Chỉ Vì Phút Giây Được Gặp Em

Chương 30

Là ghen tuông hay tham lam?

Bà Bành Tinh cứ lải nhải mãi, rõ ràng là không có ý định dừng lại.

Nhiễm Nhiễm biết trong bãi đỗ xe có bảo vệ. Tuy người khác không nghe thấy những lời họ nói, nhưng hai người cứ đứng giằng co thế này chắc chắn sẽ khiến nhân viên bảo vệ chú ý, sau đó tin tức “con gái tổng giám đốc và mẹ kế cãi nhau kịch liệt” sẽ nhanh chóng trở thành đề tài bàn tán lớn nhất ở công ty.

Cô lạnh lùng nhìn, ngắt lời bà Bành Tinh:

- Bà Bành Tinh, tôi có việc cần nhắc nhở bà. Cho dù bố mẹ tôi đã ly hôn, nhưng tôi vẫn là con gái của ông Hạ Hồng Viễn. Theo pháp luật, tôi có quyền hưởng thừa kế bình đẳng với con trai bà. Thậm chí, có thể vì ông Hạ Hồng Viễn quý tôi hơn mà tôi còn được thừa kế nhiều hơn.

- Cô đừng mơ. – Bà Bành Tinh tức giận quát lớn.

Nhiễm Nhiễm chỉ cười mỉa mai, vòng qua bà Bành Tinh, đi thẳng đến chỗ xe của mình. Nào ngờ, cô mới đi được hai bước thì bị bà ta kéo lại:

- Hạ Nhiễm Nhiễm, cô không được đi. – Bà Bành Tinh quát lên.

Nhiễm Nhiễm không thể nhịn được nữa, cô quay người lại đang định trở mặt với bà ta thì thoáng thấy ông Hạ Hồng Viễn đứng cách đấy không xa. Cô vội thu lại vẻ mặt tức giận, cất tiếng gọi một cách ấm ức:

- Bố!

Lúc này, bà Bành Tinh mới giật mình quay người lại, quả nhiên thấy ông Hạ Hồng Viễn đang đứng đó, hằm hằm tức giận. Bà ta hơi sững người, vội buông tay Nhiễm Nhiễm ra, nước mắt trực rơi, bước đến trước mặt ông Hạ Hồng Viễn gọi:

- Hồng Viễn!

Ông Hạ Hồng Viễn không thèm để ý đến bà ta, chỉ sầm mặt hỏi Nhiễm Nhiễm:

- Đang giờ làm việc mà không ở văn phòng, con làm gì ở đây thế?

Trong giờ làm việc, lén lút ra ngoài thế này tất nhiên là muốn trốn việc rồi. Chỉ là không ngờ tới cô lại xui xẻo như vậy. Trước tiên là gặp bà Bành Tinh, sau đó lại bị ông Hạ Hồng Viễn bắt gặp. Nhiễm Nhiễm khẽ cắn môi, nhất thời không biết trả lời câu hỏi của ông Hạ Hồng Viễn thế nào.

Đang lúc chần chừ, chiếc xe màu đen phía sau ông Hạ Hồng Viễn chạy tới. Cửa kính bên ghế phụ lái khẽ kéo xuống, Trần Lạc nở nụ cười dịu dàng như thường ngày, anh ta khẽ chỉ về phía ông Hạ Hồng Viễn, sau đó rút tay về, gõ nhẹ vào huyệt thái dương của mình.

Nhiễm Nhiễm lập tức hiểu ra, cô cúi xuống, lí nhí:

- Con thấy hai ngày nay bệnh đau đầu của bố lại tái phát nên định ra ngoài mua thuốc cho bố.

Ông Hạ Hồng Viễn nghe thế, khí sắc dịu lại rất nhiều, nhưng vẫn sầm mặt nói:

- Con lo lắng vớ vẩn quá. Thuốc của bố mà lại phiền con đi mua sao? Bố muốn con đến đây để học cách quản lý công ty, chứ không phải học làm một thư ký. Con mau quay lại làm việc đi.

Nhiễm Nhiễm gật đầu, ngoan ngoãn xoay người đi vào tòa nhà. Khi đi qua cột trụ, cô không kìm nổi mà dừng bước, nấp sau đó lén theo dõi tình hình.

Vì đứng cách khá xa nên cô không nghe rõ ông Hạ Hồng Viễn và bà Bành Tinh nói gì. Cô chỉ thấy bà Bành Tinh cúi đầu lau nước mắt, dáng vẻ vô cùng ấm ức. Cô đang cố nghe trộm thì trong túi bỗng “tít tít” hai tiếng khiến cô giật nảy mình, vội móc di động ra xem, là tin nhắn của Trần Lạc. Tin nhắn chỉ có mấy chữ ngắn ngủn: “Nấp kỹ cái đầu đi”.

Nhiễm Nhiễm sững người, thò đầu ra nhìn Trần Lạc, quả nhiên thấy anh ta đang cúi đầu hí hoáy với cái điện thoại. Cô lại nhận được một tin nhắn nữa: “Cứ nấp ở đó một lát. Tổng giám đốc Hạ sẽ ra ngoài bây giờ. Tối nay, ông ấy có một cuộc hẹn với khách, có lẽ sẽ không quay về công ty đâu. Đợi lát nữa chúng tôi đi rồi là cô được tự do”.

Nhiễm Nhiễm không nhịn được cười, trả lời lại: “Tuân lệnh”. Sau đó, cô ngoan ngoãn nghe lời, đứng im ở đó đợi ông Hạ Hồng Viễn và Trần Lạc đi rồi mới quay lại lái xe rời khỏi đó.

