Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh

Chương 99: Nhận nhi nữ

Khi đại phu tới thì đã chậm một bước, Phùng di nương xuất huyết quá nhiều, đã mất lực hồi thiên.

Tô Tử Mặc vừa mới trải qua vui sướиɠ khi tự tay nghênh đón một tiểu sinh mệnh chào đời, rồi ngay sau đó lại đành trơ mắt nhìn Phùng di nương xuất huyết nhiều mà chết, trải qua biến đổi lớn như thế, ngực buồn bực cơ hồ không thể hô hấp, mà đỡ đẻ vốn mất nhiều sức lực, rốt cuộc nàng chống đỡ hết được, ngã vào lòng Chung Minh.

Tô Tử Mặc thật sự là quá mệt mỏi, thẳng đến trưa hôm sau mới tỉnh dậy, mở mắt ra liền nhìn thấy Chung Minh ngồi ở bên cạnh giường đang chống đầu ngủ, Chung Minh vẫn mặc y phục đêm qua, hiển nhiên cả đêm đã không về phòng mình, nhìn bộ dáng khi Chung Minh ngủ, trong lòng bỗng nhiên thấy tràn đầy yêu thương, đưa tay vén những sợi tóc rơi của nàng qua bên tai.

Chung Minh lập tức sực tỉnh, còn buồn ngủ nhưng không quên quan tâm hỏi: “Ngươi có khỏe không?”

Tô Tử Mặc gật gật đầu, sau đó hỏi:”Vì sao không lên giường ngủ?”

Chung Minh nhỏ giọng nói:”Ta sợ ngươi mất hứng, ngươi còn chưa nói tha thứ cho ta mà”.

Tô Tử Mặc bật cười, thật không biết nên khen nàng hiểu chuyện hay là nên trách nàng ngốc nghếch đây, nhớ tới việc tối hôm qua, hỏi:”Bên ngoài thế nào?”

Thần sắc Chung Minh buồn bã, thở dài nói:”Phùng di nương không còn, lão phu nhân bị kích động, nằm trên giường không dậy nổi, nương ta đang canh giữ ở bên cạnh”.

“Hài tử thì sao?” Tô Tử Mặc hỏi.

Chung Minh nói:”Hài tử khoẻ lắm, hiện tại có nhũ mẫu trông coi, sáng sớm khi ta đến thăm thì nó vừa ăn no đang ngủ”.

Tô Tử Mặc cảm thán,”Đáng thương nữ hài nhi vừa sinh ra đã không có nương”.

“Đâu chỉ có vậy!” Chung Minh căm giận bất bình,”Biểu ca nhận định hài tử vốn là của Tần nhị gia, căn bản không chịu nhận thức, mới sáng sớm đã phái người báo cho Tần nhị gia, kêu Tần nhị gia đến đón hài tử, Tần nhị gia kia nghe nói Phùng di nương khó sanh đã chết, lại sinh là nữ nhi, làm sao chịu đến, chỉ nói tối hôm qua uống say nên hồ ngôn loạn ngữ, hai người cãi cọ lẫn nhau, ai cũng không chịu nhìn nhận hài tử này”.

Tô Tử Mặc phẫn nộ,”Buồn cười! Cho dù là ven đường nhặt được con mèo con chó, người bình thường cũng sinh ra vài phần thương xót, huống chi là hài tử vừa sinh, thi hài Phùng di nương còn chưa lạnh, hắn đã làm ra loại chuyện này, có còn chút nhân tính nào hay không vậy?”

Chung Minh nói:”Biểu ca vốn là người như thế, biểu ca còn nói, nếu Tần nhị gia không tiếp thu, hắn liền đem hài tử cho người khác, miễn cho bị người ta giễu cợt”.

Tô Tử Mặc càng cảm thấy khó tin được, lúc trước nàng chỉ biết Tống Tuấn Kiệt giả dối bất tài, nhưng không có phạm sai lầm gì to lớn, không nghĩ rằng còn lạnh lùng tàn nhẫn đến vậy, theo như Chung Minh nói ở kiếp trước, nàng là cùng loại người này phu thê danh phó kỳ thực, nghĩ đến thôi đã cảm thấy vô cùng ghê tởm, đúng là làm người ta tuyệt vọng, mệt nàng lúc trước còn cảm thấy thủ đoạn Chung Minh có chút tàn nhẫn khi đối phó với kẻ xấu, gặp thứ vô sỉ như Tống Tuấn Kiệt cũng không thể trách Chung Minh hành sự cực đoan. Nghĩ đến Trần lão bản buôn người, sau lưng còn không biết có bao nhiêu dân lành bị hại, huống chi hắn còn làm vấy bẩn sự trong sạch của Chung Minh thì làm sao Chung Minh không gϊếŧ hắn rửa hận cho được. Trên đời này thật có quá nhiều việc bất bình, không phải chuyện nào cũng có thể dùng lý lẽ phán đoán, tựa như Mạnh Trầm Xuân, phụ thân đã giúp hắn rửa sạch oan khuất, cuối cùng vẫn là tội chết được miễn, tội sống khó tha, có lẽ thật sự nàng đã quá mức câu nệ, tâm sinh áy náy kéo tay Chung Minh, đặt vào lòng bàn tay mình vuốt ve, cái gì cũng không nói.

Chung Minh hiểu lầm ý tứ của nàng, nghĩ nàng vì chuyện hài tử mà lo lắng, liền nói:”Mặc tỷ tỷ, có chuyện ta chưa thương lượng với ngươi đã chủ động quyết định”.

“Chuyện gì?” Tô Tử Mặc hỏi.

Chung Minh nói:”Ta nói với biểu ca, nếu hắn không cần hài tử này thì ta cần, mặc dù ta không thích Phùng di nương, nhưng hài tử là vô tội, nếu bị biểu ca tùy ý cho người khác khẳng định không có tương lai tốt, dù sao đời này ta cũng không có khả năng sinh hài tử, ta sẽ đối đãi với nó như thân sinh”.

Tô Tử Mặc ôn nhu cười,”Ta cũng có ý đó”. Xem ra từ lúc nàng giúp Phùng di nương đỡ đẻ thì duyên phận này đã được định rồi.

Chung Minh biết thế nào nàng cũng sẽ nói vậy, vui sướиɠ không thôi, nói:”Vậy chúng ta giúp nó đặt tên được không?”.

Tô Tử Mặc gật đầu.

Chung Minh lại nói:”Ngươi đọc nhiều sách, ngươi đặt đi”.

Tô Tử Mặc cũng không chối từ, trầm ngâm một lát, nói:”Tích ngã vãng hĩ, dương liễu y y*, gọi là Y Y muội thấy được không?”

“Ừ, dễ nghe dễ nhớ, còn họ thì sao?” Chung Minh nói,”Họ ngươi hay họ ta đều được, nhưng không thể họ Tống, Y Y về sau chính là nhi nữ của chúng ta, ta không muốn nó cùng biểu ca có quan hệ gì”.

Tô Tử Mặc nói:”Tên là ta đặt, vậy theo họ muội đi”.

Ánh mắt Chung Minh sáng lên,”Thật sự có thể sao?” Cha mẹ chỉ có nàng là nữ nhi, nếu đời này nàng không xuất giá, Chung gia liền không có hậu thế, nay có Chung Y Y, coi như báo đáp cho phụ mẫu. Chung Minh cao hứng ôm Tô Tử Mặc, vùi đầu vào cổ nàng vô cùng thân thiết cọ cọ,”Mặc tỷ tỷ, ngươi thật tốt với ta”.

Tô Tử Mặc cưng chiều xoa đầu nàng.

Mã Nguyệt Nga vốn keo kiệt, nay Phùng di nương đã chết, Mã Nguyệt Nga còn trách nàng làm bại hoại thanh danh Tống gia, không chịu hậu táng, chỉ lấy ra mấy chục lượng bạc, cho người mua quan tài phù hợp số bạc đó qua loa hạ táng cho xong việc, ngay cả danh phận cũng không muốn cho, vẫn là Chung Minh niệm tình Phùng di nương là thân nương Chung Y Y nên mua một bộ quan tài tốt nhất lại chọn một nơi phong thuỷ tốt, lấy danh nghĩa Y Y hạ táng lập bia.

Trải qua chuyện Phùng di nương, Tô Tử Mặc hoàn toàn thất vọng với Tống gia, lòng thầm suy tính rời đi cái nơi lạnh băng vô tình này.

Lão phu nhân vốn dựa vào nhân sâm kéo dài sinh mệnh, nhìn được Phùng di nương sinh hài tử rồi coi như tâm nguyện đã xong, mất đi động lực sống, tuy có Tống Văn Thục tận tâm phụng dưỡng nhưng thân thể vẫn ngày càng suy yếu, một ngày Mã Nguyệt Nga nóng nảy lỡ miệng trước mặt lão phu nhân, nói hai rương đồ của lão phu nhân là do ả động đến, lão phu nhân sinh cơn tức, vĩnh biệt cõi đời.

Chuyện hậu sự cho lão phu nhân vốn đã chuẩn bị từ trước, lúc lão phu nhân còn sống, Tống Văn Thục không có tẫn hiếu đạo, hơn nữa xuất giá mười năm chưa từng về nhà, nàng vẫn luôn canh cánh trong lòng, vì muốn bù lại tiếc nuối, nàng xuất ra một số bạc lớn, kêu Tống Tuấn Kiệt nhất định phải làm lễ tang cho thật trang trọng, lão phu nhân tiết kiệm cả đời nhưng khi mất thật ra cũng có mặt có mày, ngày phát tang, đồng liêu* cùng đệ tử của Tống gia lão tử đều đến nhà kính viếng, Tô Hầu gia dẫn đến đều là quan to hiển quý, Tống Tuấn Kiệt lần đầu có cảm giác vẻ vang, ngược lại không chút bi thương, Tô Tử Mặc thấy hết ở trong mắt, tâm càng lạnh.

Thứ nhất vì lão phu nhân giữ đạo hiếu, thứ hai là vì đoạn ngày trước, Chung Minh có đề cập đến chuyện muốn mua gia nghiệp ở kinh thành, nên Tống Văn Thục nói hết mọi việc của Chung Minh và Tô Tử Mặc từ đầu chí cuối cho Chung Xa Đạt nghe, Chung Xa Đạt cũng là người rộng lượng thông suốt, nói chỉ có một mình Chung Minh là nữ nhi, con cháu đều có phúc của con cháu, tuỳ ý nàng thôi. Tống Văn Thục trách hắn, vốn là muốn cho hắn làm cây gậy đánh uyên ương, ai ngờ hắn lại làm người tốt. Hai người liền tạm ở lại kinh thành, mua trang viên và cửa tiệm mà Chung Minh chọn trúng, rồi dạy việc làm ăn mua bán cho Chung Minh, chẳng qua làm ăn còn phải học nhiều thứ lắm, không phải một sớm một chiều là có thể tinh thông, sư phụ lĩnh vào cửa nhưng tu hành là do bản thân, quay tới quay lui cũng hơn nửa năm, Chung Xa Đạt liền buông tay, để Chung Minh tự lập một mình. Tống Văn Thục xuất môn cũng lâu, chuyến này cũng chuẩn bị theo Chung Xa Đạt hồi hương, nữ nhi Chung Minh còn có thể bỏ lại được, nhưng không bỏ được chính là Chung Y Y.

Tống Tuấn Kiệt không chịu nhìn nhận hài tử, Chung Minh thu dưỡng Y Y, Tống Văn Thục cũng không có phản đối, dù sao hài tử vô tội, Tô Tử Mặc cùng Chung Minh trên danh nghĩa vẫn là thê thϊếp Tống Tuấn Kiệt, công khai nhận Y Y làm nữ nhi rốt cuộc không có tiện lắm, liền để cho Tống Văn Thục thay mặt nuôi dưỡng. Lão phu nhân đi rồi, Tống Văn Thục dời ra khách điếm ở, nàng cũng không muốn nhìn sắc mặt Mã Nguyệt Nga mà sống, kể cả Y Y cũng mang theo, đợi cho Chung Minh thu thập trang viên thoả đáng, mới mang Y Y qua đó ở. Thời gian lâu dài, cảm tình càng ngày càng sâu, quả nhiên là bồng bế trong tay sợ té ngã, ngậm ở trong miệng sợ tan ra, thương yêu vô cùng, mắt nhìn Y Y sắp biết đi biết nói, đột nhiên tách ra, làm sao bỏ được.

Chung Minh cùng Tô Tử Mặc thương lượng, không bằng để cho Tống Văn Thục mang Y Y về quê nhà trước, dù sao trước mắt còn rất nhiều sự tình cần giải quyết, chỉ sợ không thể chiếu cố đến Y Y, Tống Văn Thục tất nhiên là vui mừng không thôi. Chung Minh chỉ mong Tống Văn Thục chấp nhận chuyện hai nàng chứ không cho Tống Văn Thục nhúng tay vào rắc rối giữa các nàng và Tống Tuấn Kiệt. Tuy Tống Văn Thục lo lắng nhưng vẫn đáp ứng, ở Tống phủ đoạn ngày này, nàng đều nhìn rõ mấy việc làm của mẹ con Mã Nguyệt Nga, Tống Tuấn Kiệt. Nay lão phu nhân đã mất, nàng sẽ không còn liên quan gì đến Tống gia nữa, Tống gia vinh quang hay suy bại cũng không còn can hệ gì đến nàng, trước khi đi chỉ dặn dò Chung Minh hành động cho tốt.

Tống Văn Thục đi rồi, lại qua thêm một đoạn ngày yên ổn, đến khi Tô Tử Mặc bị Chung Minh lằng nhằng mới đáp ứng chuyển về Thương Lang Viên ở. Thương Lang Viên chính là trang viên Chung Minh mua ở kinh thành, Chung Minh ưa thích nước, trang viên này kiến trúc gần sông, một dòng nước chảy xuyên qua vườn, Tô Tử Mặc cảm thấy nơi đây vô cùng xinh đẹp, liền nghĩ đến câu ca trong sách Sở Từ “Thương Lang chi thuỷ thanh hề, khả dĩ trạc ngô anh. Thương Lang chi thuỷ trọc hề, khả dĩ trạc ngô túc*”, từ câu đó mà đặt tên cho trang viên này là Thương Lang. Tô Tử Mặc dọn ra Tống phủ làm cho Tống Tuấn Kiệt mãnh liệt bất mãn, Mã Nguyệt Nga cũng đã sớm tức đỏ mắt vì Chung Xa Đạt đặt mua gia nghiệp cho Chung Minh. Ả ngầm giựt giây Tống Tuấn Kiệt, nói Chung Minh là thϊếp Tống Tuấn Kiệt, hết thảy gia sản của Chung Minh đương nhiên đều thuộc về Tống Tuấn Kiệt. Hai mẹ con ả tính toán một phen, muốn thu về hết cả người lẫn tài.