Nợ Tình (Tình Trái)

Chương 26: Qua cầu rút ván

Chương 26: Qua cầu rút ván

"Tiểu thư, cháo xong rồi" Phương Ngôn ở trong phòng bếp đã giúp Phó Tình đem cháo lạnh đến vừa hợp vào miệng, mới bưng ra

Phó Tình đi qua nhìn thấy một chén cháo, còn có một khay nhỏ dưa muối, hết rồi?

"Như vậy để ta làm sao ăn hả?" Đại tiểu thư chính là đại tiểu thư, thì không thể chấp nhận một chút?

"Trong nhà hôm nay không có mua món ăn, trứng muối hôm nay cũng bị tôi ăn hết rồi" Phương Ngôn cũng rất khó khăn, trong tủ lạnh thật không có đồ

"Ta muốn ăn trứng ráng"

Đúng nha, làm sao quên có thể ráng trứng

"Vậy cô chờ tôi một chút"

"Hai trứng"

"Nga...Được" Hôm nay Phó Tình xảy ra chuyện gì? Làm sao giống như đứa trẻ, vẫn may trong nhà có trứng, nếu không gϊếŧ Phương Ngôn, cũng rán không ra trứng

Phó Tình xem như là ăn no, chuẩn bị trở về phòng tiếp tục ngủ, cô hiện tại không muốn cùng đàm luận những chuyện này với Phương Ngôn, bởi vì chính cô vẫn không có làm rõ. Cô không muốn nói, không có nghĩa là Phương Ngôn không muốn nói

Thấy được Phó Tình chuẩn bị lên lầu trở về phòng, Phương Ngôn kêu lấy cô

"Tiểu thư, tôi muốn nói với cô một câu, thì một câu nói, có thể không?"

Phó Tình đứng ở bậc thang, không có quay người nhìn Phương Ngôn, chỉ là nhàn nhạt nói một chữ

"Nói"

"Tôi biết tôi chỉ là người làm của cô, tôi sẽ không làm chuyện không nên làm, xin cô đừng bây giờ đuổi tôi đi, được không?"

"Được" Phó Tình nghe rõ ràng ý của Phương Ngôn muốn lưu ở bên người cô, nghe nàng dùng ngữ khí khẩn cầu nói chuyện với chính mình, cô ngoại trừ đáp ứng chẳng lẽ còn có thể cự tuyệt sao?

"Cám ơn tiểu thư, vẫn là chín giờ thức dậy sao?" Hôm nay là thứ sáu, cô chắc phải đi công ty chứ

"Ừm" Phương Ngôn hỏi như vậy là muốn cho chính mình ngủ thêm một hồi, trong lòng Phó Tình ấm áp dễ chịu, thế nhưng hôm nay công ty phải họp, cô cần đến trình diện

Phương Ngôn sợ ngủ không dậy nổi, không đi ngủ, trực tiếp ngồi trên nệm viết kế hoạch. Đợi đến Phó Tình đi làm, nàng mới trở về phòng ngủ chút

- - - -

Hôm nay Phương Ngôn thật sự là chịu không nổi, không khí làm sao đột nhiên thì trở nên lạnh rồi. Đến tìm người dẫn chính mình đi mua một ít quần áo mùa đông mặc, thế nhưng tìm ai được đây? Phương Ngôn cái thứ nhất nghĩ đến nhất định là Phó Tình, thế nhưng Phó Tình vẫn là cả ngày uống say mới trở về. Tìm tiểu Tử, luôn phiền phức nàng cũng không tiện, hơn nữa mấy lần gặp mặt này, nàng luôn cảm giác Lục Tử có chút quái quái. Phương Ngôn cuối cùng nghĩ đến một người, dì Lý

"Dì, dì gần đây có rảnh không?"

"Ai ya, Tiểu Ngôn a, lâu như vậy mới gọi điện thoại tìm dì, không có chút nào nhớ ta sao?" Dì Lý còn nghĩ gần đây có phải là đi biệt thự của Phó Tình, thăm Phương Ngôn không. Vài tháng không thấy, tuy họ mỗi ngày đang làm gì chính mình cũng biết, nhưng là vẫn sẽ nhớ nhung họ

"Dì, không khí bắt đầu trở nên lạnh, con không có quần áo qua đông, muốn mời dì dẫn con đi mua chút quần áo mùa đông"

"Được a, con là muốn hôm nay đi mua sao? Hay là qua mấy ngày?" Tình Tình này người hời hợt, lại không biết Phương Ngôn không có quần áo qua đông mặc, nhưng mà cũng phải, cô cả ngày sống mơ mơ màng màng, làm sao có khả năng biết. Vừa nghĩ tới Phó Tình, dì Lý thì đau lòng, ngươi rốt cuộc muốn đến lúc nào mới có thể làm rõ tâm tư của chính mình, cô gang91 đối xử Phương Ngôn a

