Bảo Vệ Tân Hôn 5 Năm

Chương 16

Bởi vì một nụ hôn, khoảng cách giữa Thẩm Mạt Hinh và Tề Thiệu Bạch đột nhiên kéo gần lại, mặc dù Tề Thiệu Bạch vẫn không muốn tiến thêm như trước, nhưng anh càng thêm trở nên tích cực.

Nhưng anh tích cực lại khổ Thẩm Mạt Hinh.

Anh bắt đầu xuất hiện không theo thường lệ, vừa nghĩ tới cái gì, liền gọi điện thoại cho cô ——

"Em nói thời kỳ chúng ta ở đại học là học trưởng, học muội có đúng không?"

"Đúng."

"Vậy chúng ta học chính ở trường nào?"

"Đại học T."

"Ờ."

"Tôi đang bận, còn có chuyện gì không?"

"Vậy em cứ tiếp tục."

Nói xong, anh liền tắt điện thoại. Nhưng không bao lâu, điện thoại lại kêu. . . . . . Là ai nói cô không giúp một tay cũng không sao, anh sẽ tự mình tìm câu trả lời? Căn bản là nói một đằng, làm một nẻo?

"Lần này lại có vấn đề gì?"

" Khoa anh học là gì?"

"Quản lý công ty."

"Ừ."

Anh lại cúp điện thoại.

Người này quả thật giống như một trận ầm ĩ, may mắn bây giờ là lúc ít khách, còn không đến mức ảnh hưởng đến công việc. . . . . .

Chỉ là, sau cuộc gọi đó, điện thoại Thẩm Mạt Hinh lại thật sự im lặng, nhưng Tề Thiệu Bạch không gọi lại, ngược lại làm cô cảm thấy có chút mất mát.

Đang lúc cô muốn thuyết phục mình anh không gọi điện thoại quấy rầy cô là chuyện tốt, điện thoại lại lần nữa vang lên.

"Là anh."

Hai chữ đơn giản, lại làm cho tim của cô đập nhanh hơn, giống như anh dựa vào bên tai của cô nói chuyện, giống như có thể cảm giác đến hơi thở của anh. . . . . . Nhiệt độ từ lỗ tai của cô lập tức đốt cháy cả khuôn mặt.

Cô biết, nụ hôn kia, đã gỡ xuống toàn bộ phòng hộ của cô.

Bởi vì biết anh không nói dối, biết anh thật sự mất trí nhớ, mà không phải cố ý bỏ rơi cô và tiểu Tề. Thật ra thì, cô đã sớm tha thứ anh, chỉ là không nói ra miệng mà thôi.

"Nói đi, lại có vấn đề gì?"

"Nói cho anh một chút đi, anh muốn biết, chúng ta ở trong vườn đại học T đã làm những gì. Tản bộ cũng được, đi xe ô tô cũng được, trốn lớp nằm ở trên thảm cỏ ngủ cũng được, chỉ cần là chuyện chúng ta đã từng cùng nhau làm, anh muốn biết."

Đi những nơi quen thuộc trong sân trường, nhưng anh lại như đứa bé lạc đường, không có một chỗ quen thuộc, anh nghĩ nhờ cô trần thuật chuyện xưa, tìm ra một chút gì đó, cho dù là một thân cây, một ngôi nhà, anh hi vọng nhiều có thể nhớ tới một chút chứng cớ bọn họ từng ở cùng nhau.

Thấy anh nghêm túc tìm kí ức tốt đẹp đã mất như vậy, Thẩm Mạt Hinh cũng rất cảm động, cô tìm một chỗ ngồi xuống, bắt đầu cho anh nói chuyện xưa.

"Anh trước kia đi học như thế nào? Đi ô tô, xe máy, hay là tàu điện ngầm?"

Nghe được vấn đề của anh, Thẩm Mạt Hinh không nhịn được mà bật cười:

"Anh cảm thấy có khả năng sao?"

Quý công tử Tề Thiệu Bạch, lúc bắt đầu vừa học vừa quản lý công ty nhà bọn họ, cuộc sống trải qua là cuộc sống xa hoa, ở khu nhà cao cấp, hãng xe nổi tiếng, tất cả bạn bè qua lại đều là con nhà danh môn, nếu không phải quen cô là một người dân bé nhỏ, cuộc sống của anh vẫn sẽ tiếp tục ưu nhã được không biết khó khăn chốn nhân gian.

Cô đầu đuôi gốc ngọn nói cho anh biết sự thật, đổi lại Tề Thiệu Bạch kêu lên:

"Em nói đùa à?"

"Đương nhiên là thật."

"Được rồi, bắt đầu từ giờ, anh sẽ nghiêm túc ôn lại niềm vui thú trong cuộc sống của người dân bình thường, em cứ làm việc đi, anh tiếp tục cuộc hành trình đây."

"Cố gắng lên."

Hiện tại trừ thay anh nói chuyện xưa, cô cũng chỉ có thể ở một bên động viên anh cố gắng lên thôi.

***

Điện thoại vang lên, màn hình hiện lên "Mẹ", cùng với những con số quen thuộc, nhưng Tề Thiệu Bạch lại chần chờ hồi lâu mới nhận điện thoại.

"Mẹ, tìm con có việc sao?"

