Baba 17 Tuổi

Chương 57: Ngủ ngon và này nọ

Đệ ngũ thập thất chương: Ngủ ngon và này nọ

Đi ra từ phòng tắm cho nên Chu Nguyên không được nhìn thấy một màn kinh điển kia, nàng lau khô tóc, lấy kính mắt dự bị từ hộc bàn, giẫm dép đi ra phòng khách thấy hình ảnh Tô Mộc Nhiễm và ai đứa nhỏ đang xem TV. Nhìn mái tóc dài buông trên tấm lưng nàng, Chu Nguyên cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Bước dài đến, lúc Chu Nguyên tới sofa, Tô Mộc Nhiễm có dự cảm ngẩng đầu lên nhìn, trông Chu Nguyên một thân khoan khoái thoải mái thì cười nói, “Em tắm xong rồi? Vậy nhanh một chút ăn cơm thôi.”

Nàng cười, che dưới hàng lông mi dài, dường như là đôi mắt có vô số mảnh sáng nhỏ vụn, Chu Nguyên nhìn đôi mắt cong thành trăng non của nàng, trống ngực không chịu thua kém lại đập thình thịch. Nhìn chén đũa đã dọn sẵn trên bàn trà, Chu Nguyên kiềm chế nhịp tim ngồi xuống bên cạnh Tô Mộc Nhiễm, gật đầu trả lời, “Ừm.”

Hai đứa nhỏ thấy nàng đến cũng ngẩng đầu bắt chuyện, khi nãy Tô Mộc Nhiễm vừa dặn Chu Nguyên cần nghỉ ngơi không nên ầm ĩ làm phiền nàng vân vân cho nên ai đứa nó cũng ngoan ngoãn ở lại bên cạnh Tô Mộc Nhiễm. Thấy hai đứa nhỏ hời hợt bắt chuyện với nàng rồi nhìn TV mà không phải là nhào đến làm này làm nọ, ngược lại khiến Chu Nguyên có chút không quen, không phải hai đứa nó bình thường thấy nàng đều vừa hôn vừa gặm xin ôm một cái sao, hôm nay lại an phận như vậy, ế? Chẳng lẽ mắt nàng bị thương nên làm tụi nó không muốn nhìn?! Còn đang tự hoài nghi có phải mình chọc người ái ngại hay không cho nên Chu Nguyên không chú ý Tô Mộc Nhiễm đã cầm hộp giữ nhiệt đến, mở nắp đặt trước mặt nàng.

Chờ nàng phản ứng lại, trong mắt liền chỉ có một Tô Mộc Nhiễm nhẹ cười thản nhiên, “Cũng không biết thói quen ăn uống của em, nên làm đồ thanh đạm. Hộp này đậy kín, đồ ăn vẫn còn ấm, em ăn đi.”

Mùi đồ ăn nhàn nhạt ở chóp mũi, Chu Nguyên cúi đầu, thấy thức ăn được làm rất khéo léo tại nhà hiện ra trước mắt, thoáng cái liền sửng sốt. Cái kia, thanh đạm, có thể đừng phong phú như thế không a! Nhìn chiếc hộp giữ ấm thật to, Chu Nguyên mở tầng trên là đồ ăn, tầng dưới là canh xương heo, quả thật không thể không vui vẻ.

Cơm được đựng trong một chiếc hộp khác, Tô Mộc Nhiễm giúp Chu Nguyên bới một chén đầy, đặt trước mặt nàng, cười nói, “Sao còn chưa động đũa, không hợp khẩu vị em sao? Cô thấy em thường hay ăn mấy món này a, chẳng lẽ sai rồi?”

Chu Nguyên bưng chén đũa lên, gắp rau nói, “Không có. . . chỉ là. . . cám ơn lão sư.” Chẳng hiểu sao nàng thấy rất cảm động. . . sườn chua ngọt, cà rốt xắt sợi, kim ngọc mãn đường, canh xương heo. . . đều là những món bình thường nàng gọi, không ngờ cô ấy lại chú ý đến. Giống như con Totoro kia, ai cũng không chú ý đến nàng lại thích một vật đáng yêu như vậy. T-shirt Totoro, hộp bút, móc khóa, hộp kính. . . rất nhiều rất nhiều thứ đều in hình Totoro, người phụ nữ này cũng chú ý sao?

Sâu sắc cảm thấy mình được một người quan sát để ý tỉ mỉ, không chỉ mỗi từ cảm động đơn giản là đủ để bày tỏ. Nhất là. . . đối với một người luôn không gây cảm giác có tồn tại. . .

Chu Nguyên cúi đầu và cơm, cảm thấy hốc mắt nong nóng. Trong 18 năm nay, nàng chưa từng được trải có người săn sóc chiếu cố như thế, đột nhiên cảm thấy, rất muốn khóc. . .

Lạc Lạc ở bên cạnh thấy Chu Nguyên ăn cơm hăng say, chống khuỷu tay lên bàn trà, nâng cằm hỏi, “Nguyên Đại, cơm mẹ làm ăn có ngon không?”

“Ừm, rất tuyệt.” Nàng chớp chớp mắt, đem mềm yếu thoáng chốc muốn tràn mi kia lui về hốc mắt, ngẩng đầu cười nói với con bé.

“Thật ạ?” Lạc Lạc mừng rỡ nhìn nàng, lại hỏi một câu.

“Thật.” Nàng gật mạnh đầu, cho con bé thấy nàng đang nói thật.

Tô Mộc Nhiễm ở bên cạnh hiếu kỳ nhìn con gái, muốn biết nó sẽ nói cái gì. Ai mà ngờ con bé lại nhìn Chu Nguyên chằm chằm, nói một câu như vầy, “Vậy Nguyên Đại theo con về nhà có được không? Về nhà con chơi với con, vẽ tranh với con, con bảo mẹ nấu cơm cho Nguyên Đại có được không?” Nói xong nó còn đặc biệt quay qua Tô Mộc Nhiễm nở nụ cười vô hại, lộ ra hàm răng trắng bóc, “Mẹ có chịu không?”

“. . .” Tô Mộc Nhiễm nghe con gái mình nói như thế, cũng phối hợp theo gật đầu, “Được, nhưng mà con phải hỏi Nguyên Đại có đồng ý hay không nha bảo bối.”

Lúc này nàng quay qua con gái cười cong cả mắt, bộ dạng vẫn là dịu dàng nhu mì Chu Nguyên biết, nhưng nàng nhìn thế nào cũng cảm thấy người phụ nữ này giống một con hồ ly khoác tấm da dê, sử dụng từ ngữ thịnh hành thời nay thì đó chính là “phúc hắc”. Đối với nguy hiểm Chu Nguyên có trực giác rất mạnh, lập tức cúi đầu ăn cơm mặc kệ mẹ con nàng, ai mà biết Lạc Lạc thật sự phấn khích, liền ngẩng cặp mắt to tròn ngập nước nhìn Chu Nguyên, “Nguyên Đại, có đồng ý hay không?”

😂

“. . .” Giả đáng yêu là phạm quy a tiểu bằng hữu!

Không đợi Chu Nguyên trả lời, Đường Văn Nhuận đang xem TV bên kia đã trả lời giùm, nó kéo cánh tay Tô Mộc Nhiễm, manh đát đát nói, “Dì, con đến nhà dì chơi với Lạc Lạc, dì làm đồ ăn ngon cho con ăn có được không? Cái gì con cũng biết làm, biết múa, biết xếp đồ, biết chơi cờ, biết rất nhiều rất nhiều~ ” Nó khoa trương mở rộng cánh tay mình, biểu hiện như mình thật sự biết rất nhiều, bộ dạng ‘con nói là thiệt phải tin con a’ nháy mắt chọc Tô Mộc Nhiễm bật cười, nàng đưa tay bóp bóp gương mặt mềm mại của nó, cười nói, “Được, chỉ cần Nhuận Nhuận đến dì sẽ làm đồ ăn ngon cho con.”

“Yeah!” Nó hưng phấn giơ tay chữ V, nghiêng người nói, “Dì Tô thật tốt, nấu ăn ngon, so với ông ngoại còn ngon hơn, so với bà nội. . . ừm, ngon như bà nội nấu. Thật sự rất lợi hại a~ lợi hại còn hơn tiểu di. . .”

“. . .” Tên phàm ăn! Kẻ phản bội! Chu Nguyên và Lạc Lạc nhìn qua Nhuận Nhuận đang giả đáng yêu làm nũng với Tô Mộc Nhiễm, một hồi không nói gì, nha đầu kia, đúng là không có lập trường. . .

Một đứa muốn dụ dỗ nàng về nhà, một đứa tới an ủi thương tình nàng, khi thì hô hô này nọ, vừa véo mặt vừa giật đồ vân vân, rốt cuộc dưới quấy rầy của hai tiểu quỷ Chu Nguyên cũng ăn no bụng. Tô Mộc Nhiễm ở một bên nhìn hai đứa nhỏ phá rối Chu Nguyên, nửa điểm cũng không có ý định giúp Chu Nguyên, khiến cho Chu Nguyên vô cùng ai oán, ôm nuối tiếc đi vào bếp, tỉ mỉ rửa hộp giữ ấm cho Tô Mộc Nhiễm, sau đó trở lại phòng lấy rượu thuốc trong hộp cấp cứu, tự mình thoa lên đầu gối.

Trước đó ở bệnh viên cũng có thoa rồi, sau khi thoa rượu thuốc cũng thấy không khác lắm, chỉ là. . . nàng đưa tay về phía thắt lưng, nghĩ tới mảnh bầm đen khi nãy đi tắm thấy, nắm chai rượu thuốc vẻ mặt khó xử.

Bị thương nghiêm trọng như vậy không thoa rượu thuốc là không được, nhưng mà tự làm thì với tay không tới, bảo Tô Mộc Nhiễm thì. . . Tô Mộc Nhiễm thì. . . trời ơi, nàng thật sự rất xấu hổ. Tay siết chặt chai rượu thuốc, như là hạ một quyết định quan trọng, đứng dậy đi ra cửa.

“Cái kia, Tô lão sư, có thể đến đây một chút không?” Chu Nguyên đứng ở cửa gọi Tô Mộc Nhiễm đang chơi cùng hai đứa nhỏ.

Tô Mộc Nhiễm nghe vậy quay đầu lại, thấy bóng hình cao gầy ở cửa, có chút khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu trả lời, “Được.” Nàng quay qua hai đứa nhỏ, nói, “Các bảo bối tự chơi trước, lát mẹ sẽ quay lại.”

Hai đứa nhỏ đang chơi cờ năm quân đến vui vẻ, lập tức đồng ý. Tô Mộc Nhiễm đi đến trước mặt Chu Nguyên, nghe trên người nàng truyền đến mùi rượu thuốc, cau mày hỏi, “Em sao vậy?”

“Cô vào đi.” Chu Nguyên đưa nàng vào trong, đưa chai rượu thuốc ở đầu giường cho Tô Mộc Nhiễm, nói, “Cô có thể thoa giúp em không? Ở sau lưng, em không tự làm được.”

Tô Mộc Nhiễm nghe vậy liền kinh ngạc, nàng nhìn Chu Nguyên sửng sốt nói, “Sao ở đó cũng bị thương rồi, có nghiêm trọng không?” Trên người đứa trẻ này, rốt cuộc bị thương bao nhiêu nơi a. . .

“Không nghiêm trọng, chỉ bị đυ.ng phải một chút.” Chu Nguyên cười cười, làm bộ không sao cả. Không nghiêm trọng mới lạ ấy, đau chết nàng luôn.

“Vậy em nhanh chút nằm sấp xuống, cô giúp em.” Tô Mộc Nhiễm cầm chai rượu thuốc, thúc giục Chu Nguyên, vẻ mặt mang theo lo lắng.

“Ừm.” Chu Nguyên nghe lời ghé vào giường, gối đầu lên tay của mình, nhắm hai mắt lại.

Tô Mộc Nhiễm thấy nàng đã nằm, khom lưng kéo góc áo Chu Nguyên lên, giữa làn da trắng như tuyết một mảnh máu bầm lộ ra bên hông. Tô Mộc Nhiễm nhìn cạnh sống lưng hõm sâu của nàng có một mảnh màu hỗn độn kia, kinh thán một tiếng, “Ai da. . . sao lại nghiêm trọng như vậy. . .”

Từ trên hông trở xuống, dường như còn một đoạn bị che trong quần, Tô Mộc Nhiễm đưa tay, kéo đai quần của nàng xuống 5cm, rốt cuộc mới để lộ toàn bộ vết thương. Nàng cau mày, nhìn một tảng máu bầm nằm ở thân dưới của đối phương, nói, “Bị nghiêm trọng như vậy lúc ở bệnh viện sao em không cho bác sĩ xem?”

“Không có đau, chỉ là da em nhạy cảm, đυ.ng nhẹ thôi cũng để lại vết thương, thiệt!” Chu Nguyên nằm sấp, cố gắng che giấu khẩn trương giả vờ nghiêm túc. Có trời mới biết Tô Mộc Nhiễm vừa kéo quần nàng thì nàng liền muốn xoay người đè tay đối phương lại, nàng lớn như vậy rồi ngay cả mẹ cũng chưa từng kéo quần nàng. . . Tô Mộc Nhiễm đúng là, không có cố kỵ gì hết!

“Haiz. . .” Tô Mộc Nhiễm nhìn vết thương của Chu Nguyên, đổ rượu thuốc lên lòng bàn tay, nhẹ lật úp lên vết thương.

Lúc bàn tay mềm mại mang theo dịch thể lạnh chạm lên lưng, bên hông lúc nào cũng mẫn cảm hơn, cơ thể liền run lên. Khi nhắm mắt không nhìn thấy gì, xúc cảm cơ thể rõ ràng hơn rất nhiều, bàn tay Tô Mộc Nhiễm vừa mềm mại vừa có lực, sau khi chạm lên thắt lưng nàng mỗi một lần ấn xuống đều rất mạnh, mạnh đến như có thể đem mảnh tím xanh kia cho nở hoa.

Chu Nguyên cắn môi, chịu đựng sức lực đối phương gây trên người nàng, nắm lấy tay mình phát ra tiếng kêu đau. Tô Mộc Nhiễm nghe thấy, vô thức ngừng tay một lát, mới nói, “Làm em đau sao? Ráng chịu đựng một chút, nếu như không đủ sức ngày mai sẽ càng nghiêm trọng hơn.”

“Ừm.” Chu Nguyên nằm sấp, rầu rĩ đáp lời. Cảm giác nóng rát từ vết thương truyền khắp người, Chu Nguyên chôn đầu không nói một câu. Bàn tay mềm mại của phụ nữ xoa ấn bên hông, ngoại trừ đau còn có một loại cảm giác lạ lùng lan ra toàn thân, đau nhưng cũng mang theo say mê làm cho tim đập thình thịch, Chu Nguyên ngờ ngợ được cảm giác đó là gì, khoảnh khắc nàng ý thức được điều đó nàng cảm thấy thẹn với suy nghĩ của mình. Đưa lưng về phía người phụ nữ luôn ôn nhu yếu ớt kia, Chu Nguyên gối đầu lên tay, cảm thấy thập phần xấu hổ và đê tiện. . .

Chu Nguyên chưa từng có cảm giác như vậy, nghĩ đến ngày ở sân tập ôm lấy Tô Mộc Nhiễm, cơ thể mềm mại của nàng tựa trên người của mình, đột nhiên sinh ra một loại mặc cảm tội lỗi khó có thể nói nên lời. . . Tôn sư trọng đạo, tôn sư trọng đạo. . . trưởng bối của Chu gia nếu biết được nàng có du͙© vọиɠ khó nói với người phụ nữ đang toàn tâm toàn ý thoa thuốc cho nàng, sẽ răn dạy nàng như thế nào đây?

Từ nhỏ Chu Nguyên đã được gia gia nghiêm túc dạy dỗ, đối với lần rung động đầu tiên, cảm thấy vô cùng xấu hổ. . .

Từ nhỏ đã có thể khống chế tâm tình của bản thân, sau khi Tô Mộc Nhiễm thoa thuốc xong nàng không mảy may lộ chút tâm tư nào, giống như trước giờ cười nói cám ơn với Tô Mộc Nhiễm.

Thời gian đã qua 10 giờ, Tô Mộc Nhiễm muốn đưa Lạc Lạc về nhà nghỉ ngơi, nhưng mà con bé đùa quá hăng với Nhuận Nhuận, cùng nhau ầm ĩ muốn Chu Nguyên kể cổ tích cho tụi nó nghe, vì vậy Chu Nguyên bảo hai đứa nó ngoan ngoãn nằm trên giường mới đồng ý kể truyện, hai đứa nhỏ nhất định là đồng ý rồi, nhưng mà không đợi đến khi Chu Nguyên kể xong thì nó đã khì khì ngủ mất. Quả nhiên, yên tĩnh trở lại, hai đứa nó chơi mệt cho nên ngủ cũng say hơn bình thường.

Thấy hai đứa nó đã ngủ, Chu Nguyên cũng không muốn đánh thức, nhưng mà Tô Mộc Nhiễm sợ nửa đêm Lạc Lạc làm phiền Chu Nguyên, dù sao con bé nửa đêm hay thức dậy đòi uống nước hoặc đi vệ sinh, mắt Chu Nguyên lại bị thương sai nàng chăm sóc Lạc Lạc cũng quá dằn vặt cơ thể, vì vậy kiên quyết muốn đưa con bé về nhà, nên Chu Nguyên cũng đành thôi, bồng Lạc Lạc, mặt mày xám xịt đi theo Tô Mộc Nhiễm trở về Tô gia.

Cẩn thận đặt đứa trẻ mềm mại xuống ổ chăn tràn đầy mùi hương của Tô Mộc Nhiễm, Chu Nguyên thở phào một hơi, mỉm cười đưa tay gạt sợi tóc nằm trên mặt con bé. Tô Mộc Nhiễm đứng sau lưng nàng, nhìn động tác cẩn thận của nàng cũng nhẹ mỉm cười. Sau khi đã thu xếp cho Lạc Lạc xong, Chu Nguyên nhón chân đi ra cửa, Tô Mộc Nhiễm tiễn nàng về, nhẹ giọng căn dặn, “Lúc về cẩn thận một chút, coi chừng té, không thôi lần sau ăn cơm lại phải đến bệnh viện, không đưa cơm cho em đâu đó.” Ý nàng chính là chuyện hôm nay, vốn hẹn với Chu Nguyên thi đấu xong sẽ về nhà ăn cơm, kết quả lại xảy ra chuyện như vậy, thật sự không vui vẻ.

“Ừm, được, em sẽ cẩn thận.” Chu Nguyên cười nói.

“Ngủ ngon, bái bai.” Tô Mộc Nhiễm cười cười, ôn nhu đến làm người khác muốn nhìn thêm chút nữa.

“Ngủ ngon.” Chu Nguyên cười đáp lại đối phương, khoảnh khắc sau khi xoay người đi vào thang máy, nàng nhăn mặt.

Ngủ ngon. . . nhưng mà tối nay, nàng nằm trên giường nhất định sẽ trằn trọc, trong đầu đều là từng giọng nói từng biểu cảm và nụ cười của người phụ nữ tên là Tô Mộc Nhiễm, một lần lại một lần, từ lúc đầu tiên cho đến bây giờ, từng chút từng chút hồi tưởng lại, tâm tình phức tạp như vậy, vô luận thế nào nàng cũng không thể an tâm đi ngủ rồi. . .

===

Cho mấy bạn bảo Tô lão sư thụ sáng mắt ra! Sáng mắt ra!