Ngạo Khí Ở Rể

Chương 13: Chu Hướng Tiền Đến Nhà?

Nhà hàng Thiên Hương là nhà hàng hết sức nổi tiếng ở thành phố Tùng Hải.

Bảy tám năm trước nơi này từng là một quán trà, rất nhiều nhân vật lớn khi bàn chuyện sẽ ghé đến đây, hết sức có danh tiếng. Sau đó bị Trương Trùng Viễn, một nhân vật lớn ở thành phố Tùng Hải mua lại, đổi thành nhà hàng.

Bởi vì ông chủ nhà hàng Thiên Hương là Trương Trùng Viễn, một nhân vật tia6ng tăm lừng lẫy có vị thế trong cả hai giới hắc bạch nên căn bản không có ai dám đến đây gây chuyện. Trong phòng bao của nhà hàng cũng không có ai dám lắp máy nghe lén, hay camera gì, tính an toàn cực cao cho nên rất nhiều người muốn đến đây ăn cơm bàn chuyện.

Nhưng mà, chi phí ở đây cũng không đến nỗi quá cao. Mỗi người chỉ khoảng hai ngàn trở lên.

Trong một gian phòng bao trong nhà hàng, thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười của phụ nữ. Nếu như có người nhìn thấy hai cô gái đẹp trong gian phòng này cũng nhất định sẽ kinh hồn lạc phách. Hai người nọ chính là Thẩm Linh Nhi và cô trẻ Thẩm Gia Văn của mình.

Thẩm Linh Nhi mấy ngày nay cũng hết sức chăm chỉ, hôm nào cũng ở công ty luyện tập đến rất khuya. Sau khi Tần Phi trở lại công ty đυ.ng phải Thẩm Gia Văn thì ba người cùng nhau đến đây ăn cơm.

Mấy ngày trước còn đối chọi nhau gay gắt, hôm nay ba người đã thành bạn. Thẩm Linh Nhi ở trước mặt Tần Phi cũng không có vẻ cao ngạo khinh khỉnh như trước, mà thậm chí, trong lòng vẫn luôn cảm kích Tần Phi đã không so đo với cô ta.

Không ở công ty, cũng sẽ không có liên hệ cấp trên, cấp dưới nữa. Bởi vì Tần Phi và Thẩm Linh Nhi là bạn học, anh thậm chí còn gọi Thẩm Gia Văn một tiếng “cô trẻ”. Gương mặt của Thẩm Gia Văn ửng đó, oán trách Tần Phi gọi như thế khiến cô ta già đi!

Thẩm Gia Văn nói xong, ba người phá ra cười.

Không thể không nói, Thẩm Gia Văn thật quá đẹp. Không có vẻ trẻ trung nhiệt huyết của Thẩm Linh Nhi nhưng càng có mùi vị phụ nữ chín chắn, giống như một quả đào mật chín cây.

Mặc dù ba người trò chuyện vui vẻ nhưng Tần Phi thi thoảng nhớ đến Giang Nguyệt Đồng, nghĩ đến mặt mũi lúc Thẩm Hoa đuổi anh ra khỏi nhà, trong lòng tràn đầy khổ sở.

Tần Phi ra khỏi phòng bao đi tìm nhà vệ sinh.

“Ui, đây không phải là Tần Phi sao? Tên phế vật nhà cậu sao lại ở chỗ này?”

Mới vừa ra khỏi phòng bao liền nghe được một giọng nói gai tai vang lên.

Người nói chuyện chính là Chu Lộ. Tối nay cô ta đi ăn chung với công ty, lại không ngờ lại gặp được Tần Phi tên phế vật này ở đây.

Vừa nói, Chu Lộ vừa không khỏi nhìn chung quanh mấy lần, cho là Tần Phi đi cùng người bạn có tiền đó đi ăn cơm. Nếu không anh nghèo như vậy, tiền đâu ra mà đến đây nơi cao cấp như này dùng bữa?

“Cô không nói cũng không ai bảo cô câm đâu!”

Tần Phi cau mày nói. Hôm nay tâm tình anh không tốt, không muốn dây dưa với loại phụ nữ cay nghiệt chua ngoa như này.

“Ồ, vây cánh cứng rồi nhỉ? Một tên phế vật như anh mà dám nói chuyện ngang hàng với tôi thế này à?” Chu Lộ cười lạnh một tiếng, rồi như chợt nhớ đến chuyện gì: “À, tôi biết rồi. Chắc chắn là anh bị vợ mình đuổi ra khỏi nhà rồi chứ gì? Rốt cuộc cũng muốn ly dị rồi sao? Trời trời, quá tốt!”

Tần Phi đi tới hướng phòng vệ sinh, chỉ coi như không có nghe.

“Tần Phi, nể tình anh nhiều năm bưng nước rửa chân cho tôi. Tôi không ngại nói cho anh biết một chuyện, sau khi anh bị đuổi ra ngoài, mẹ vợ anh lập tức mời Chu Hướng Tiền tới nhà rồi. Bây giờ hai người kia sợ rằng…”

Bước chân của Tần Phi hơi ngừng, chợt xoay đầu lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt phách lối, đắc ý của Chu Lộ kia.

Tần Phi gần như là gằn từng chữ: "Cô nói gì?"

“Tôi nói anh nghe không hiểu à? Phế vật chính là phế vật. Đã đến nước này rồi mà còn không biết nữa? Chu Hướng Tiền đã đến nhà anh. Nếu như đoán không lần, thì có khi tối nay anh ta sẽ ở lại đó…”

Sắc mặt Tần Phi lạnh đến dọa người nhưng Chu Lộ không hề sợ hãi, liên tục cười lạnh, mặt đầy ý khinh bỉ.

Trái tim của Tần Phi ngay lập tức siết lại! Trong đầu chỉ vang vọng câu nói kia: Chu Hướng Tiền được Thẩm Hoa mời đến nhà, hơn nữa tối nay sẽ ở lại nhà…

Anh cảm giác ngực mình rất đau, đau đến không thở nổi. Giống như bị người ta vặn lại như thể đang vặn khăn lông vậy.

Nhưng vặn khăn lông thì sẽ ra nước, mà tim anh, lại chảy ra máu!

Anh kích động, muốn chạy về nhà, nhưng nghĩ lại thì về nhà còn có ích lợi gì?

Anh lảo đảo bước đi, cũng không biết mình về phòng bao thế nào…

Thẩm Gia Văn đã sớm nhìn ra Tần Phi có tâm sự, trong lòng không yên. Cô ta cản Thẩm Linh Nhi đang muốn lên tiếng hỏi thăm lại, cất giọng chào hỏi rồi dẫn theo Thẩm Linh Nhi rời đi.

Tần Phi ngồi lại trong phòng bao, điện thoại trong túi bỗng nhiên reo lên.

Tần Phi giật mình một cái, còn tưởng là tin nhắn Giang Nguyệt Đồng gửi đến, vội vàng lấy ra nhìn, nhưng hóa ra là Thẩm Gia Văn gửi đến.

“Trước mười hai giờ tôi vẫn chưa ngủ. Nếu như anh đồng ý thì tôi có thể làm người lắng nghe cho anh trút tâm sự. Tôi sống một mình, trong nhà có rượu.”

Tần Phi nhắn lại một câu “Cảm ơn” rồi cất điện thoại di động đi. Lúc ngẩng đầu, sắc mặt có chút mờ mịt.

Anh ở rể đã ba năm, vẫn luôn ở trong nhà Giang Nguyệt Đồng. Hôm nay bị đuổi ra ngoài, trong lúc nhất thời không biết đi đâu.

Thần sắc mông lung ra khỏi nhà hàng, đi đến quần thanh toán, lúc này Tần Phi mới biết Thẩm Gia Văn đã trả tiền rồi.

Tần Phi vừa mới xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng lại đυ.ng vào một cơ thể mềm mại.

“Ôi, thật xin lỗi, thật xin lỗi…”

Tần Phi động tác chậm, rõ ràng cho thấy là do đối phương quá gấp, giọng là của một cô gái.

“Cũng là tôi không đúng.” Tần Phi cười khổ nhìn cô gái nọ một cái. Cô gái này dịu dàng ít nói, lại chủ động xin lỗi, anh cũng không để ý.

Nhưng khi Tần Phi nhìn thấy người đàn ông bên người cô gái, chân mày nhất thời nhíu chặt lại.

Giang Thành Nghiệp?

Giang Thành Nghiệp cũng không ngờ rằng mình mới vừa hẹn thư kí mới tơi công ty ra ngoài ăn cơm lại đυ.ng ngay phải tên phế vật Tần Phi này, gương mặt anh ta nhất thời lạnh xuống.

Anh ta vẫn chưa quên buổi họp gia đình hôm rồi, cái đồ nghèo rớt mồng tơi này này dám lật tẩy chuyện âu phục của mình là hàng giả, khiến cho anh ta không ngóc đầu lên nổi với người trong gia tộc.

“Tại sao lại là thằng phế vật nhà anh?” Giang Thành Nghiệp cười lạnh một tiếng, quay đầu trợn mắt nhìn cô gái kia một cái: “Cô xin lỗi tên phế vật này làm gì? Phải là anh ta xin lỗi cô mới đúng!”

