Chỉ Vì Phút Giây Được Gặp Em

Chương 10

Ai ngờ đến nơi mới phát hiện đối phương lại là Thiệu Minh Trạch.

Lần này, Thiệu Minh Trạch không đứng lên, mà chỉ ngồi đó ngẩng đầu kinh ngạc nhìn cô, vẻ mặt cũng có chút bất ngờ:

- Hạ tiểu thư?

Cô dở khóc dở cười ngồi xuống đối diện, lúc này mới hỏi vẻ cay nghiệt:

- Lẽ nào anh Thiệu có cảm tình với tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên? Thế nên mới bịn rịn không quên được như vậy?

Thiệu Minh Trạch nhanh chóng khôi phục lại vẻ điềm tĩnh, lạnh lùng đáp:

- Chưa đến mức đó.

Cô không nhịn được, phì cười:

- Vậy điều này là gì? Duyên phận ư?

Thiệu Minh Trạch hơi lim dim mắt, thản nhiên nói:

- Tôi vốn không tin vào duyên phận. Có điều, tình cờ gặp cô Hạ mấy lần thế này thì cũng bắt đầu có chút tin rồi.

- Tình cờ ư? - Cô nhìn Thiệu Minh Trạch trưng ra bộ mặt nghiêm túc nói về duyên phận mà cảm thấy lời nói của anh thật buồn cười, liền mở miệng hỏi: - Thế này cũng có thể coi là tình cờ sao? Trước khi đi xem mặt, anh cũng không hỏi về tình hình của đối phương hay sao?

Vừa buột miệng nói ra, cô liền hối hận ngay. Quả nhiên, Thiệu Minh Trạch nhướng mày hỏi lại:

- Lẽ nào cô Hạ đã hỏi qua sao?

Tất nhiên là cô chưa hề hỏi gì. Nếu hỏi thì cô đã không đến. Cô bị một câu của anh chặn họng ngay nên chỉ có thể trừng mắt nhìn, hằm hằm tức giận.

Thiệu Minh Trạch vẫn tỏ vẻ thản nhiên. Anh chủ động gọi nhân viên phục vụ mang đồ uống đến cho cô, sau đó mới ung dung giải thích:

- Vì tôi sắp ba mươi, gia đình sốt ruột nên dạo này liên tục sắp xếp cho tôi đi xem mặt. Cô Hạ là ngươi thứ tư tôi gặp trong tuần này. Thực ra, tôi cũng chẳng có hơi sức đâu mà hỏi những chuyện đó.

Thái độ chân thành này của anh khiến cô cảm thấy ngại ngùng, mặt không sưng lên nữa mà đành nuốt giận, tỏ vẻ ôn hòa, cố tìm điều gì đó để hỏi:

- Anh Thiệu không hài lòng về những đối tượng đi xem mặt trước sao?

Thiệu Minh Trạch dựa vào thành ghế, thẳng thắn trả lời:

- Có người thì tôi không thích, có người lại không thích tôi. Tuy là đi xem mặt nhưng còn lâu mới có thể tiến tới hôn nhân. Tóm lại là phải tìm một người mà cả hai cùng ưng ý thì mới có thể chung sống được.

Thiệu Minh Trạch có thể nói ra được câu vậy khiến cô hết sức bất ngờ. Dù anh là người ngạo mạn thế nào, nhưng mấy câu nói này đều cực kỳ có lý. Cô tán đồng gật đầu:

- Anh Thiệu thật là người hiểu biết.

Anh liếc mắt nhìn cô:

- Cứ gọi tôi là Minh Trạch được rồi. Nghe mẹ tôi nói, bà ấy và cô Hàn là bạn cũ, hai gia đình cũng khá quen thân. Như vậy, em nên gọi tôi một tiếng “anh” mới đúng. Nhiễm Nhiễm, anh có thể hỏi em mấy câu không?

Nhiễm Nhiễm nghe anh nhắc đến mối quan hệ giữa hai gia đình thì lập tức đề cao cảnh giác. Cô vô thức ngồi thẳng người, nói:

- Anh muốn hỏi gì?

Anh hỏi:

- Em là người theo chủ nghĩa độc thân hả?

Cô nghĩ ngợi rồi quyết định nói thật là tốt nhất, nên trả lời:

- Không.

Anh lại hỏi:

- Vậy bây giờ có phải là đang có bạn trai không?

Vì đã dây dưa đến gia đình hai bên, chuyện này càng không thể nói dối được. Cô thật thà trả lời:

- Không.

- Có phải là đang săn sóc một mối tình hay là đang chờ đợi tình cảm ai đó không?

Cô im lặng một lát rồi lại lắc đầu:

- Không.

Thiệu Minh Trạch từ tốn gật đầu:

- Rất tốt! Nếu đã như vậy thì em có thể suy nghĩ về việc phát triển quan hệ với anh thêm một chút không? Dù sao chúng ta đã gặp nhau vài lần, cũng có thể coi là có ít duyên phận. Huống hồ, bất luận là từ phía gia đình hay từ phía cá nhân mà nói, điều kiện của chúng ta tương đối hòa hợp. Anh tin là sau này, nếu có thể chung sống với nhau thì chúng ta là một cặp không tồi đấy.