Trong lúc đợi đèn đỏ, cô gọi điện cho Mục Thanh, định hẹn cô ấy đi ăn tối, nào ngờ lúc này Mục Thanh cũng đang ở bên ngoài.

- Nếu cậu lái xe thì đến đón tớ đi. Vừa hay tớ cũng có chuyện muốn nói với cậu. – Mục Thanh không khách sáo nói.

Nhiễm Nhiễm rất ngạc nhiên, trêu đùa cô ấy theo thói quen:

- Oh My God! Không phải chứ? Tớ cứ tưởng chuyện trốn việc chỉ có ở kẻ không có ý chí, chỉ biết tham ăn như Hạ Nhiễm Nhiễm tớ mới làm. Sao Mục Thanh cậu là thanh niên có chí hướng mà cũng như thế? Mục Thanh, cậu thật sự khiến tớ thất vọng quá!

- Bớt huyên thuyên đi. Mau đến đây ngay. – Mục Thanh nói như ra lệnh, dứt khoát cúp máy.

Nhiễm Nhiễm chẳng còn cách nào khác, đành ngoan ngoãn đến địa chỉ cô ấy đọc cho. Nào ngờ chỗ đó chẳng dễ tìm chút nào. Cô lái xe vòng quanh khu phố cổ nửa tiếng đồng hồ mới thấy Mục Thanh đứng ở đầu khúc ngoặt một con phố nhỏ. Cô ấy mặc áo phông rộng thùng thình và một chiếc quần soóc ngồi bên đường chẳng có chút hình tượng gì cả. Thấy xe của Nhiễm Nhiễm, cô ấy liền rối rít vẫy.

Nhiễm Nhiễm xuống xe, nhìn xung quanh, không khỏi oán thán:

- Cậu cầm tinh con chuột à? Sao lại chui kỹ như vậy chứ? Khó tìm chết đi được.

Mục Thanh chẳng thèm để ý gì đến lời Nhiễm Nhiễm nói, quay người chỉ về phía sau mình cho cô xem:

- Cậu có nhìn thấy căn nhà ấy không? Đó chính là nơi trước đây chúng tớ đã từng sống.

Nhiễm Nhiễm nhìn theo hướng cô ấy chỉ, quả nhiên ở góc phố có một cánh cổng trước căn nhà. Cánh cổng mới được quét sơn đen nhưng vẫn có thể nhận ra vẻ tan hoang bên trong. Tường bao quanh rất thấp, hơi kiễng chân cũng có thể nhìn vào bên trong. Cô bất giác cảm thấy có chút kinh ngạc:

- Nhà cậu ư? Sao tớ chưa từng nghe cậu nhắc đến vậy?

- Trước đây thì thế, nhưng sau khi mẹ bị bệnh, tớ không có tiền nên đã phải bán nhà. – Mục Thanh đứng dậy quay người nhìn về phía căn nhà: - Hôm nay, tớ bỗng rất nhớ nơi này.

Mục Thanh cũng có thể coi là lớn lên trong một gia đình đơn thân. Bố mất sớm, hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống. Khó khăn lắm Mục Thanh mới trụ được tới tốt nghiệp đại học thì mẹ cô ấy bỗng mắc bệnh nặng. Cô ấy làm mọi việc để kiếm tiền, số tiền đó cộng thêm ba trăm nghìn tệ Nhiễm Nhiễm vay của bà Hàn, cũng chỉ kéo dài được tính mạng của mẹ cô ấy thêm hai năm nữa mà thôi.

Hai năm đó, cuộc sống của mẹ con Mục Thanh rất khổ sở. Bây giờ quay đầu nhìn lại, không thể nói được lựa chọn lúc đó là đúng hay sai, chỉ có điều, trong tình hình khi đấy, tình cảm đã chiến thắng lý trí. Dù chỉ có một phần vạn tia hy vọng thì cô ấy cũng không đời nào bỏ cuộc.

Nhiễm Nhiễm cảm thấy đây không phải là đề tài thích hợp để trò chuyện trong lúc này. Cô quay lại, giục Mục Thanh lên xe, tiện miệng hỏi:

- Hôm nay cậu không phải đi làm à?

Mục Thanh cười một cách thoải mái nhưng câu trả lời lại khiến người ta hết sức bất ngờ:

- Tớ thôi việc rồi.

- Thôi việc ư? – Nhiễm Nhiễm không kìm nổi thốt lên, chân cô đạp phanh hết cỡ.

Mục Thanh suýt nữa bị va đầu, sợ hãi quay lại nhìn Nhiễm Nhiễm:

- Cậu không cần phản ứng mạnh như vậy chứ?

Nhiễm Nhiễm táp xe vào lề đường:

- Thật sự là rất bất ngờ! Cậu đang làm yên ổn, sao đột nhiên lại thôi việc?

- Thực ra, tớ luôn cảm thấy không hài lòng về công việc của mình. Trước đây, tớ cố gắng làm chỉ vì muốn kiếm tiền. Bây giờ nợ đã trả hết, tớ không muốn ép bản thân phải làm công việc mà mình không thích nữa. – Mục Thanh rút tấm thẻ ngân hàng trong ví ra đưa cho Nhiễm Nhiễm: - Trong này có năm mươi nghìn tệ. Cộng với số tiền đưa cho cậu lúc trước, vậy là đủ ba trăm nghìn tệ.

Nói xong, cô ấy thở phào như thể bản thân được giải thoát.

Sự việc quá bất ngờ, Nhiễm Nhiễm nhất thời không biết phản ứng thế nào. Cô ngây người nhìn Mục Thanh rất lâu rồi mới hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì vậy? Vừa thôi việc vừa trả tiền, bây giờ tớ cần số tiền này sao? Việc gì cậu phải trả vội như vậy?