Y Quan Cầm Thú

Quyển 1 - Chương 61: "Trinh tiết" lần thứ hai gặp nguy cơ

"Cút ~~~ cút ngay!"

Môi Âu Dương Khải càng lúc càng gần, nhìn vào đôi môi xinh đẹp kia, Lăng Hạo nhất thời có chút luống cuống né đầu ra, hai tay chống lên ngực Âu Dương Khải nhằm kéo dài khoảng cách.

Âu Dương Khải cười tà, bắt lấy đôi tay đang để trên ngực mình đặt ra phía sau lưng, hai đùi cũng thuận thế mà tiến tới ép sát giữa hai đùi Lăng Hạo.

"Ngô ~~~" Hạ thân Âu Dương Khải chặt chẽ áp lên hạ thân Lăng Hạo, gần như một kẽ hở cũng không có.

Lăng Hạo bị hắn dùng lực áp lên, vật thể mềm nhũn giữa hai đùi không ngừng bị hạ thân cứng rắn kia của hắn ma sát, tiếng vải vóc ma sát với nhau tạo nên thanh âm đầy ám muội, khiến không khí trong phòng bỗng chốc nóng lên.

Âu Dương Khải cắn một ngụm lên cổ Lăng Hạo, dùng hàm răng nhẹ nhàng ma sát, sau đó vươn đầu lưỡi không ngừng liếʍ láp rồi mυ'ŧ vào, phát ra thanh âm ướŧ áŧ đầy tìиɧ ɖu͙©.

Đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt khẽ lướt qua mỗi tấc da trên cổ cậu, đầu lưỡi có cảm giác hơi hơi thô ráp mà linh hoạt, lại tựa như có một dòng điện cao thế, khiến Lăng Hạo cảm giác mỗi nơi bị hắn liếʍ qua đều cảm thấy tê dại, mỗi lỗ chân lông, mỗi tế bào đầu bắt đầu rục rịch, thậm chí Lăng Hạo còn cảm giác như đầu lưỡi mềm mại của hắn lướt qua mỗi cọng lông tơ của mình, sau đó thông qua lỗ chân lông mà truyền đến thẳng dây thần kinh của cậu, dẫn ra từng tia kɧoáı ©ảʍ ẩn sâu trong thân thể cậu, khiến cậu không nhịn được mà rùng mình một cái.

Chân cậu đã bắt đầu mềm nhũn, ngón tay run rẩy cào lên cánh cửa, phát ra âm thanh chói tai.

Một tay Âu Dương Khải bắt lấy cổ tay Lăng Hạo, một tay kia cũng không hề nhàn rỗi mà mò vào áo Lăng Hạo, khẽ vuốt ve lên ngực cậu, bàn tay bởi vì chơi bóng nên có một lớp chai nhẹ, cảm giác thô ráp đó cứ không ngừng vuốt ve ngực, bụng cậu, thậm chí không quên hai điểm nhỏ trước ngực kia. Ngón tay tinh xảo không ngừng vuốt ve nụ hoa của Lăng Hạo, cảm giác mềm mại mà ấm áp tựa như một viên kẹo đường khiến hắn muốn dừng tay cũng không thể dừng được.

Lăng Hạo dưới sự vuốt ve của hắn cố gắng nén tiếng rêи ɾỉ của mình lại, thân thể bắt đầu run rẩy, giống như một con ếch nhỏ bị đặt trong nồi nước sôi, nhiệt độ cao kia gần như muốn đốt cháy hết dây thần kinh của cậu, thân thể cậu càng lúc càng nóng lên, run rẩy kịch liệt, làn da màu lúa mạch đã bắt đầu phiếm hồng, mạch máu trên cánh tay càng trở nên rõ ràng hơn,tựa như một tấm đá cẩm thạch được điêu khắc trạm trổ một cách tỉ mỉ.

Thân thể nóng bỏng của Lăng Hạo áp sát với thân thể của Âu Dương Khải khiến hắn cũng bắt đầu nóng bừng lên, động tác ngày càng mạnh mẽ hơn, rất có tính xâm lược khiến người ta không thể nào phản kháng được, thậm chí có thể nói là thập phần thô bạo, Lăng Hạo cắn chặt môi dưới, gian nan nhắm mắt lại.