Anh dùng ngữ điệu bình thản không phập phồng hỏi.

"Cái đứa nhỏ nói này nói gì vậy, mẹ có chuyện mới có thể tìm con sao?"

"Con không phải có ý đó."

"Nghe con nói chuyện không còn hơi sức, người không thoải mái sao? Có phải lại nhức đầu hay không? Mẹ không phải đã nói với con, chuyện đã qua đã trôi qua rồi, không cần thiết phí sức suy nghĩ, một mình con ở Đài Loan không ai chăm sóc, nếu nhức đầu lại tái phát, nên làm cái gì đây?"

Trương Lệ Anh vội vàng nói .

Trước kia, Tề Thiệu Bạch nghĩ rằng mẹ không để cho anh biết sự thật là bởi vì thương yêu anh, sợ anh khó chịu, nhưng sau khi gặp Thẩm Mạt Hinh và Thẩm Gia Tề, anh bắt đầu đối với lời nói của bà mà sinh hoài nghi.

Tại sao không để cho anh biết? Tại sao lừa gạt anh sau khi học cao trung thì sang nước Mĩ?

Sau khi phát hiện một lời nói dối, đối với tất cả anh sẽ bắt đầu không tin tưởng.

"Con muốn đi, con trước kia phải có ban bè thân thiết, muốn cảm ơn ân đức của thầy cô, cũng nói không chừng không hề quên người nào cả, nhớ tới không phải tương đối tốt sao?"

Anh vòng vèo thử thăm dò.

Trương Lệ Anh nghe giọng của con trai có gì đó không đúng, bắt đầu khẩn trương.

"Thế nào? Con nhớ ra cái gì sao? Đúng vậy, con đương nhiên có thể nhớ ra được, chỉ là, nếu như vì vậy vẫn bị nhức đầu, cũng không cần quá mức miễn cưỡng, con đường của tương lai tương đối quan trọng."

"Vâng, cũng đúng."

Anh phụ họa.

"Đúng rồi, mẹ gọi điện thoại cho con, là muốn nói cho con, dì họ của con muốn thay con làm mai. Cô gái kia là Berkeley đã tốt nghiệp, hiện tại cũng ở Đài Loan, dì họ muốn cho hai đứa gặp mặt một lần, mẹ đã thay con đồng ý rồi, con chọn lựa thời gian, để mẹ báo lại cho đối phương."

"Con gần đây rất bận, sợ rằng không có thời gian rảnh rỗi, về sau có cơ hội rồi nói tiếp."

"Công ty không xảy ra chuyện lớn gì, dù bận thế nào cũng không tới mức không có chút thời gian rảnh rỗi nào. Tối hôm nay luôn đi, con đi gặp cô gái kia đi, hình mẹ đã xem qua, rất xinh đẹp điều kiện lại thích hợp, sẽ không khiến mẹ thất vọng."

Thái độ bất đắc dĩ của mẹ làm anh cảm thấy chán ghét.

"Nếu mẹ nói điều kiện tốt thì là như thế nào mới trầm trồ khen ngợi?"

"Có ý gì?"

"Không có gì, con chỉ cảm thấy, nếu như chỉ có thể giúp chúng ta trong sự nghiệp gia đình, cái này không cần thiết, con tin con dùng năng lực đủ để đem trong sự nghiệp phát triển rực rỡ, cho nên mẹ cũng không cần vội vàng thay con tìm núi dựa đâu, con đang vội, cúp trước."

"Không phải. . . . . . Thiệu Bạch. . . . . . Con hãy nghe mẹ nói. . . . . ."

Không có ý định tiếp tục nghe, Tề Thiệu Bạch trực tiếp ngắt máy, mà việc này quả nhiên khiến Trương Lệ Anh tức điên rồi.

"Đứa nhỏ này làm sao vậy? Em nói lời cũng còn chưa nói hết liền cúp điện thoại của em, em đã đồng ý người ta, nó tại sao có thể khiến em mất mặt như vậy!"

"Anh nói cho em biết như vậy là không được, muốn ép con trai làm theo ý em mãi, nó sớm muộn cũng sẽ chống đối. Đó, hiện tại không phải bắt đầu phản kháng rồi."

Tề Hải Đào kể từ sau biết được mình bị ung thư dạ dày, cũng không quan tâm vào việc quản lý, nhìn ra được rất nhiều chuyện.

"Em làm thế còn không phải là vì tốt cho nó, sợ nó một mình quá cực khổ, hi vọng có người có thể giúp nó, tìm người con gái có điều kiện tốt thì có gì sai? Tuổi của nó sớm nên nối dõi tông đường rồi."

Trương Lệ Anh uất ức nói .

"Nói đến nối dõi tông đường, đứa bé Gia Tề kia, lên tiểu học rồi phải không?"

Năm đó cùng vợ chia rẽ một nhà ba người của con trai ông có chút áy náy, đặc biệt là sau khi bị bệnh, ông hoàn toàn hiểu được gia thế cũng không quan trọng, có thể hạnh phúc mới là tốt nhất. Vì vậy ông thay đổi tâm ý, đồng ý Thiệu Bạch trở về Đài Loan, nếu nó có thể tìm lại trí nhớ, tìm được con dâu cùng cháu trai, mọi người cũng sẽ không tiếc nuối.