Thái độ của anh bình tĩnh nhưng phân tích lại hết sức có lý, cứ như một nhà đầu tư chuyên nghiệp đang phân tích bảo cô nên lựa chọn vụ hợp tác này và có thể tránh được những lo ngại rủi ro gì. Nếu lúc này đang bàn luận về chuyện của người khác, có lẽ cô sẽ ngưỡng mộ sự lý trí và khách quan của Thiệu Minh Trạch. Nhưng khi bản thân chính là nhân vật trong câu chuyện thì cô lại cực kỳ căm ghét thái độ này của anh.

Cô xoay xoay cốc cà phê trên tay, lặng lẽ nghe anh phân tích. Đợi anh nói xong mới ngẩng lên nhìn, mỉm cười nói:

- Vậy sau hôn nhân thì sao? Hai người sẽ thế nào? Ai có không gian của người nấy, chỉ cần trước mặt mọi người vẫn ổn là được ư?

Thiệu Minh Trạch bình tĩnh nhìn cô giây lát mới điềm đạm nói:

- Tùy ở em.

- Ồ! Câu này là ý gì? - Cô lại truy hỏi.

Anh hơi nhíu mày suy nghĩ một lát rồi đáp:

- Anh có thể không can thiệp vào quan hệ bạn bè của em, nhưng đồng thời mong em cũng dành cho anh không gian riêng tư.

Nói đến đây là quá rõ rồi. Chính là vợ chồng ai có cuộc sống của người nấy, chỉ cần trước mặt người khác diễn vở kịch phu thê ân ái là được. Sau đó, đợi đến lúc thích hợp thì sinh con cái, tạo ra thế hệ công nhận họ là một gia đình bình thường.

Cô mỉm cười:

- Điều kiện anh Thiệu đưa ra thật sự rất tốt, nhưng anh lại bỏ qua một điểm quan trọng nhất.

Anh nhướng mày nhìn cô:

- Điểm gì?

- Anh quên hỏi điều kiện chọn đối tượng của tôi là gì? - Cô đáp.

Anh mỉm cười, trong mắt anh ánh lên sự tự tin không hề che đậy, hỏi:

- Vậy xin hỏi điều kiện chọn đối tượng của em là gì? Gia đình, học thức, công việc, tướng mạo, anh có điểm gì không đạt yêu cầu của em?

Cô nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, rồi buông câu trả lời như kim châm vào thịt:

- Chiều cao.

Tuy mép Thiệu Minh Trạch hơi nhếch lên một chút nhưng anh vẫn nở nụ cười, giọng trầm xuống:

- Anh đâu có thấp.

- Nhưng tôi lại thích người đàn ông cao ráo. Ít nhất cũng phải trên mét tám. - Cô mỉm cười rồi đứng lên vươn cánh tay để minh họa chiều cao: - Phải cao thế này này. Thế này mới có thể đạt tiêu chuẩn của tôi.

Thiệu Minh Trạch nhìn cô từ đầu đến chân rồi phản ứng lại:

- Em cũng đâu có cao lắm. Liệu được một mét sáu không?

Cô cố ý giương to mắt chớp chớp, rồi mới thản nhiên trả lời:

- Vì tôi không đủ cao nên mới tìm một người cao để cải thiện gen đời sau mà. - Cô rút ra một tờ tiền đặt lên bàn, cười nói: - Tôi cũng đề nghị anh Thiệu tìm một người vợ cao một chút, như vậy thì tương lai con trai anh mới có thể cao một mét tám, sẽ không bị con gái từ chối.

Nói xong, cô vẫy tay chào:

- Bye bye.

Khi cô xoay người rời đi, anh bỗng gọi cô từ phía sau:

- Hạ tiểu thư.

Cô quay đầu lại thì thấy Thiệu Minh Trạch nở nụ cười châm chọc, chậm rãi nói:

- Lẽ nào không ai nói với em rằng chiều cao nam nữ không nên chênh lệch quá nhiều sao? Nếu không thì chẳng những đứng bên nhau không tương xứng, mà ngay cả hôn nhau hay ân ái cũng đều rất bất tiện.

Mặt cô bỗng đỏ ửng, hận là không thể hắt cốc cà phê vào mặt Thiệu Minh Trạch. Lưu manh đúng là lưu manh. Bề ngoài ra vẻ đàng hoàng cũng không thể che giấu được bản tính lưu manh.

Thiệu Minh Trạch ngồi đó, hơi ngẩng mặt nhìn cô. Đôi mắt dài và hẹp của anh ẩn chứa ý nghĩ tinh quái, giống như một cặp đá quý tuyệt đẹp lấp lánh dưới ánh đèn của cửa tiệm. Đôi mắt đó mở ra, rồi lại khép vào, như thể phát ra vầng hào quang vô tận có thể mê hoặc lòng người.

Cô rời mắt khỏi đôi mắt dài và hẹp của anh, hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại thái độ của mình, cố gắng mỉm cười nói: