bắt lấy cánh tay nàng, Chung Minh thuận thế ôm cổ Tô Tử Mặc, sau đó kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Mạnh Trầm Xuân, rất có vẻ thị uy, Mạnh Trầm Xuân chỉ cười cười, không chút để ý, hắn vốn đã lên bờ, nhớ tới một chuyện, lại quay đầu nói:”Các ngươi từng nhờ ta trị liệu Trần lão bản, trước đó vài ngày hắn đến y quán ta lấy thuốc, ta thấy thân thể hắn đã khỏi hẳn, khi nói tới sự kiện kia vẫn còn rất kích động”.

Chung Minh đột nhiên hỏi:”Hắn lấy thuốc gì?”

Mạnh Trầm Xuân thật sâu nhìn nàng, sau đó mới uyển chuyển nói:”Chỉ một ít thuốc trợ hứng”.

Chung Minh đã hiểu ra,”Đa tạ đã nói cho ta biết”.

Đợi Mạnh Trầm Xuân đi rồi, Tô Tử Mặc mới hỏi:”Muội lại làm chuyện bí hiểm gì đó?”

Chung Minh kêu Tri Họa và Thanh Nhi chờ ở trên bờ, chính mình cầm lấy mái chèo đưa thuyền ra giữa hồ, lúc này mới hung hăng nói:”Biểu ca bản tính khó sửa, chuẩn bị giở trò cũ”.

Tô Tử Mặc cân nhắc một phen, mới nghe hiểu lời của nàng,”Ý muội là hắn lại muốn hại muội?”

“Chỉ sợ còn hơn thế”. Chung Minh thuật lại chuyện hôm nay ở Tống phủ,”Sau khi ta trọng sinh, mặc dù rất nhiều chuyện khác kiếp trước, nhưng nhìn chung vẫn có vết tích giống vậy, biểu ca hẹn chúng ta đi Thiên Hương lâu, ta hoài nghi hắn có mưu đồ, mới vừa rồi Mạnh đại phu lại nhắc tới việc Trần lão bản bốc thuốc, trùng hợp như thế nhất định không sai được, chỉ không nghĩ tới, hắn vẫn còn chủ ý với ngươi”.

Tô Tử Mặc không khỏi nhíu mày, tiếp theo lắc đầu, nói:”Mà thôi, ban đầu cảm thấy ta và muội dù gì cũng là thê thϊếp hắn, tuy chúng ta lưỡng tình tương duyệt nhưng rốt cuộc là người không đúng trước, chịu tiếng xấu hồng hạnh vượt tường cũng không tính là oan uổng, hiện tại hắn đã có ý tác thành, vậy không cần thiết làm chuyện thừa, ngược lại còn bảo toàn cho chúng ta”.

Chung Minh đồng ý nói:”Ta cũng nghĩ như vậy, cho nên mới không mang biểu ca lại đây, chúng ta tương kế tựu kế, làm cho tất cả mọi người biết bộ mặt vô sỉ của biểu ca, nhất là cha ngươi”.

*************

Tô Hầu gia đang ở thư phòng lý xử lý công văn, Tô Tử Mặc bưng một dĩa điểm tâm đi vào.

“Hôm nay như thế nào rảnh rỗi trở về?” khi nói năng trên mặt Tô Hầu gia không có ý cười, kì thực trong lòng rất thương Tô Tử Mặc, chỉ không giỏi biểu đạt thôi.

Tô Tử Mặc nói:”Từ khi ca ca đón Lưu thị vào cửa, trong lòng đại tẩu vẫn không thoải mái nên muốn nữ nhi thường xuyên trở về cùng nàng trò chuyện giải sầu, miễn cho miên man suy nghĩ đi vào ngõ cụt”.

Tô Hầu gia vuốt râu gật đầu,”Con giúp đỡ khuyên nhủ cũng tốt, đại tẩu con là người hiền lành, có khúc mắc trong lòng cũng là chuyện dễ hiểu, việc ca ca con nạp thϊếp ta vốn không tán thành, nhưng mà Lưu thị đã mang cốt nhục của ca ca con, nếu không cho người ta danh phận thì thật không biết nói thế nào, còn làm cho người ngoài nói Tô gia chúng ta ỷ thế hϊếp người”.

Tô Tử Mặc thở dài:”Người ngoài nói cũng thôi, đàng này ảnh hưởng tình cảm phu thê, nhìn bộ dáng đại tẩu, chắc là bị đại ca tổn thương rồi, nữ nhi thấy lòng thật chua xót, trước kia chuyện mà đại tẩu đắc ý nhất chính là gả đến Tô gia chúng ta thì không phải ghen tuông tranh giành tình nhân, hiện nay lại thành trò cười cho người bên ngoài”.

Tô Hầu gia nghe được ý tứ của nàng, tuy là giúp Trương Dĩnh nói chuyện, nhưng cũng là nói ra thất vọng trong lòng nàng. Tô Tử Mặc từng nói qua phu quân mà nàng phải gả nhất định không thể tam thê tứ thϊếp, giống như cha cùng ca ca chỉ có một thê tử, toàn tâm toàn ý đối với một người, đáng tiếc Tống Tuấn Kiệt không phải như ý lang quân của nàng, nay Tô Tử Tiêu lại nạp thϊếp, chỉ sợ ngay cả đại ca nàng cũng khinh thường rồi, điểm này thật ra cực kỳ giống nương nàng.

Tô Hầu gia kì thực coi như là người si tình, sau khi nương Tô Tử Mặc mất vì bệnh, ngài vẫn chưa từng tái giá. Có một đoạn chuyện cũ Tô Tử Mặc không biết, người ta nói người không phong lưu uổng thiếu niên, hồi trẻ ngài cũng từng phong lưu, nạp một phòng tiểu thϊếp, nương Tô Tử Mặc tính tình cực kỳ cao ngạo, đúng là giận đến phát bệnh, sau khi sinh hạ Tô Tử Mặc, bệnh tình càng ngày càng nặng, không lâu liền rời khỏi nhân gian, có thể nói vì ngài mà chết, nguyên bản phu thê bọn họ rất hoà hợp, không biết đã bao nhiêu lần ân ái. Nếu ngài không nạp thϊếp, nương Tô Tử Mặc cũng không mất sớm như thế, lúc đó Tô Hầu gia rất ân hận, mặc dù về sau đã đuổi tiểu thϊếp đi nhưng vẫn luôn canh cánh trong lòng, cho nên mới không có tái giá. Tính tình Tô Tử Mặc giống y hệt nương nàng, không chấp nhận được nửa điểm bất trung, Tống Tuấn Kiệt liên tiếp nạp thϊếp, cho nên mới chọc nàng mất hứng, đến nay vẫn không chịu viên phòng cùng Tống Tuấn Kiệt trở thành phu thê chân chính. Ngài là người chọn hôn phu cho Tô Tử Mặc, lại không nghĩ rằng chuyện thành ra như thế, dù gì đã thành sự thật, vì mặt mũi, cũng chỉ có thể đâm lao phải theo lao, không ngại bắt nữ nhi tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, tiếc rằng Tống Tuấn Kiệt không chịu sửa đổi, ngài đành không quản nữa nhưng vẫn luôn áy náy với nữ nhi, chỉ vì không bỏ xuống thể diện được nên cho đến giờ cũng không tiện nhắc tới, vài năm nay tình cảm cha con càng trở nên xa cách, lần này mượn chuyện Trương Dĩnh nói:”Con khuyên nàng mở rộng tấm lòng đi, mặc dù Tử Tiêu nạp thϊếp nhưng trong lòng vẫn có nàng, nói như thế nào thì nàng vẫn là nguyên phối*, làm sao tiểu thϊếp có khả năng so sánh được”.

Tô Tử Mặc thản nhiên cười lạnh,”Nguyên phối chẳng qua là cái danh phận dễ nghe một chút, chứ cảm tình đã phai nhạt, con đường về sau đã trở nên khó đi rồi”.

Gần hương tình khϊếp*, kỳ thật hai cha con rất ít bàn luận mấy chuyện này, mấy năm nay bọn họ một người thì trong lòng có oán trách, một người trong lòng có hối hận, hôm nay mượn chuyện Tô Tử Tiêu mới nhiều lời được hơn một ít.

