Nói Yêu Tôi Đi Chị Gái

Chương 19

Chương 19
-C...C...CA.... CÁI GÌ???

Đầu óc cô hiện lên tàng những thứ trẻ con không được xem. sự rung động trong tim bắt đầu dồn dập. mắt cô như bị sự quyến rủ kia che đi. trước mặt là cô chị gái nhỏ nhắn đang nhìn cô chăm chú đầy hấp dẫn. đang chìm trong ảo tưởng thì nó đặt tay vào hộp cơm

-tôi muốn cái xúc xích của cô.

CHÁT...nó té nhào đầu xuống nền xi măng. mặt cô đỏ kè. cái tát vô thức của cô vừa vung ra. bản năng tự vệ của cô vừa bộc phát. thẹn thùng cho cái ý nghĩ sâu xa của mình cô chỉ im lặng rồi gắp cái xúc xích bỏ vào cho nó. cái mặt ngơ ngơ kia thì chằm chằm nhìn cô mắt mở to hết cỡ

-sao...sao...sao tát tôi...sao???

-xin lỗi. quen tay

Nó không dám nói gì nửa ngồi im chẵn. chẳng dám hé môi vì sợ cô "quen tay "mà vung thêm một bạt tai nữa là nguyên hàm của nó đi tong. cả hai đã sống cùng nhau gần ba tháng trời. số lần cả hai nói chuyện với nhau dần tăng lên. nhưng cái lạnh lùng mà cả hai dành cho nhau cũng càng nhiều. đôi lúc chỉ có cái lườm mắt sát thủ mà đối phương găm vào thì cũng đủ để cả hai xảy ra trận chiến kinh khủng. là hai chị em nhưng cô lại ra vẻ cứng cỏi và giỏi giang hơn bà chị lười biếng của mình. tội nổi cô chẳng biết nấu ăn cứ nhờ nó. vậy là bị nó chọc ghẹo. chọc phá cô mãi. ngày nào mà cả hai không cải nhau là ăn không ngon ngủ không yên hay sao ấy.

Tối hôm đó. nó vừa tắm xong. đầu tóc mát lạnh ra nốc ly sữa thì đã thấy cô loay hoay xếp đồ ở phòng khách. nó ngồi vào ghế nhìn cô xếp mà chẳng nói lời nào

-trường sắp có chuyến dã ngoại 3 ngày 2 đêm cho các học sinh giỏi. cũng là thời gian giải lao cho các tuyển thủ đội bóng chuyền vừa rồi. tôi sẽ không ở nhà trong 3 ngày nửa. liệu mà dọn nhà cho cẩn thận vào

Cô lườm nó. nó thản nhiên quay vào trong cất sữa rồi về phòng ngủ. cô lo lắm chứ. lo nó ở nhà có ăn ngon không. đi có 3 ngày mà lòng cô khó chịu biết bao nhiêu. cô thử xin ở nhà nhưng trường lại không cho đành phải đi. buồn làm sao khi không có nó.

Sáng...xe đã đến trước nhà cô đón cô đi. cô nhìn vào căn nhà cứ như đi luôn ấy. luyến tiếc rồi cũng lên xe. chuyến xe bus dài tận 6 tiếng mệt mỏi. mà trên đường nhỏ linh còn hát ầm lên ba cái lời nhạc tào lao. vừa đi qua căm hầm đen thui. chói lên ánh sáng của một vùng trời xa tít màu xanh trắng của nước biển. màu sáng lung linh làm tâm hồn phấn chấn hẳn. khách sạn mà trường cho học sinh nghỉ ngơi là gần với biển. xung quanh có nhiều khu vui chơi. cô bước xuống xe xách theo balo trên vai rồi nhanh chóng xếp hàng các học sinh giỏi. cử chỉ linh hoạt và giọng nói trong vắt nhanh chóng tập trung được các học sinh và cả những anh chàng không liên quan trên bãi biển ngắm nhìn. bây giờ giáo viên phát chìa khóa phòng cho các cặp học sinh có trùng phiếu. hội học sinh sẽ ở hai người một phòng. cô thì chẳng quan tâm mình sẽ chung phòng với ai. ánh nắng 12h trưa bắt đầu chói chang hắt vào mặt nóng hổi. cô đứng dưới nắng xếp lịch cho 3 ngày tới. chiếc dù nhỏ được bung lên che cho cô. dáng người mảnh khảnh với mái tóc vàng hoe

-cô Thanh Mai?!

Chị đứng phía sau. tay cầm chiếc dù che nắng cho cô. đôi môi mỉm cười và nói

-chìa khóa phòng của em đây?

Cô nhận lấy rồi nhìn Thanh Mai chằm chằm. không phải cô ghét Mai, cô chỉ không thích hành động mà Mai làm với nó thôi... vì chiếc dù nhỏ Thanh Mai đứng sát lại phía cô ép sát người vào cơ thể cô. Gần đến mức cả hai chạm vào nhau. rồi đột ngột một lực mạnh kéo tay cô về phía sau. dáng hình nhỏ nhắn quen thuộc với mái tóc đỏ ngắn cũn. đôi mắt cô mở to ngạc nhiên

-Gia Hân?? sao. . chị lại ở đây?