Tần Phi liếc mắt nhìn Giang Thành Nghiệp phách lối, cũng không có tâm trạng để ý đến anh ta, lại lần nữa cung kính khom người, tỏ ra áy náy với cô gái rồi không thèm nhìn đến Giang Thành Nghiệp cái nào, xoay người rời đi.

“Con mẹ nó, đồ phế vật kia, ông đang nói chuyện với mày đấy mày không nghe thấy à?”

Nhưng không ngờ, cần cổ của Tần Phi bị Giang Thành Nghiệp bắt lại, đồng thời truyền tới tiếng mắng chửi phách lối của anh ta: “Tôi nói, mau xin lỗi Tiểu Song đi!”

“Giang tổng, bỏ qua đi, cũng tại tôi đi quá nhanh.” Tiểu Song nhỏ giọng giải thích.

“Buông ra!” Tần Phi giãy một cái, ngay lập tức thoát khỏi tay Giang Thành Nghiệp.

Lúc trước, anh vẫn cứ giữ thái độ thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, Giang Thành Nghiệp có phách lối đến đâu anh cũng lười để ý đến.

Nhưng bây giờ anh đã không phải là người Giang gia nữa rồi!

“Úi…” Giang Thành Nghiệp nào có ngờ Tần Phi sẽ tránh thoát, càng không nghĩ anh dùng sức mạnh như vậy, nhất thời lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té lăn kềnh ra đất.

Ngay trước mặt của thư kí bên người, Giang Thành Nghiệp đỏ mặt, nhất thời càng tức giận làm càn: “Con mẹ nó, mày tự tìm cái chết hả? Có phải hay không? Mày ngon làm lại đi tao xem?”

“Chát!”

Một tiếng giòn giã, trên mặt của Tần Phi hằn năm dấu ngón tay.

Giọng của Giang Thành Nghiệp không nhỏ. Hơn nữa cái tát vừa rồi nhất thời cũng khiến không ít người chú ý. Người đến đây dùng bữa cũng đều là người có tư chất cao, không ai vây lấy xem, nhưng cũng không ít người nhìn sang bên này, xì xào bàn tán…

Tần Phi không có che mặt, ngẩng đầu nhìn anh ta. Cứ trầm mặc mà nhìn anh ta như vậy. Khuôn mặt không cảm giác lại có chút dọa người.

Giang Thành Nghiệp cũng bị dáng vẻ này của Tần Phi làm cho sợ hết hồn. Có điều trước mặt thư kí, anh ta tất nhiên không thể để lộ vẻ khϊếp đảm của mình, thanh âm cũng cao lên mấy bậc: “Con mẹ nó, mày nhìn cái gì? Nhì nữa ông đây đánh chết mày!”

Vừa nói, bàn tay lần nữa nâng lên, hung hãn đánh xuống.

“Bộp!”

Bàn tay của Giang Thành Nghiệp cũng không chạm được vào mặt của Tần Phi mà bị Tần Phi bắt gọn lại cổ tay.

"Buông ra! Mẹ, thằng chó phế vật này, khí lực thật không nhỏ mà…” Giang Thành Nghiệp vùng vẫy mãi cũng không cựa ra được, vừa muốn tức giận mắng, chỉ thấy bóng đen trước mặt chợt lóe…

"Chát!"

Tần Phi trở tay tát một cái lên trên mặt của Giang Thành Nghiệp!

Anh dùng sức rất lớn, hết sức vang dội. Giang Thành Nghiệp cuối cùng lảo đảo một cái, đυ.ng vỡ bình hoa bên cạnh.

Đồng thời, trên khuôn mặt phách lối kiêu căng in hằn dấu năm ngón tay đỏ chót!

Giang Thành Nghiệp chỉ cảm thấy trên mặt nóng hừng hực, không khỏi đưa tay che mặt mình, cả người bị Tần Phi đánh mà bàng hoàng!

"A!" Thư kí Tiểu Song bên cạnh cũng kinh ngạc hô lên một tiếng.

Bên này đánh nhau, khách xung quanh nhất thời kéo lên xem náo nhiệt.

Bởi vì hai người xảy ra tranh chấp ngay trước quầy thu ngân. Em gái lễ tân cũng vội vàng gấp gáp, mau chóng lấy điện thoại nội bộ, nói mấy câu.

Giang Thành Nghiệp chỉ cảm thấy trên mặt ran rát đau! Đồng thời cảm giác được những vị khách kia đều đang chỉ chỉ chõ chõ, cười nhạo mình!