"Lạch cạch." Đột nhiên cảm giác lạnh lẽo từ cổ tay truyền tới khiến Lăng Hạo vôi vàng mở mắt, cảm nhận được sự cứng rắn cùng lạnh lẽo của kim loại kia khiến nội tâm cậu vô cùng chấn động.

"Cậu dám trói tôi!" Lăng Hạo khó tin nhìn Âu Dương Khải, thanh âm nhất thời cất cao lên, vô cùng tức giận.

"Ha hả ~~~ ai bảo anh không nghe lời như vậy, để không tổn thương anh cũng như không bị anh tổn thương, cho nên anh chịu ủy khuất một chút vậy, tôi sẽ khiến anh thấy thoải mái ngay thôi, nếu anh nghe lời, tôi sẽ thả anh ra, thế nào?"

Âu Dương Khải cười đến xán lạn, chính là một bộ mặt đầy trong sáng thuần khiết, chỉ là vào trong mắt Lăng Hạo, trên đầu hắn lại xuất hiện thêm hai cặp sừng vô hình, rõ ràng là một ác ma mang gương mặt thiên sứ a.

Bàn tay Âu Dương Khải tiến vào trong qυầи ɭóŧ Lăng Hạo, không chút do dự mà cầm hạ thân hơi hơi cứng lên của cậu, còn tay kia nắm chặt lấy cằm Lăng Hạo, nhanh chóng hôn lên.

Lăng Hạo còn chưa kịp phát ra tiếng rêи ɾỉ đã bị hắn chặn lại, đầu lưỡi của Âu Dương Khải giống như một cơn lốc quét qua từng nơi trong khoang miệng Lăng Hạo, từ đầu lưỡi đến hàm răng , không nơi nào bị bỏ sót khiến Lăng Hạo bị hôn đến vô lực, toàn thân xụi lơ dựa lên người Âu Dương Khải.

Âu Dương Khải không làm từng bước giống như Quan Thế Kiệt cùng Tần Phong, mà là nhanh chóng thô bạo cùng thiếu kiên nhẫn, mới bắt đầu chưa lâu đã vào thẳng chủ đề, không như hai người kia chậm rãi từng chút từng chút một khơi gợi lên du͙© vọиɠ của Lăng Hạo, đem Lăng Hạo hòa tan trong nhu tình mật ý của bọn hắn. Còn Âu Dương Khải lại tựa như một mồi lửa ném vào thùng xăng, lập tức cháy hừng hực như muốn thiêu đốt hai người không xót lại bất cứ thứ gì.

Âu Dương Khải nhanh chóng cởϊ qυầи áo của hai người ra, chỉ còn xót lại qυầи ɭóŧ, thân thể hai người trần trụi chặt chẽ áp lên nhau, da thịt tiếp xúc từ ngực đến bụng, xuống tới đùi cùng đầu gối, chỉ còn xót lại tầng vải dệt bao bọc lấy hạ thân kia ngăn chặn sự tiếp xúc của hai người, nhưng không hề khiến người ta có cảm giác ham muốn giảm sút, mà ngược lại còn có cảm giác như dục cự hoàn hưu đầy hấp dẫn.

Âu Dương Khải duy trì tư thế, một phen ôm lấy Lăng Hạo đi về phía chiếc giường duy nhất trong phòng, tháo giày ra rồi đá sang một bên.

Âu Dương Khải ném Lăng Hạo lên giường, một chút ôn nhu cũng không có, chiếc giường cứng rắn dường như cũng không chịu nổi sự va chạm ấy mà phát ra âm thanh vô cùng chói tai.

Lăng Hạo bị ném đến hoa cả mắt, lục phủ ngũ tạng bị va chạm mạnh như muốn bể ra, đợi cậu hồi phục lại đã thấy một vật thể to lớn nặng trịch đè lên người cậu.

"Ngô ~~~ thả tôi ra! Tay tôi đau quá!" Lăng Hạo không ngừng vùng vẫy, đôi tay bị đè dưới lưng phải chịu đựng sức nặng của hai người, lại còn bị trói vào nhau khiến cậu đau muốn chết.

