"Dĩ nhiên không phải."
Không muốn bị nhìn thấu bí mật sâu nhất trong đáy lòng, Thẩm Mạt Hinh vội vàng phủ nhận.
Nhưng người trong cuộc mơ hồ, người ngoài cuộc sáng suốt, ba năm nay, Hứa Vũ Huân vẫn luôn cảm thấy, cánh cửa bước vào lòng của Thẩm Mạt Hinh vấn khóa chặt, trước đây anh vẫn muốn cố gắng mở khóa, không hề nhụt chí, nhưng mà giờ phút này lại có cảm giác cực kỳ bất lực.
Thức ăn ngon đột nhiên trở nên vô vị tẻ nhạt, anh vô lực đứng dậy, chỉ nhẹ giọng nói gặp lại, đã ra quán cà phê.
"Hi vọng lần này anh ấy có thể từ bỏ. . . . . ." Cô đưa mắt nhìn Hứa Vũ Huân rời đi, khẽ thở dài.
Chủ Nhật, Thẩm Mạt Hinh giống như học sinh tiểu học lần đầu tiên ra ngoài trường, dậy thật sớm để chuẩn bị sushi để đi khu vui chơi.
Nơi vui chơi chính của bọn họ là thôn Lục Phúc, mấy năm nay bận rộn công việc, cô gần như không có cơ hội và thời gian đưa tiểu Tề đến Đài Bắc ngoại trừ chơi đùa quanh nhà, cho nên Tiểu Tề vừa xuống xe, tâm trạng liền vui vẻ chạy về phía trước.
"Em không đưa con ra ngoài chơi sao?"
Tề Thiệu Bạch rất không hài lòng nhìn cô, trong giọng nói có ý trách cứ.
Anh trách cô cũng được, nhưng là ai đột nhiên đề nghị ly hôn, bỏ lại mẹ con họ?
Năm đó, cô từ chối học phí, tiền nuôi dưỡng mẹ anh cung cấp, một mình mang theo tiểu Tề rời căn nhà của họ, một mình thuê nhà bên ngoài. Mà quán cà phê bấy giờ mới bắt đầu kinh doanh, doanh thu nhiều lắm chỉ có thể đủ trang trải cuộc sống, tất nhiên không có dư thừa tinh lực cùng tiền bạc để tiêu xài.
Cho đến hai năm trước, tất cả dần dần vào quỹ đạo, quán cà phê buôn bán tương đối ổn định, cuộc sống của bọn họ mới có thể thở một chút, nhưng vẫn không có thời gian du lịch.
"Người ích kỷ sao biết người khác khổ cực như thế nào, người bỏ đi không phải là tôi."
Không phải cô, nói đúng là anh, nhưng Tề Thiệu Bạch cũng cảm thấy rất vô tội.
"Em nói anh bỏ đi, nhưng theo như anh thấy về mình, đó tuyệt đối không phải việc anh sẽ làm, trong đó nhất định là có hiểu lầm gì. Nhưng mà, coi như anh không đúng, còn vị bác sĩ kia? Anh ta nếu muốn theo đuổi em, tại sao lại được phép tiếp cận tiểu Tề."
Anh lên án Hứa Vũ Huân quá bất công, vì người trong cuộc không ở đó, Thẩm Mạt Hinh chỉ đành phải thay anh ta cãi lại.
"Bác sĩ Hứa là người tốt, năm đó nếu như không phải anh ấy cẩn thận chăm sóc tiểu Tề, tiểu Tề hiện tại không biết sẽ như thế nào. . . . . . Anh ấy đối với tiểu Tề thật tốt vô cùng, anh không nên như vậy phê bình anh ấy như thế."
Nghe được Thẩm Mạt Hinh không ngừng nói tốt về Hứa Vũ Huân, Tề Thiệu Bạch không thể không ghen.
"Anh ta vì theo đuổi em, đương nhiên có thể đưa vẻ mặt tốt cho em xem, nhưng bây giờ anh đã biết tiểu Tề là con trai anh, thì không thể không giữ lấy thật chặt, anh sẽ tiếp tục quan sát, nếu như anh phát hiện em chọn đối tượng không thể chăm sóc tiểu Tề thật tốt, anh sẽ không giao tiểu Tề cho các em."
"Bác sĩ Hứa không phải đối tượng tôi chọn, cho nên anh không cần phải điều tra người ta. Còn nữa, tiểu Tề là con trai tôi, tự tôi sẽ chăm sóc thật tốt, không phiền anh phải vất vả!"
Hai người càng nói càng lớn tiếng, Thẩm Gia Tề vốn đang ở bên cạnh chơi rất vui vẻ, phát hiện, vội vàng chen vào giữa hai người, ngước đầu hỏi hai người:
"Ba mẹ cãi nhau sao sao? Ở chỗ này cãi nhau sẽ rất mất thể diện!"
Mất thể diện? Qua lời nhắc nhở của con trai, hai người mới phát hiện, bọn họ nói chuyện quá lớn tiếng, đã trở thành rất tiêu điểm trong mắt rất nhiều người.
"Không có, ba mẹ không cãi nhau, ba mẹ đang thảo luận, đúng không?"
Tề Thiệu Bạch cười mong Thẩm Mạt Hinh phụ họa.
"Ừ."
Thẩm Mạt Hinh sợ con trai lại kháng nghị, đành phải phối hợp diễn xuất.
"Trước kia chúng ta đã tới nơi này sao?"
Anh thuận tiện đổi đề tài, tránh lại khơi lên hỏa khí.
"Anh thật không nhớ rõ?"
Cô nửa tin nửa ngờ liếc nhìn anh hỏi.
"Em vẫn luôn không tin lời người khác nói như vậy sao?"
"Mỗi người một khác."
Cô có ý đối ngược anh.
Tề Thiệu Bạch ngượng ngùng cười một tiếng, tự mình hiểu lấy nói:
"Tốt, anh hiểu, chỉ nhằm vào anh thôi. Nói đi, chúng ta trước kia đều chơi như thế này sao?"
"Ôm Tiểu Tề dịu dàng chơi trò chơi."
Bởi vì khi đó tiểu Tề mới bốn tuổi.
"Vậy sao? Tiểu Tề, cho ba ôm một chút nào."
Tề Thiệu Bạch nhiệt tình dang tay về phía con trai.
Trước kia Thẩm Gia Tề tuổi còn nhỏ, bị người ôm cũng sẽ không xấu hổ, nhưng bây giờ cậu đã học tiểu học năm nhất rồi (Kate: ‘tiểu học năm nhất’, nghe nghiêm trọng dễ sợ =)) ), cảm thấy lớn như vậy còn để người ta ôm rất mất thể diện.
Nên khi Tề Thiệu Bạch tới gần, cậu liền tránh, chẳng những càng chạy càng xa còn la hét:
"Con lớn rồi! Không cần ôm! