Baba 17 Tuổi

Chương 14: Cái gọi là quan tâm

Đệ thập tứ chương: Cái gọi là quan tâm

Lúc Chu Nguyên đến cổng nhà trẻ đã phát hiện một đám con nít chỉnh tề xếp hàng đứng đó, lão sư dẫn đội đang nói một vài việc nên chú ý với chúng nó, lão sư dẫn đội Chu Nguyên có quen, là Trương lão sư cười rộ lên có hai lúm đồng tiền. Lúc Chu Nguyên đi đến đó, còn đi ngang qua người các phụ huynh cưỡi xe máy đón con về nhà. Xem ra mấy đứa xếp hàng vô cùng chăm chú nghe lão sư nói kia có lẽ là nhóm về nhà bằng xe bus trường.

Nhà trẻ phụ thuộc Z đại có một quy tắc đặc biệt biếи ŧɦái, xe ô tô không được vào cửa trường học, xe bốn bánh có thể vào trường chỉ có xe của trường, còn lại phải là xe đạp hoặc xe máy.

Chu Nguyên quét mắt qua đám trẻ, sau đó nắm tay lái đạp xe đi về phía con dốc kế bên bậc thang. Xe lên dốc Chu Nguyên bóp thắng, bắt chuyện cùng Trương lão sư đang ôn hòa căn dặn mấy đứa nhỏ, “Chào Trương lão sư.” Nghe có người gọi mình, nàng liền ngẩng đầu, thấy Chu Nguyên đang cưỡi xe đạp nhã nhặn lễ phép cười với nàng, cũng liền cười đáp lại, giơ tay cùng bắt chuyện với Chu Nguyên. Thấy đối phương đáp lời, Chu Nguyên híp mắt cười cười quay đầu xe vững vàng lái vào trong, đại thúc bảo vệ cửa quen mặt Chu Nguyên cho nên không có ngăn lại mà mở cổng cho vào.

Lúc trước nàng từng hứa với Nhuận Nhuận, ngày nắng Chu Nguyên sẽ đón nó, trời mưa thì ngoan ngoãn ngồi xe trường về nhà. Cho nên vừa vào trường Chu Nguyên liền lái thẳng đến khu vui chơi trong hoa viên, bởi vì nàng hẹn với Nhuận Nhuận chờ ở đó. Xe của Chu Nguyên vừa quẹo qua bồn hoa đã nghe được Nhuận Nhuận hô một tiếng, “Tiểu di!”

Thấy tài xế riêng của mình đến, nguyên bản ngồi trên bồn hoa, chớp mắt một cái hai mắt Nhuận Nhuận sáng rỡ, lưng đeo chiếc cặp nhỏ hớn ha hớn hở chạy xuống bậc thềm, ngay lúc Chu Nguyên ngừng xe lại liền nhào tới người Chu Nguyên.

Chu Nguyên đậu xe bên cạnh Nhuận Nhuận, buông tay lái, hai chân thon dài vững vàng chạm đất, cúi người bồng Nhuận Nhuận lên, đặt trên thân xe. Do phải đón cháu, Chu Nguyên đã lắp thêm một cái yên trên thân xe mình, để con bé ngồi thoải mái một chút, hơn nữa đặt con bé ở trước người sẽ thấy an toàn hơn.

Đừng hỏi sao Chu Nguyên không chạy xe máy, bạn xem, đạp xe đạp tốt nha, vừa khỏe mạnh vừa bảo vệ môi trường còn bền nữa, chỉ cần có thể lực đầy đủ là bất cứ chỗ nào khi nào cũng có thể chạy mấy vòng Z đại a.

Nhuận Nhuận ngồi lên chỗ riêng biệt của mình, đặt chân đàng hoàng, liền kích động cầm lấy tay lái, “Tin tin, về nhà thôi~ ”

Chu Nguyên từ trong cặp lấy ra một chiếc dây an toàn, đeo cho bản thân và Nhuận Nhuận xong liền đưa tay sờ đỉnh đầu con bé, cười nói, “Rồi rồi, về nhà.”

Vững vàng nắm tay lái, đặt con bé vào trong phạm vi bảo hộ của mình, giơ chân phải dùng sức giẫm xuống bàn đạp, bánh xe liền từ từ chuyển động, chạy về phía trước. Ánh mặt trời dừng lại trên mái nhà lớp học phía sau, ánh mặt trời không e dè rọi xuống sợi tóc mềm mại của nàng, khiến mái đầu không tính là quá đen của Chu Nguyên nhuộm thêm màu vàng óng. Chu Nguyên đạp xe, dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu con bé, tay phải bóp chuông xe, “Leng keng leng keng, Nhuận Nhuận cưỡi ngựa gỗ về nhà.”

“Không phải leng keng leng keng, tiểu di hát sai rồi.” Con bé bĩu môi phản bác.

“Không phải leng keng leng keng thì là cái gì?” Chu Nguyên nắm tay lái, vững vàng điều khiển xe.

Nhuận Nhuận hất cằm, đôi mắt trong veo cong thành hình trăng non, “Là tin tin. . .” Chu mỏ ra, khả ái bắt chước tiếng còi xe ô tô, “Tin tin~ tin tin~ ”

Chu Nguyên bị con bé chọc cười, nghiêng tay lái, đẹp mắt vượt qua cổng chính, chạy xuống con dốc bên phải bậc thang. Nhuận Nhuận đang tin tin trong lòng nàng đột nhiên ngừng lại, sau đó nắm cánh tay Chu Nguyên, “Tiểu di, Trương lão sư kìa.” Cô bé vẫy vẫy cánh tay mũm mĩm của mình với các tiểu đồng bọn, “Trứng muối, khí cầu, ốc sên. . . tạm biệt!” Chu Nguyên nghe con bé hô một chuỗi dài, lắc đầu cười. Con nhỏ này a, đặt biệt danh cho nhiều người như vậy.

Từ trên dốc chạy chầm chậm xuống, Chu Nguyên nghe được câu cuối cùng của con bé, vô thức quay đầu lại.

Lúc đó Trương lão sư đứng cùng đám trẻ, vẫy tay nói tạm biệt với Nhuận Nhuận. Khi Chu Nguyên quay đầu lại thấy được một hàng trẻ con ngay ngắn vẫy tay, “Tạm biệt Nhuận Nhuận.” Âm thanh non nớt và dễ nghe quẩn quanh trước cánh cổng to lớn, Nhuận Nhuận trong lòng nàng cũng cố sức vẫy tay nói tạm biệt với các bạn, khá là hưng phấn, nhưng tầm nhìn của Chu Nguyên rơi xuống bé gái hàng đầu bên trái, chỉ là thoáng qua, thấy đứa trẻ ấy ôm chiếc cặp màu hồng nhạt của mình nhẹ nhàng vẫy tay. Giữa một đám tiểu bằng hữu cao hứng bừng bừng thì cô bé đứng một bên đó có vẻ khá an tĩnh, cánh tay của nó không ra sức vẫy như các bạn, cự ly xa như vậy mà thậm chí còn cảm giác được con bé thậm chí còn không mở miệng nói tạm biệt, chỉ an tĩnh đứng cùng mọi người, an tĩnh trong một góc, như là không khí.

Bé gái đó, là Lạc Lạc. . .

Đã sớm nghe loa phát thanh Nhuận Nhuận nói qua Lạc Lạc học cùng trường với nó, lúc trước rước Nhuận Nhuận do trễ quá nên vẫn chưa gặp được, hôm nay là lần đầu tiên Chu Nguyên nhìn thấy Lạc Lạc ở nhà trẻ. Nhưng lại không ngờ, nhìn thấy được lại là bộ dạng như thế này. Ngồi xe trường về nhà sao? Do Tô lão sư quá bận không thể đến đón nó sao? Nhưng mà, không phải nhà con bé có bảo mẫu Tiểu Mai sao? Tại sao không đến đón nó? Trong đầu Chu Nguyên có rất nhiều con đường ngoằn ngoèo, trăn trở hỏi qua hỏi lại.

Chu Nguyên tự hỏi không được bao lâu đã bị Nhuận Nhuận trong lòng cắt ngang. Mỗi buổi chiều đón Nhuận Nhuận về, chính là đoạn thời gian Chu Nguyên đau đầu nhất. Con bé cứ luôn mồm không dứt, từ bữa sáng nói đến bữa trưa, còn có đứa bạn nào xấu xa lại tè dầm các loại. Dường như tinh lực của con bé không bao giờ cạn, Chu Nguyên cũng chỉ có thể phối hợp đáp lại vài câu hoặc là hỏi lại vài câu, dường như đạt được câu trả lời thỏa mãn liền hun chụt một cái xuống cánh tay Chu Nguyên, sau đó đắc ý hehe cười. Chu Nguyên thấy thế, chỉ bĩu môi đành chịu.

Về đến nhà, baba Chu gia đã chuẩn bị cơm tối xong. Hai đứa nhóc một lớn một nhỏ ngoan ngoãn vào bếp rửa tay, sau đó ngồi ngay ngắn trên bàn cơm chờ mẹ kế Dung Thanh dọn bản thân đến.

Không biết có phải vì Nhuận Nhuận quá mức thân cận với Chu Nguyên hay không, bình thường ngồi lên bàn cơm Nhuận Nhuận đều không nói lời nào, cúi đầu và cơm giống như Chu Nguyên, tự duỗi đũa thật nhanh gắp một ít đồ sau đó tự ăn. Chu Hoàn cho mỗi người một chén canh, lại gắp đồ ăn cho mẹ kế Dung Thanh xong mới từ từ bưng chén của mình lên ăn.

Người nhà Chu gia ăn cơm, vô luận là người lớn hay trẻ con sống lưng đều thẳng tắp, ngồi khá là ngay ngắn, ăn cũng rất quy củ. Cho nên Chu Nguyên tuy cúi đầu và cơm, thế nhưng tư thế ăn vẫn phi thường lễ giáo. Nàng ngồi gần Nhuận Nhuận, con bé còn nhỏ, đưa tay gắp thức ăn không tới, Chu Nguyên liền gắp giúp. Cho nên cơ bản Chu Nguyên ăn cái gì nó ăn cái đó, con bé cũng không có kén chọn, hai đứa cùng nhau ăn vô cùng ngon miệng, hoàn toàn không chú ý đến hai người lớn ân ân ái ái bên kia bàn ăn.

Chu Hoàn lại gắp giúp Dung Thanh một miếng cá, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua Chu Nguyên, thấy trong chén của nàng cơ bản trừ rau xanh chính là khoai tây cắt sợi, chân mày liền nhíu lại, duỗi đũa gắp một miếng thịt đặt vào chén nàng, “Sao một chút đồ ăn mặn cũng không đυ.ng, ăn thịt đi.”

Dung Thanh nghe bạn già nhà mình nói, ngẩng đầu nhìn qua Chu Nguyên, thấy đồ lạt trong chén nàng có hơi chút không hài lòng, nhưng cũng không nói thêm gì, cúi đầu ăn đồ bạn già mình cho.

Chu Nguyên gặm rau xanh a đang gặm rất vui vẻ, vừa cúi đầu nhìn thấy trong chén của mình có thêm một miếng thịt trắng, gương mặt nhăn nhó một chút. Trời biết, đời nàng ghét nhất chính là ăn cá a, xương cá sẽ gϊếŧ chết nàng, cha à con không trách người lơ là con nhiều năm như vậy thế nhưng người cũng đừng có hãm hại con như thế có được không! Hất bàn! Trong lòng có hơi bất đắc dĩ, cũng không biết là tâm tình gì, vẫn là ngoan ngoãn gật đầu đáp lời, “Ừm.”

Nhuận Nhuận bên cạnh nhìn thịt trong chén Chu Nguyên, giơ chén của mình cho ông ngoại, ngọt ngào làm nũng, “Ông ngoại, Nhuận Nhuận nữa.”

Chu Hoàn nhìn cháu ngoại đáng yêu của mình, cười ôn hòa, “Được, ông ngoại gắp cho Nhuận Nhuận.” Duỗi đũa gắp một miếng cá, gỡ xương xong đặt vào chén nó, “Nhuận Nhuận ăn từ từ thôi nha.”

“Dạ.” Nhuận Nhuận cười tươi, gật đầu.

Dung Thanh thấy thế cũng cười theo, sau đó nhìn qua bạn già nhà mình, nhíu mày. Chu Hoàn hiểu ánh mắt của nàng, lại gắp thêm miếng thịt cho Chu Nguyên, thản nhiên hỏi, “Hôm 1 tháng 10 con có đi đâu không?”

Chu Nguyên nhìn chén lại nhiều thêm một miếng thịt, động tác và cơm cứ như vậy ngừng một chút. Mím môi, mới thấp giọng đáp lại, “Không có.”

“Vậy à, nhưng mà ba và mẹ định đến Đại Lý, con có muốn đi cùng không?” Chu Hoàn trầm ngâm một hồi, lại gắp thức ăn đặt vào chén mình.

Chu Nguyên nghe đến đó, cũng không biết là nghe ra cái gì, nàng gặm hết khoai tây trong chén, gật đầu ý bảo mình đã nghe được, “Ừm.”

Chu Hoàn thấy nàng trả lời như vậy, đáy mắt nhuộm lên một chút bất đắc dĩ, nó không trả lời vậy chỉ có thể tự mình quyết định cho nó, “Nếu hôm đó không có bận gì, thì cùng ba mẹ đến Đại Lý đi, Nhuận Nhuận cũng đi cùng.”

Nghe đến đó, bảo bảo hiếu kỳ chen vào hỏi, “Yeah, Đại Lý là ở đâu ạ?”

“Một chỗ rất vui.” Chu Hoàn nhìn đôi mắt to lóe sáng của nó, ôn hòa đáp.

“Ồ~ ” Cô bé nhỏ cái hiểu cái không, sau đó ngẩng đầu liếc mắt nhìn Chu Nguyên bên cạnh, chỉ thấy nàng vẫn thong thả nhưng nhanh chóng ăn hết chén cơm.

Gặm khoai tây xong, giống như ăn cái gì cũng không có mùi vị, nàng gặm hết rau xanh, lại trả lời mỗi một âm tiết, “Ừm.” Buông chén đũa xuống, hai tay đặt song song trên đùi, hơi cúi đầu, quy củ nói, “Con no rồi, ba mẹ từ từ ăn.”

“. . .” Chu Hoàn nhìn nàng, thật sự không biết nên nói gì, vì vậy cũng chỉ gật đầu.

“Con cũng ăn no rồi.” Nhuận Nhuận buông chén đũa, nở nụ cười với Chu Nguyên, “Tiểu di, chúng ta cùng tới chỗ Trần Bân thúc thúc chơi patin được không?”

“Ừm.” Chu Nguyên đưa tay sờ sờ tóc nó, “Đi đổi giày đi.”

“Dạ.” Nhuận Nhuận tuột xuống ghế, sau đó hớn ha hớn hở chạy vào phòng Chu Nguyên. Nhìn bóng lưng sôi nổi của con bé, Chu Nguyên cũng đứng dậy, rời khỏi bàn ăn.

Lúc Chu Nguyên ra khỏi nhà, Chu Hoàn và Dung Thanh vẫn chưa ăn cơm xong. Lúc ra đến cửa, nghe được tiếng Chu baba ôn hòa căn dặn, “Tiểu Nguyên, đi đường cẩn thận một chút, về sớm.”

“Dạ.” Chu Nguyên gật đầu đáp ứng.

“Tạm biệt ông ngoại bà ngoại!” Nhuận Nhuận vẫy vẫy cánh tay ngắn củn của mình về phía bếp.

“Tạm biệt.” Dung Thanh và Chu Hoàn nói tạm biệt với cháu ngoại đáng yêu nhà mình. Chỉ là ngoài cửa truyền đến tiếng khóa cửa lạch cạch thì, nguyên bản còn cười rất ôn hòa đột nhiên Dung Thanh dập đôi đũa trong tay xuống mặt bàn, vẻ mặt chán nản và uể oải, “Anh nói xem tại sao nó không chịu mở miệng a, cái gì cũng không nói cái gì cũng không phản kháng, tại sao lại nghe lời đến như vậy.”

Chu Hoàn nhìn vợ, đưa tay nắm lấy cánh tay nàng buông bên người, siết chặt, ôn nhu an ủi, “Từ từ thôi, chí ít con bé rất nghe lời không phải sao?”

Cảm nhận được bạn già đang an ủi, Dung Thanh chỉ thở dài một hơi, “Cái con bé đấy. . .”

Thoạt nhìn Chu Nguyên rất nghe lời không cần ba mẹ quan tâm, kỳ thực trên phương diện nào đó mà nói, lại vô cùng khiến người khác phải bận tâm.