Y Quan Cầm Thú

Quyển 1 - Chương 2: Nhã nhặn bại hoại

Đi đến trước cửa, Lăng Hạo theo thói quen lấy chìa khóa ra mở cửa.

Trong nháy mắt cửa mở ra, thần kinh Lăng Hạo chợt kéo căng. Có gì đó không đúng! Một cỗ hơi thở nguy hiểm hướng đến cậu, Lăng Hạo cảnh giác nheo mắt lại, nhìn chằm chằm phòng khách tối đen phía trước.

Một cái bóng đen đột nhiên nhào tới, con ngươi Lăng Hạo bỗng dưng thu lại, tay trái nắm thành nắm đấm, câu lên một cái độ cong xinh đẹp, lấy tốc độ cực nhanh hướng cái cằm bóng đen đánh tới, bóng đen chợt lóe một phát khiến cú đấm thực nhanh lại hung ác của Lăng Hạo thất bại. Khi cậu còn chưa kịp thu hồi nắm tay, bóng đen đã bắt lấy hai tay của cậu, thân mình mang theo một cỗ áp lực vô hình hướng cậu đè xuống.

Lăng Hạo giật mình với tốc độ của đối phương, không dám khinh thường, vội vàng đưa ra chân phải hướng tới giữa hai chân hắn đá vào. Từ dáng người và khí thế đối phương xem ra, hắn nhất định là nam nhân. Cho nên Lăng Hạo dùng chiêu thức độc nhất cũng là âm hiểm nhất, nếu đá trúng, với hắn tuyệt đối là trí mạng.

Đối phương cảm nhận được ác ý trong động tác của cậu, hít một ngụm khí lạnh, vội vàng lui về sau. Lăng Hạo đem hết toàn lực đá một cước lại bị trật rơi vào khoảng không, lúc này cậu dồn toàn lực đá chân phải ra, theo quán tính khiến cho cậu đứng thẳng không xong, liền ngã về phía trước.

Lăng Hạo trong lòng âm thầm kêu khổ, này không phải chui đầu vô lưới sao? Đối phương nhanh chóng đem cậu áp lên tường, va chạm mạnh đến mức phổi cậu cũng muốn bay ra.

"Khụ khụ!!!" Phổi bị đập khiến cho Lăng Hạo thống khổ ho khan, phòng khách vốn tối đen bỗng dưng sáng lên, ánh sáng mạnh mẽ đâm vào mắt cậu, khiến cậu không thể không nhắm mắt lại.

"Mở to mắt!" Tiếng nói trầm thấp mà hơi từ tính, lại mang theo áp lực mơ hồ, làm cho Lăng Hạo cảm giác nháy mắt bị đẩy vào băng hàn.

"Lại là anh, tên hỗn đản này!" Lăng Hạo mở mắt ra, oán hận nhìn nam nhân phía trước.

Gương mặt trắng nõn, đôi môi mỏng duyên dáng, cái mũi thẳng tắp, hai hàng lông mày thanh tú cùng với một đôi mắt sắc bén giấu sau cặp kính. Nhìn thế nào cũng là một bộ dáng thư sinh nhã nhặn.

Chỉ là giờ phút này, tên "thư sinh nhã nhặn" kia lại dùng một cái tư thế cực kỳ mờ ám đem Lăng Hạo áp lên tường.

Hai tay Lăng Hạo bị một tay hắn nắm chặt, đặt trên vách tường, chân hắn thuận thế chen vào giữa hai chân Lăng Hạo. Thân hình cùng khí chất của hắn không quá phù hợp, rắn chắc mà thon dài, là dáng người thường xuyên rèn luyện sẽ có được, khí lực thập phần kinh người.

Lăng Hạo dùng toàn lực giãy dụa khỏi gông cùm xiềng xích, chỉ là chênh lệch sức mạnh thật sự quá lớn, giãy dụa nửa ngày cũng vô ích. Lăng Hạo oán hận nhìn nam nhân đeo kính trước mắt, không rõ nam nhân này thoạt nhìn nhã nhặn như thế sao lại khỏe đến biếи ŧɦái như vậy a?

"Quan Thế Kiệt! Tên hỗn đản này! Mau thả tôi ra, mỗi lần đều chơi trò đánh lén vô vị như vậy, anh không cảm thấy nhàm chán sao?"

Quan Thế Kiệt lộ ra một cái mỉm cười đủ để mê đảo phần lớn nữ sinh. Vươn tay trái xẹt qua mặt Lăng Hạo, ánh mắt xinh đẹp của Lăng Hạo bỗng hiện ra. Cẩn thận nhìn gương mặt làm hắn không thể dời tầm mắt, Quan Thế Kiệt cười đến cực kỳ sáng lạn, tươi cười kia làm cho người ta cảm giác hồn nhiên giống như tiểu hài tử, dù rằng chủ nhân của nụ cười này đang làm chuyện cực kỳ không hồn nhiên.

Cúi xuống gần cổ Lăng Hạo, Quan Thế Kiệt dùng một loại tư thế cực kỳ mờ ám thổi nhẹ một hơi vào cổ cậu, hơn nữa còn vươn đầu lưỡi liếʍ cái cổ thon dài của cậu một chút: "Bất cứ khi nào đánh lén em tôi cũng không cảm thấy nhàm chán. Em biết không? Mỗi lần nhìn thấy biểu tình em đáng yêu giống như con mèo nhỏ dựng thẳng lông lên, tôi đều muốn lập tức đem em áp đảo, sau đó ăn luôn."

Lăng Hạo nghe lời nói buồn nôn đến cực điểm này, cảm giác luồng khí nóng mà hắn thổi ra cùng với đầu lưỡi ấm áp ẩm ướt liếʍ cổ mình, không khỏi cả người nổi da gà.

Nam nhân dựa lên người cậu không ngừng liếʍ cổ, hơn nữa còn có xu hướng dời xuống, thậm chí còn đưa tay cởi cúc áo của cậu.

Cảm giác được cúc áo sơmi đầu tiên bị cởi ra, đầu lưỡi ẩm ướt dời xuống xương quai xanh của mình, huyệt thái dương của Lăng Hạo giật giật không ngừng.

"Tên hỗn đản này, rốt cuộc có để tôi yên không! Mau thả tôi ra!" Lăng Hạo thật sự nổi giận, hận không thể lập tức đem nam nhân đáng giận trước mắt này thiến xong gϊếŧ luôn( ⊙_☉)

"Đừng nhúc nhích." Quan Thế Kiệt đột nhiên lên tiếng, trong thanh âm có một chút ẩn nhẫn cùng kích động, lúc này bộ dạng của hắn hoàn toàn chính là một bộ mặt người dạ thú.

Lăng Hạo lúc này mới cảm giác được một vật cứng rắn gì đó đỉnh đỉnh vào đũng quần mình, vừa vặn đặt ở nơi đó của mình. Nhất thời toàn thân cứng ngắc.

Hạ thể Quan Thế Kiệt cùng Lăng Hạo ma xát với nhau, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ bên ngoài khiến Lăng Hạo cảm giác được nơi đó của mình cũng bắt đầu cứng rắn, hai vật thể đều đồng dạng cứng rắn ma xát cách mấy tầng vải cũng không ngăn cản được nhiệt lượng hai bên.

Hô hấp Quan Thế Kiệt có chút nhanh hơn, thở ra nhiệt khí tựa hồ cũng nóng hơn bình thường, tiếp xúc với làn da của Lăng Hạo có chút hơi nóng lên, hô hấp của Lăng Hạo cũng bắt đầu dồn dập, suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn. Môi Quan Thế Kiệt chậm rãi dời xuống phía dưới, dùng sức liễm mυ'ŧ ở trước ngực Lăng Hạo để lại vô số dấu vết tím đỏ.

Dưới thân ma xát càng lúc càng nhanh, nhiệt độ phát ra giống như đem hai người đun nóng đến sôi trào, hai người bắt đầu phát ra tiếng rêи ɾỉ, bất đồng chính là Quan Thế Kiệt không chút nào cố kỵ phát ra rêи ɾỉ, còn Lăng Hạo phát ra lại là tiếng thở dốc ẩn nhẫn.

Quan Thế Kiệt cởi tất cả cúc áo sơ mi của Lăng Hạo ra, cắn một ngụm lên đầu nhũ trái của Lăng Hạo, dùng sức mυ'ŧ vào.

"Ưm~~~~" Kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mức mãnh liệt làm cho Lăng Hạo rốt cục không thể chịu đựng được, buông lỏng khóe miệng, phát ra một tiếng rêи ɾỉ cực kỳ mê người, lúc này, Lăng Hạo đột nhiên tỉnh táo lại.

Mình cư nhiên cùng hắn???????? Lăng Hạo không thể tin được chính mình lại chìm vào du͙© vọиɠ, không khỏi bắt đầu giãy dụa: "Buông! Tên hỗn đản này! Buông!" Trong thanh âm mang theo phẫn nộ cùng sợ hãi.

Quan Thế Kiệt đang dục hỏa đốt người lại thấy cậu dường như bị hoảng sợ, ngẩng đầu lên nhìn cậu. Giờ phút này cậu giống như một con thú nhỏ bị lạc phương hướng, yếu ớt mà mẫn cảm, tản ra nồng đậm u buồn. Tựa như một bức tường vô hình, đem cậu chắn với thế giới bên ngoài.