"Nếu như dì hôm nay có rãnh, thì hôm nay đi đi, dù sao tiểu thư hiện tại cũng không trở về ăn cơm, con bất cứ lúc nào cũng có thể đi ra ngoài"

"Được, vậy con ở nhà chờ ta, ta một lát nữa sẽ tới"

Dì Lý cúp điện thoại, lập tức lại gọi cho Phó Tình

"Tình Tình a, tiểu người làm nhà ngươi tìm ta dẫn nàng đi mua một ít quần áo mùa đông, ngươi xem? ? ?"

"Hóa đơn dì để người đưa tới, ta trả. Thẩm thẩm, giúp nàng mua thêm vài món đi, ánh mắt của người ta vẫn là tin tưởng được" Phó Tình cũng không nghĩ tới Phương Ngôn lại sẽ không có quần áo mùa đông, sớm biết chính mình thì dẫn nàng đi ra ngoài mua. Hiện tại nàng tìm thẩm thẩm, chính mình lại ngại không cho thẩm thẩm dẫn nàng đi

Phương Ngôn theo dì Lý đi vào tiệm hàng hiệu độc quyền, nàng trợn tròn mắt, chuyện này. ..... Y phục này nàng làm sao mua được a. Phương Ngôn mới không biết đi để ý tới tiểu thư bán hàng khẩn trương phía sau, "Dì, quần áo nơi này quá mắc, con mua không nổi, chúng ta đổi tiệm đi"

Tiểu thư bán hàng cũng trợn tròn mắt, quần áo trên người ngươi mặc, một bộ quần áo cũng có thể nơi này, lại còn nói... Mua không nổi? Phương Ngôn mặc trên người chính là quần áo thường Phó Tình cho nàng, những thứ này đều là bản thân Phó Tình ở nước ngoài chọn mua trở về, tại sao có thể là hàng giá rẻ

"Con mua không nổi, nó..." Dì Lý không nói, lôi kéo Phương Ngôn thì ra cửa. Tình Tình, thẩm thẩm giúp ngươi chế tạo cơ hội tốt, sau này nhớ tới phải cám ơn ta nha.

Dì Lý không biết Phương Ngôn đã yêu Phó Tình, đã bị Phó Tình dụ ra lời nói tự đáy lòng, bây giờ là Phó Tình một mình ở bên kia rối rắm. Phương Ngôn không phải không để ý, ai không muốn người mình yêu cũng yêu chính mình. Nàng là căn bản cũng không dám nghĩ, nàng chỉ muốn cố gắng chăm sóc Phó Tình, mãi đến tận Phó Tình không cần nàng chăm sóc. Cho nên dì Lý không thấy được lòng của Phương Ngôn đối với Phó Tình, nàng chỉ biết là Phó Tình yêu thích Phương Ngôn

Dì Lý mang theo Phương Ngôn đến cao ốc bách hóa, nhìn giá cả của hàng hiệu nhàn nhã, Phương Ngôn thở phào nhẹ nhõm. Giúp Lục Tử viết vài cái kế hoạch, tiền trong thẻ ngân hàng mua quần áo nơi này, nàng vẫn có thể chịu đựng được. Dì Lý tuy vẫn là giúp nàng xem, thế nhưng cũng không có toàn tâm toàn ý giúp nàng chọn, bởi vì Phó Tình chắc chắn sẽ không để cho nàng mặc những y phục này

Mua xong quần áo, dì Lý mang theo Phương Ngôn tùy tiện đi mua thức ăn, lấy tên đẹp là muốn kiểm nghiệm trù nghệ của Phương Ngôn, , thực tế là muốn lưu lại xem kịch vui. Quả nhiên, Phó Tình hôm nay bị thẩm thẩm gọi trở về ăn cơm, vào cửa thấy được thẩm thẩm ngồi ở trên ghế salông, rõ ràng cho thấy đang chờ cô. Lúc nào thẩm thẩm hẹp hòi như vậy, cần cô ngồi ở chỗ này chờ mình trở về trả hóa đơn? Không đúng, Phó Tình quay đầu đến xem Phương Ngôn trong phòng bếp, không ra dự liệu nhíu mày

"Thẩm thẩm! ! Ta để người giúp nàng mua quần áo, đó chính là quần áo người mua?" Ngữ khí của Phó Tình rõ ràng cho thấy đang tức giận

"Đừng vu oan ta, nàng không chịu dùng tiền của ngươi, nhất định phải tự mình mua. Ta cũng không phải chủ nhân của nàng, ta không có quyền lực để nàng theo lời ta đi làm" Dì Lý vô tội vô tội nhìn Phó Tình, có giận ngươi trút giận với nàng, ta là vô tội

Lúc ăn cơm dì Lý rất bất ngờ không nhìn thấy Phó Tình phát hỏa, thế nhưng là thấy được chuyện để nàng không tưởng tượng nổi, ánh mắt của Tiểu Ngôn nhìn Tình Tình, làm sao ôn nhu như vậy a, lẽ nào giữa họ.... Thật sự bị chính mình vô ý nói trúng rồi, Tiểu Ngôn thật sự thích Tình Tình? Xem ra ngày đó Phương Ngôn trong video không phải sốt ruột hộ chủ, mà là muốn bảo vệ người mình yêu a. Vậy... Tình Tình còn có cái gì rối rắm?

Dì Lý muốn lưu lại tiếp tục quan sát bị Phó Tình vô tình đuổi đi, dì Lý thật bất đắc dĩ, Tình Tình ngươi đây là qua cầu rút ván a

"Con mọt sách, ngươi tới đây cho ta" Phó Tình nhìn Phương Ngôn còn ở nhà bếp rửa chén, cô thực sự không có kiên trì đi đợi àng dọn dẹp xong tất cả ra ngoài

"Tiểu thư, làm sao vậy?" Nghe được Phó Tình gọi nàng, Phương Ngôn lau cái tay đi ra đứng trước mặt cô

"Tại sao không cần tiền của ta mua quần áo, nhất định phải tự mình mua?" Phó Tình nhịn một buổi tối, cuối cùng đợi đến thẩm thẩm rời khỏi mới bắt đầu truy hỏi. Cô biết thẩm thẩm lưu lại chính là muốn xem chính mình phát hỏa, thế nhưng cô nhịn, chính là không cho ngươi xem trò hay

"Ya? Quần áo bản thân tôi mặc, tự mình mua không phải rất bình thường sao? Những quần áo kia đắt tiền như vậy...Tôi không thích" Phương Ngôn cúi đầu, nàng nghe được Phó Tình đang tức giận, nàng không dám nhìn cô. Dì cũng không nói hôm nay mua quần áo, Phó Tình sẽ trả tiền, cho dù nói rồi, Phương Ngôn cũng sẽ kiên trì tự mình trả tiền. Bởi vì nàng không thích dựa vào người khác, trước kia là trên người không có tiền, cho nên Phó Tình thế nào thế nào nàng thì thế đó

"Ngươi yêu thích ta, phải đi theo bước tiến của ta, ta cho ngươi mặc cái gì, ngươi phải mặc cái đó" Phó Tình đi tới trước mặt nàng, dùng tay khơi lên cằm của nàng, để nàng ngẩng đầu nhìn chính mình. Phó Tình không thích nàng ở trước mặt mình cúi đầu, không thích Phương Ngôn cho cô loại cảm giác hơn người một bậc này. Ở trước mặt bất kỳ người nào, cô đều có thể hơn người một bậc, thế nhưng đối với Phương Ngôn, cô hi vọng họ là bình đẳng

Phương Ngôn đang bĩu môi, tôi là thích cô, thế nhưng cô cũng không có thể ép buộc tôi làm chuyện tình tôi không thích đâu. Kết quả Phương Ngôn đang chu mỏ bị Phó Tình ngẩng đầu lên, Phó Tình vốn còn muốn phát hỏa thấy được Phương Ngôn chu mỏ, cô hỏa gì đều không phát ra được. Nhìn cái miệng nhỏ chu đến mức rất đáng yêu, Phó Tình không kìm lòng được, cuối cùng không nhịn được hôn lên

Phương Ngôn bị Phó Tình hôn môi, con mắt lập tức trợn lên thật lớn, cô vì sao lại hôn mình, lẽ nào cô cũng yêu thích mình sao?

Phó Tình kỳ thực cũng là lần đầu tiên hôn môi, thêm vào Phương Ngôn cao hơn cô, cho nên... Tư thế đứng của hai người đối diện, để cô rất không thoải mái. Không được, ngày mai mình phải đổi đôi giày cao chút, nếu không như vậy quá khó khăn rồi

"Tên ngốc, lần sau phải nhớ nhắm mắt lại" Phó Tình ôm eo của Phương Ngôn, nhẹ nhàng tựa ở trên người nàng. Cô không có cách nào khống chế chính mình, để cho mình tỉnh táo lại, nếu đã như vậy, thì tùy tâm đi làm đi "Ngày mai bản thân ta dẫn ngươi đi mua quần áo, không cho phép chọc ta tức giận nữa, có nghe hay không" Cũng chỉ có Phó Tình mới có thể như vậy, rõ ràng nói chuyện rất dịu dàng, thế nhưng trong giọng nói vẫn là quen thuộc mang lên giọng điệu mệnh lệnh

"Đừng đối với tôi tốt như vậy, tôi sẽ không nỡ lòng bỏ rời khỏi" Phương Ngôn mặc cho Phó Tình ôm, dựa vào, nàng rũ hai tay, liền như cây gỗ đứng ở nơi đó, nàng không biết hiện tại nên làm sao đi đáp lại. Đi ôm Phó Tình/ Chính mình hôm nay nấu ăn, trên người hình như vị khói dầu hơi nặng chút

"Không nỡ lòng bỏ rời khỏi, vậy thì không nên rời đi" Ta sẽ không để cho ngươi rời đi, ta muốn ngươi theo ta cả đời. Thì ra ôm người mình thích, là hạnh phúc như vậy, Phó Tình đột nhiên có loại cảm giác chính mình rối rắm thời gian dài như vậy uổng công. Sớm biết ở ngày đó khi nàng bị chính mình dụ nói ra lời trong lòng, nên nắm lấy nàng, lãng phí thời gian dài như vậy

Phương Ngôn kéo ra hai tay Phó Tình ôm vào trên eo nàng, "Tôi...Tôi đi rửa chén, trên người tôi mùi khói dầu nặng, cô vẫn là cách tôi xa một chút tốt hơn"

Phó Tình khó có thể tin nhìn Phương Ngôn đến nhà bếp, nàng... Tại sao có thể lãnh tĩnh như vậy kéo ra hai tay của chính mình, tại sao nàng nhìn lên hình như cũng không có dáng dấp rất vui vẻ, rất hạnh phúc

Phương Ngôn không vui sao? Nàng rất vui vẻ. Nàng không hạnh phúc sao? Nàng rất hạnh phúc. Nàng chỉ là không biết nên làm sao đi đối mặt hạnh phúc bất thình lình, cho nên nàng chỉ có thể trốn đến nhà bếp. Nàng dựa vào tủ lạnh, tay run rẩy vuốt môi mình, cô vừa rồi thật sự hôn chính mình? Thật sự ôm chính mình? Nàng đến bây giờ đều có chút không thể tin được, tất cả động tác thân mật Phó Tình vừa rồi đối với nàng. Nàng cúi đầu ngửi ngửi trên người, trên người mình còn mang theo mùi nước hoa của Phó Tình, tất cả những thứ này đều là thật sự?

Phó Tình vốn là hơi buồn bực thấy được Phương Ngôn đi vào nhà bếp, sau đó trốn ở phía sau tủ lạnh cũng chưa có động tĩnh. Ha ha, thì ra nàng là thẹn thùng a, hại mình còn tưởng rằng nàng không thích mình ôm nàng hôn nàng

Phó Tình tâm tình cực kỳ tốt trở về phòng đi tắm rửa, Phương Ngôn nghe được thanh âm cô lên lầu, vẫn là không dám động, mãi đến tận nghe được âm thanh đóng cửa, mới thò cái đầu ra đi nhìn. Thấy được Phó Tình thật sự không ở phòng khách, thật sự trở về phòng, nàng mới vội vã đi rửa chén

Hết bận chuyện tình nhà bếp, Phương Ngôn đến phòng rửa tay tắm rửa, đứng phía dưới vòi hoa sen, mặc cho nước nóng cọ rửa chính mình. Phương Ngôn cuối cùng có thể tỉnh táo lại suy nghĩ, chính mình nên làm sao đối mặt đối mặt Phó Tình. Tại sao ngày đó chính mình không cẩn thận tỏ tình, cũng không rối rắm như thế nên làm sao đi đối mặt, mà là hôm nay thân mật đột nhiên của Phó Tình, trái lại khiến chính mình không biết nên làm sao đi đối mặt

Cô đúng là bởi vì yêu thích chính mình, cho nên mới tự mình ôm chính mình sao? Nhưng cô cũng không nói cô yêu thích chính mình a? hay là nói chỉ là một nhất thời hưng khởi? Cũng không đúng a, cô hình như không phải người như thế a. Phó Tình đột nhiên thân mật, để Phương Ngôn lâm vào khổ não, nàng không biết nên làm gì. Nàng hi vọng Phó Tình là thật thích nàng, cho nên mới sẽ có những động tác thân mật này, thế nhưng nàng tự ti, lại không dám tin tưởng mình thật sự có cái mị lực này, để Phó Tình thích nàng

Hết chương 26

Edit: làm gấp quá không biết có lỗi k, k kịp coi lại, cho mn coi tết chơi. Happy new year