Ngạo Khí Ở Rể

Chương 12: Chu Hướng Tiền Tối Nay Lưu Lại Qua Đêm!

"Ừm, tan việc xong về nhà cũng không có chuyện gì, nên tới công ty xem một chút." Tần Phi cứng giọng giả bộ tự nhiên nói, cười khổ một tiếng: "Người khác có lẽ không biết, nhưng cô hẳn biết, tôi còn thiếu sót rất nhiều."

"Dạ, nhưng Tần tổng là Tổng tài trẻ tuổi nhất, thông minh nhất, cũng là cố gắng nhất mà tôi đã thấy, khó trách Trương tổng lại chọn anh." Thẩm Gia Văn hé miệng cười một tiếng, khí thái của người phụ nữ chín chắn, hấp dẫn đập vào mặt.

Mà Trương tổng trong miệng cô, dĩ nhiên chính là Trương Trung Diệp rồi.

Lời của Thẩm Gia Văn, ngược lại khiến cho trong lòng Tần Phi càng thêm khổ sở, mình cố gắng như vậy là vì cái gì?

"Thời gian không còn sớm, Tần tổng còn chưa ăn cơm đúng không? Có thể mời Tần tổng cùng đi ăn tối hay không?" Cái miệng nhỏ nhắn của Thẩm Gia Văn nhẹ nhàng mấp máy, nói: "Cũng là thể hiện áy náy vì chuyện lần trước."

Thẩm Gia Văn tâm tư tinh tế, cô có thể nhìn ra Tần Phi sớm đã quên, nhưng nhưng thông minh không có hỏi nhiều.

"Cái gì lần trước? Tôi đã quên rồi." Tần Phi lắc đầu một cái, đem tâm trạng phiền loạn trong lòng bỏ sang một bên, lại nhìn về phía Thẩm Gia Văn lần nữa, khẽ cười một tiếng: "Những lời này hẳn nên để tôi nói, có thể mởi Thẩm tổng cùng đi ăn tối hay không? Vừa dịp thỉnh giáo chút chuyện công ty với Thẩm tổng luôn."

Khóe miệng Thẩm Gia Văn khẽ cong lên: "Dĩ nhiên có thể."

Khu dân cư Thiên Lam.

"Mẹ, chuyện gì xảy ra vậy? Tần Phi... Đồ của anh ấy sao lại ở hết bên ngoài thế kia?" Giang Nguyệt Đồng về đến nhà sau khi làm thêm giờ, kinh ngạc nhìn mẹ mình, khẽ cau mày.

"Ý của mẹ con vẫn không rõ? Đương nhiên là mẹ đuổi Tần Phi đi chứ còn gì! Mẹ tuyệt không cho phép con cả đời này phải gả cho phế vật như vậy, nếu con mềm lòng, thì cái vai xấu xa này cứ để mẹ làm!" Thẩm Hoa từ phòng bếp đi ra, ngữ khí kiên định mà nói.

"Mẹ!"

Giang Nguyệt Đồng kêu lên một tiếng. Đích thực cô cũng có nghĩ đến chuyện ly dị, hơn nữa không chỉ nghĩ tới một lần, mà là…

"Mẹ, có thể mẹ không biết, nhưng ngày hôm qua Tần Phi mới mượn từ chỗ bạn anh ấy cho con năm triệu để bổ sung vào chỗ trống trong công ty. Sao chúng ta có thể đối xử với anh ấy như vậy được?" Giang Nguyệt Đồng sốt ruột nói, cô không phải người vong ân phụ nghĩa, cái này làm cho sau này cô không biết đối mặt với Tần Phi kiểu gì.

"Năm triệu thì ngon à? Huống chi cậu ta vẫn là đi mượn thôi, cũng không phải do chính cậu ta kiếm được!" Thẩm Hoa cũng tức giận, thanh âm cũng tăng cao mấy tông: "Con gái, con suy nghĩ kỹ một chút, từ sau khi con cùng Tần Phi kết hôn, đã phải nhận biết bao nhiêu xem thường và cười nhạo? Kết hôn ba năm, chúng t a cho cậu ta ăn, cho cậu ta mặc. Hôm nay cậu ta đi mượn tiền coi cũng là còn chút lương tâm, cũng còn coi như là biết báo ơn. Vừa thế, nhà chúng ta và cậu ta huề nhau. Cùng lắm sau này con kiếm tiền trả lại cho cậu ta là được. Bây giờ mẹ chỉ muốn con rời khỏi cậu ta, rời khỏi cái tên phế vật đó mà thôi!"

"Mẹ!" Giang Nguyệt Đồng cắn môi.

"Đi cũng không có gì, tối nay mẹ nấu cơm, bày một bàn đầy thức ăn ngon." Thẩm Hoa không biết nghĩ tới điều gì, lại cười nói.

Giang Nguyệt Đồng kỳ quái ngẩng đầu, dường như từ sau khi Tần Phi tới cái nhà này, mẹ cô ở nhà chưa từng đi xuống bếp lần nào.

"Đúng rồi, Chu Hướng Tiền gọi điện thoại cho mẹ, nói là chỉ cần hai đứa kết hôn, cậu ấy sẽ cho chúng ta mười triệu coi như sính lễ, mẹ đã đồng ý. Nếu như trong lòng con áy náy thì đến khi đó lấy năm triệu trả cho tên phế vật kia là được." Thẩm Hoa mở miệng lần nữa: "Hai hôm nữa là sinh nhật của bà nội con rồi. Nói trước cho cậu ấy chuẩn bị một món quà lớn, ngày hôm đó cầu hôn với Giang gia chúng ta."

"Mẹ! Đồng ý cái gì? Sao mẹ có thể quyết định thay cho con như vậy được chứ?" Giang Nguyệt Đồng ngẩn ra, nhất thời không nhịn được mà kêu lên.

Chu Hướng Tiền thật là không tệ, so sánh với Tần Phi cũng có bản lĩnh hơn nhiều. Nhiều năm như vậy rồi, chẳng những vẫn còn si tình với mình, mà chiếc váy Valentino hôm đó đưa cho cô cũng khiến cô cảm động không thôi.

Nhưng cô vẫn không nghĩ rằng mình sẽ đồng ý theo hắn ta. Mà điều khiến cô phiền lòng lại là mẹ cô lại gạt cô. Chẳng những đuổi Tần Phi đi mà còn thay cô đồng ý hôn sự với Chu Hướng Tiền.

"Cốc cốc."

Thẩm Hoa đang chuẩn bị nói thì cửa nhà vang lên tiếng gõ.

Giang Nguyệt Đồng có hơi sửng sốt, còn tưởng Tần Phi trở về, vội vàng mở cửa nhà ra, nhất thời sững sờ.

Đầu tiên đập vào mắt là bó hoa hồng 99 đóa đỏ tươi diễm lệ. Người tặng hoa dĩ nhiên không phải Tần Phi mà là Chu Hướng Tiền.

Hôm nay Chu Hướng Tiền mặc hết sức chau chuốt, cả người mặc âu phục, chân đi giày da, đeo cà vạt, tỏ ra vô cùng nghiêm chỉnh lại lanh lợi. Trên mặt anh ta đeo lên một nụ cười, nhìn dung nhan tinh xảo tuyệt đẹp của Giang Nguyệt Đồng lúc này đang có chút kinh ngạc, trong mắt hắn ta tràn đầy thâm tình: “Nguyệt Đồng, tặng cho em.”

“Anh… Chu Hướng Tiền, sao anh lại tới đây?” Sắc mặt Giang Nguyệt Đồng phức tạp, cơ thể mềm mại không khỏi lùi về phía sau một bước, chợt liếc nhìn về hướng nhà bếp, nhất thời vỡ lẽ hiểu ra được.

Nhất định là mẹ cô tự tiện quyết định, nói Chu Hướng Tiền tới.

“Ôi ôi nhất định là Hướng Tiền rồi!” Thẩm Hoa cũng nghe được tiếng ở cửa, vẻ mặt tươi cười đi ra từ trong nhà bếp, liếc nhìn Chu Hướng Tiền đứng ở cửa, trên thân mặc âu phục, ngũ quan sáng láng, trong mắt bà ta tràn đầy vui sướиɠ.

So sánh với Tần Phi nghèo hèn, cả người mặc đồ bán vỉa hè kia, Chu Hướng Tiền trước mặt đây thật đúng là người trên trời kẻ dưới đất. Thẩm Hoa càng nhìn càng vừa mắt: “Đừng đứng ở ngoài mãi thế, mau vào đây!”

Giang Nguyệt Đồng nhíu chặt mày, cũng không nhận lấy bó hoa tươi mà Chu Hướng Tiền đưa tới, nghiêng người vào nhà.

“Dì, đây là quà biếu dì.”Chu Hướng Tiền đưa tới một túi đựng hộp quà tinh xảo, cười nói.

“Ôi trời, cháu nói đến thì đến thôi là được rồi, còn mang quà cho bà già này làm gì chứ?” Thẩm Hoa làm bộ giận dỗi, nhưng vẫn mặt mày hớn hở nhận lấy, món đồ bên trong nhìn một cái liền thấy đắt tiền.

Quà quả thật không hề rẻ, nhưng Thẩm Hoa không biết là, tất cả số tiền này là do Chu Hướng Tiền đi mượn! Ngay buổi sáng ngày hôm nay, hắn ta bị Tô gia thông báo giải trừ thân phận Tổng tài của hắn ta ở công ty.

Vô duyên vô cớ!

Chu Hướng Tiền căn bản cũng không biết chuyện gì xảy ra, càng không biết mình đắc tội người nào. Hắn ta bây giờ đã là người cái gì cũng không có.

Nhưng hắn ta cũng không tính buông tha Giang Nguyệt Đồng, lúc này Thẩm Hoa còn năm lần bảy lượt gọi đến cho hắn ta, hỏi chuyện mười triệu tiền sính lễ kia. Hắn ta ngay lập tức biết thời biết thế.

Trong lòng suy nghĩ, chỉ cần chiếm được thân thể của Giang Nguyệt Đồng, gạo nấu thành cơm thì dù sau này chuyện kia có bị Thẩm Hoa và Giang nguyệt Đồng biết được thì cũng đã muộn rồi.

Mà khi nãy khi mới vào cửa, hắn ta cũng thấy rõ ràng một đống đồ mua ở vỉa hè chất đầy bên ngoài, hẳn là tên phế vật Tần Phi kia đã bị đuổi khỏi nhà!

Thái độ kiên quyết của Thẩm Hoa thể hiện ra càng làm cho hắn ta hưng phấn.

Thẩm Hoa vui vẻ đứng một bên tiếp chuyện Chu Hướng Đồng, vừa nháy mắt ra dấu cho hắn ta, ngầm bảo hắn ta bỏ qua cho thái độ của Giang Nguyệt Đồng.

Giang Nguyệt Đồng mềm lòng, da mặt mỏng, khi nảy cô đứng ở cửa không nói gì, thật chính là ngầm chấp nhận rồi.

Chu Hướng Tiền khẽ mỉm cười, bày tỏ ý đã hiểu.

Giang Nguyệt Đồng ngầm chấp nhận chỗ nào? Thật ra thì cô vốn cũng chẳng có cách nào. Cô rất hiếu thuận. Bất kể hành động của mẹ mình là đúng hay sai, chưa bao giờ cô nặng lời với mẹ mình nửa câu.

Thẩm Hoa vui vẻ làm bốn món ăn một món canh, bữa ăn tối có thể nói là phong phú.

Ba người ăn cơm tối, trên bàn ăn phần lớn đều là Thẩm Hoa cùng Chu Hướng Tiền nói chuyện phiếm. Mấy câu chuyện lôi ra nói cũng là chuyện công ty. Chuyện Chu Hướng Tiền bị sa thải trước mắt ít ai biết, dĩ nhiên là vẫn chém gió rất mạnh.

Giang Nguyệt Đồng ít nói chen vào, chỉ yên lặng ăn cơm. Bởi vì trong nhà có người ngoài nên cô cũng không thay quần áo. Trên người vẫn mặc đồ công sở, chân đi tất da, dép hồng xỏ dưới chân, dung nhan tuyệt đẹp khiến Chu Hướng Tiền mê mẩn đến mức thần hồn điên đảo.

Đối với ánh mắt của Chu Hướng Tiền nhìn con gái mình, Thẩm Hoa đều thấy hết. Vẻ si tình đó cũng khiến bà ta thầm vui trong lòng. Không khỏi nghĩ tới lúc cùng ăn cơm ở nhà với Tần Phi, chẳng khác gì đang ăn cơm với người làm. Tần Phi cúi đầu không nói chuyện, dáng vẻ nhu nhược yếu đuối. Nhìn lúc này Chu Hướng Tiền và con gái ngồi chung một chỗ thật đúng là trai tài gái sắc.

Như vậy mới giống như là vợ chồng! Thẩm Hoa càng nghĩ càng vui mừng.

Sau khi ăn cơm xong, Giang Nguyệt Đồng cùng Thẩm Hoa hai mẹ con dọn rửa chén bát. Chu Hướng Tiền ngồi trên ghế salon, ánh mắt thỉnh thoảng liếc Giang Nguyệt Đồng một cái, trong lòng kích động.

Rất nhanh, Giang Nguyệt Đồng bị mẹ mình đuổi ra ngoài ghế salon, để cô ngồi tiếp chuyện với Chu Hướng Tiền.

Nhưng Giang Nguyệt Đồng không nói một lời, chuyện thành ra như thế này, đối mặt với Chu Hướng Tiền, trong lòng Giang Nguyệt Đồng bỗng nhiên có chút khó chịu và không quen lắm. Vốn cũng không biết nên nói cái gì.

“Mẹ mang đồ ăn cho bố con, về nhà chút nhé.” Thẩm Hoa đổi dép ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn về phía Chu Hướng Tiền và con gái mình trên ghế salon kia, cười tà: “Thời gian không còn sớm, Hướng Tiền, nếu như không bận gì thì cháu ở lại đây đi ha!”

“Cái gì?” Giang Nguyệt Đồng chợt ngẩng phắt đầu dậy, dung nhan tinh xảo đầy vẻ khϊếp sợ.

“Dì, cháu và Nguyệt Đồng… Cái này, cái này không ổn đâu?” Chu Hướng Tiền cũng phụ họa theo, biểu hiện dường như cũng có chút kinh ngạc, trong lòng cũng hồi hộp.

“Cái gì mà ổn với chả không ổn. Dì đồng ý hôn sự của hai đứa. Đi đăng ký kết hôn cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Không phải cháu nói càng nhanh càng tốt hay sao?” Thẩm Hoa cười nói: “Hai đứa cũng không phải còn con nít. Ban ngày hai đứa đi làm bận rộn cũng chẳng có thời gian. Tối nay cháu cứ ở đây, hai đứa trò chuyện vui vẻ đi.”

Chu HướngTiền quay đầu nhìn Giang Nguyệt Đồng vẫn còn đang kinh ngạc, nhận ra Thẩm Hoa đang nháy mắt với mình liền vội vàng gật đầu một cái. "

Cửa nhà đóng lại, trong nhà chỉ còn hai người Chu Hướng Tiền cùng Giang Nguyệt Đồng.

Chu Hướng Tiền không nhịn được mà nhìn Giang Nguyệt Đồng một cái, nói: “Anh đi tắm trước. Hôm nay đi làm thật sự có chút mệt mỏi.”

Giang Nguyệt Đồng ngẩng đầu sững sờ, Chu Hướng Tiền giống như đang ở trong nhà mình vậy, đi thẳng một đường vào nhà vệ sinh như quen đường từ lâu.

Rất nhanh, bên trong nhà vệ sinh liền truyền ra tiếng nước chảy rào rào…

Giang Nguyệt Đồng tâm loạn như ma.