Tô Hầu gia cũng nhân chuyện Tô Tử Tiêu nạp thϊếp, nhớ tới mình hồi trẻ, nhìn đến Tô Tử Mặc càng thấy thương cảm, trong lòng mềm nhũn, nhiều năm nói không nên lời hiện giờ đúng lúc thốt ra,”Mặc nhi, cha biết mấy năm nay con sống không vui vẻ, là cha không tốt, chọn sai người cho con, hại con rồi”.

Tô Tử Mặc đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo nước mắt chứa đầy hốc mắt, nhiều năm ủy khuất nảy lên trong lòng, không ngừng rơi lệ.

Tô Hầu Gia cũng lão lệ tung hoành, hai cha con cứ thế bật khóc một trận.

Thật vất vả Tô Tử Mặc mới dừng lại được, nói:”Cha, có những lời này của cha, nữ nhi chịu bao nhiêu đắng cũng không thấy khổ, chịu bao nhiêu oan ức cũng không cảm thấy ủy khuất”.

Tô Hầu gia trừ bỏ đau lòng nàng, cũng không biết nên nói cái gì khuyên giải an ủi, chỉ liên tục thở dài.

Thật vất vả mới đợi đến lúc phụ thân mềm lòng, Tô Tử Mặc không nghĩ bỏ qua cơ hội, sắc mặt càng trở nên bi thương, nói:”Cha, có chuyện nữ nhi vốn không muốn nói với cha, nhưng không nói chỉ sợ về sau không mặt mũi nào gặp cha”.

Tô Hầu gia nghe không đúng, hỏi:”Xảy ra chuyện gì?”

Tô Tử Mặc lại thương tâm khổ sở một trận, mới nói:”Cho dù Mặc nhi không thể dễ dàng tha thứ cho chuyện Tống Tuấn Kiệt tam thê tứ thϊếp, nhưng Mặc nhi đã gả cho hắn, chỉ có thể nhận mệnh, không nghĩ rằng hắn lại có dã tâm, hắn giận Mặc nhi không chịu cùng hắn trở thành phu thê chân chính, cư nhiên, cư nhiên,…” mãi không nói nên lời.

“Cư nhiên như thế nào?” Tô Hầu gia cảm thấy tình thế nghiêm trọng, lập tức trầm giọng hỏi.

“Hắn cư nhiên muốn bán nữ nhi vào nơi yên hoa!”

Tô Hầu gia vô cùng khϊếp sợ, một chưởng đập lên bàn gỗ, “Vô liêm sỉ! Hắn dám!”

Tô Tử Mặc liền kể hết từ chuyện Mã Nguyệt Nga có khoản tiền vay cho đến bị đòi nợ, ngay cả chuyện lấy trộm tiền ngân trang sức của lão phu nhân cũng nói rõ ràng,”Tống gia nay coi như trống rỗng rồi, Tống Tuấn Kiệt liền nghĩ ra chủ ý bẩn thỉu như vậy, may mà Chung Minh cơ trí, phái người đi theo hắn nghe được mấy chuyện này, nếu không e là bây giờ nữ nhi còn bị chôn trong mây mù”.

Người đọc sách rốt cuộc vẫn nhã nhặn, Tô Hầu gia tức giận ngoại trừ mắng mỏ Tống Tuấn Kiệt là “đồ vô liêm sỉ này nọ””Bọn đạo chích xấu xa” thì cũng không nghĩ ra câu nào khó nghe hơn, “Loại vong ân phụ nghĩa như thế quyết không thể tha cho hắn một cách nhẹ nhàng”.

Tô Tử Mặc dường như chần chờ, nhỏ giọng nói:”Nữ nhi cùng hắn vẫn là phu thê”.

Tô Hầu gia khẳng định ngay:”Lập tức hoà ly!”

Tô Tử Mặc âm thầm mừng rỡ, nhưng vẫn giữ nét mặt ảm đạm:”Nếu như hiện tại đi tìm hắn, nữ nhi chỉ sợ hắn không chịu thừa nhận, không bằng tương kế tựu kế bắt tại trận, làm cho hắn không thể nào chống chế, cha nghĩ như thế nào?”

Tô Hầu gia tức giận nói:”Hắn có ý niệm này trong đầu dĩ nhiên không thể tha, nếu hắn thật làm như vậy thì đúng là chán sống rồi!”