Âu Dương Khải không thèm ngó ngàng gì đến cậu, tiếp tục ở trên người cậu làm theo ý mình, bất quá hắn cũng không còn đè lên người Lăng Hạo nữa mà mở rộng hai chân quỳ trên người cậu, còn đôi tay chống hai bên người cậu.

Âu Dương Khải cắn một ngụm lên nụ hoa nho nhỏ trước ngực, không ngừng mυ'ŧ vào, sau đó dùng đầu lưỡi liên tục khuấy đảo, một tay chống đỡ thân thể mình, một tay bắt đầu tiến vào qυầи ɭóŧ của Lăng Hạo, dùng sức nắm lấy hạ thân đã phi thường cứng rắn của cậu.

Lăng Hạo nhịn không được mà bắt đầu phát ra tiếng rêи ɾỉ, ánh mắt khẽ nổi lên một tầng sương, đôi môi ướŧ áŧ mà hồng nhuận, hàm răng trắng tinh tế còn đang khẽ cắn lấy môi dưới, toàn thân đều đỏ ửng khiến Âu Dương Khải gần như muốn phát điên.

Môi Âu Dương Khải không ngừng lướt trên làn da của Lăng Hạo, lưu luyến không rời, gần như mỗi tấc da trên người cậu đều được hắn lướt qua, còn không quên để lại đầy ấn ký trên đó. Bàn tay nắm lấy hạ thân cũng vận động không ngừng, ngón tay còn thỉnh thoảng ở trên đỉnh đang chảy ra dịch thể khẽ gãi nhẹ một cái khiến Lăng Hạo lại run rẩy một trận.

Âu Dương Khải nhanh chóng cởi nốt qυầи ɭóŧ trên người cả hai ra, bàn tay đang vuốt ve hạ thân cậu dần dần di chuyển xuống dưới khiến mông Lăng Hạo bắt buộc phải nâng lên một chút, hạ thân cương cứng cứ thế mà dựng thẳng đứng hướng lên trần nhà.

Một ngụm ngậm lấy hạ thân xinh xắn của Lăng Hạo, đồng thời tay kia bắt đầu tự an ủi của hắn.

Cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ kia khiến Lăng Hạo phát ra một tiếng rêи ɾỉ tiêu hồn, rồi mới gắt gao cắn lấy môi dưới, trong mắt khẽ lấp lánh ánh nước, l*иg ngực phập phồng kịch liệt, đầu lưỡi của Âu Dương Khải không ngừng ở lỗ nhỏ trên đỉnh hạ thân cậu mà đánh qua đánh lại, mυ'ŧ vào dịch thể đang chảy ra từ bên trong.

Tốc độ tự an ủi của Âu Dương Khải càng lúc càng nhanh, mạnh mẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ phân thân của mình, nhưng chính hắn cũng cảm thấy nhanh thế nào cũng không đủ, càng lúc càng cảm thấy không còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ nữa.

Âu Dương Khải phun hạ thân của Lăng Hạo ra, ghé sát bên tai cậu nhẹ nhàng lên tiếng: "Muốn tôi thả anh ra không?"

Lăng Hạo vội vàng gật đầu: "Thả tôi ra, thả tôi ra đi!", đôi mắt Lăng Hạo mở thật to đầy mong chờ, tựa như một cậu nhóc ngồi trong lớp học đang mong chờ tiếng chuông tan học vậy.

Âu Dương Khải nhìn bộ dáng đáng yêu lại buồn cười của cậu, vươn tay sờ sờ hai má cậu, ngón tay tiến vào khoang miệng, không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đầu lưỡi mềm mại kia của cậu: "Vậy nếu anh dùng miệng làm cho tôi, tôi sẽ thả anh ra, thế nào?"

Thanh âm của Âu Dương Khải đã hoàn toàn trở nên trầm thấp cùng từ tính kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh của Lăng Hạo, gợi cảm đến mức khiến người ta hít thở không thông.

Lăng Hạo nhìn khuôn mặt tươi cười của Âu Dương Khải, không còn cách nào khác đành gật gật đầu: "Cậu phải đáp ứng tôi, chỉ cần tôi dùng miệng làm cho cậu thì cậu phải thả tôi ra."

"Này đương nhiên, tôi luôn luôn nói là giữ lời a." Lăng Hạo đáp ứng khiến hắn hưng phấn muốn phun máu, tưởng tượng đến cảnh hạ thân của mình không ngừng ra vào trong miệng Lăng Hạo, Âu Dương Khải kích động đến suýt bắn ra.

Âu Dương Khải lật người Lăng Hạo qua, để cậu đè lên người mình, chỉ bất quá phương hướng của hai người hoàn toàn ngược nhau, Lăng Hạo hướng lên đầu giường còn Âu Dương Khải lại hướng về phía cuối giường, tạo thành tư thế khẩu giao kinh điển.

"Cậu làm gì ~~~?" Lăng Hạo có chút kỳ quái lên tiếng.

"Ha hả, chúng ta chơi 69, anh giúp tôi làm, tôi cũng giúp anh làm, như vậy rất tốt, hơn nữa chắc chắn sẽ càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn nhiều a." Âu Dương Khải cười nói, ngữ khí đầy chờ mong.

Lăng Hạo đầy hắc tuyến, tư thế từ trước đến nay chỉ xuất hiện trong tưởng tượng của cậu giờ đã bị Âu Dương Khải đem ra thực hành, Âu Dương Khải này thật sự là vô cùng hạ lưu a.

Bất quá bởi vì câu nói "Chỉ cần anh giúp tôi, tôi sẽ thả anh ra." kia khiến cậu đành phải nhẫn lại, chỉ cần cậu hầu hạ tên tiểu biếи ŧɦái này, vậy thì hắn sẽ bỏ qua cho cái mông đáng thương của cậu a. Thế nhưng cậu hoàn toàn không biết rằng, Âu Dương Khải đích thực là một tên mặt người dạ thú vô lương, lời nói của hắn là hoàn toàn không thể tin được, thậm chí đến cuối cùng cậu còn bị hắn "làm" đến chết đi sống lại. Nội tâm Lăng Hạo thật sự hối hận vô cùng, tên cầm thú này tuyệt đối không thể tin được, bất quá đây cũng là chuyện của N giờ sau a.

Lăng Hạo áp lên người Âu Dương Khải, dùng miệng ngậm hạ thân của Âu Dương Khải vào, sau đó mới dùng kỹ thuật mà hôm trước Tần Phong dạy cậu, bắt đầu khẩu giao cho hắn.

Khoang miệng của Lăng Hạo ấm áp mà ướŧ áŧ khiến Âu Dương Khải không nhịn được phát ra một tiếng rêи ɾỉ, thoải mái đến cực điểm, đồng thời cũng bắt đầu ngậm hạ thân của Lăng Hạo vào.

Lăng Hạo không ngừng dùng đầu lưỡi đánh qua đánh lại nơi đỉnh hạ thân, sau đó lại nhẹ nhàng mυ'ŧ vào, lực đạo vừa đủ không mạnh cũng không nhẹ, còn Âu Dương Khải bởi vì đây là lần đầu tiên khẩu giao nên không có kỹ thuật gì cả, chỉ biết dùng đầu lưỡi liếʍ qua liếʍ lại, kỹ thuật hoàn toàn kém hơn Lăng Hạo đã được Tần Phong tự mình chỉ dạy a!

Âu Dương Khải bị kỹ thuật cao siêu của cậu làm có chút không giữ được, đồng thời nội tâm bắt đầu nghĩ nghĩ, hắn biết Lăng Hạo không thể nào trời sinh đã có kỹ thuật tốt như vậy, nhất định là đã từng khẩu giao cho người khác rồi.

Đột nhiên nội tâm Âu Dương Khải có chút tức giận, sau đó phát tiết toàn bộ lên hạ thân của Lăng Hạo, Âu Dương Khải dùng sức hung hăng mυ'ŧ hạ thân Lăng Hạo một cái, đồng thời đầu lưỡi cũng điên cuồng tấn công lên lỗ nhỏ nơi đỉnh hạ thân, phương thức thô lỗ kia thành công khiến Lăng Hạo phải phát ra một tiếng rêи ɾỉ đầy đau đớn.

Nhất thời Âu Dương Khải có cảm giác mình chiếm thế thượng phong, nội tâm liền dịu lại một chút, hành động cũng chậm lại một chút, dù sao hắn cũng không muốn tra tấn Tiểu Hạo đáng yêu như thế a.

Sau đó, hai người tiếp tục hết lòng phục vụ đối phương, trong lúc nhất thời, hai người bỗng có cảm giác như người yêu đang làm cho nhau, một loại kɧoáı ©ảʍ mà từ trước đến nay chưa từng có khẽ lướt qua nội tâm hai người.

Cuối cùng vẫn là sức chịu đựng của Âu Dương Khải tốt hơn, rốt cuộc Lăng Hạo run rẩy một phen rồi ở trong khoang miệng Âu Dương Khải mà phun ra dịch thể trắng đυ.c dính dính, dịch thể ấm nóng tràn đầy hương vị nam tính khiến hắn không hề cảm thấy ghê tởm mà lại cảm thấy đó dường như là hương vị tốt nhất thế giới này. Không chút nào do dự nuốt xuống dịch thể của Lăng Hạo, sau đó hắn liền phun hạ thân Lăng Hạo đã mềm nhũn ra.

Lăng Hạo bắn xong lại tiếp tục công việc dang dở trong miệng mình, Âu Dương Khải khép hai mắt lại, bắt đầu phát ra tiếng rêи ɾỉ trầm thấp: "Ân ~~ nga ~~ thoải mái ~~ Tiểu Hạo, sâu thêm chút a, đúng như vậy, ân ~~~"

Âu Dương Khải rêи ɾỉ khiến Lăng Hạo cảm thấy cả người tê dại, giống như có một con mèo nhỏ liên tục cào qua cào lại, một cỗ nhiệt lưu trực tiếp xông thẳng xuống nơi hạ thể cậu vừa bắn ra, khiến nó đang mềm nhũn lại bắt đầu cương lên ~~~

"Tiểu Hạo, anh thật là đói khát nha." Âu Dương Khải nhìn hạ thân trước mắt lại cương một lần nữa, cười cười một phen rồi lại tiếp tục ngậm hạ thân cậu vào.

Lăng Hạo không để ý tới hắn, thầm nghĩ muốn kết thúc màn khẩu giao nhàm chán khiến cả người cậu khó chịu này nhanh một chút (không phải là cả người khó chịu, mà là thích đến khó có thể chịu được đi ~~~~ mỗ Ấn nở một nụ cười - da^ʍ - đãng ~~~)

Cuối cùng, toàn thân Âu Dương Khải co rút, cả người run rẩy một trận, bắt đầu hít từng ngụm từng ngụm khí, vội vàng phun hạ thân cậu ra.

Âu Dương Khải đạt cao trào gầm nhẹ một cái, một cỗ lại một cỗ dịch thể màu trắng ngà từ hạ thân hắn không ngừng phun lên mặt Lăng Hạo. Lăng Hạo không có chỗ trốn đành phải chịu đựng cỗ dịch thể ấm nóng mang hương vị đặc thù kia liên tục phun lên mặt mình..

Phải gần mười giây trôi qua đợt cao trào này của Âu Dương Khải mới kết thúc, chỉ là hắn một chút thỏa mãn cũng không có, ngược lại chỉ cảm thấy càng thêm dục hỏa thiêu đốt, lúc này Âu Dương Khải giống như một đống củi đang cháy hừng hực, đợt cao trào vừa rồi lại giống như một thùng xăng đổ vào đống củi đó khiến hắn có cảm giác mình không phải như đang bốc cháy, mà chính là nổ mạnh a!

Âu Dương Khải lật người Lăng Hạo lại, chậm rãi áp lên ~~~~~~~~~

PS︰ thời gian không đủ, chỉ có thể viết đến chỗ này , chứ không phải là yêm cố ý cắt đoạn H này a ~~~~~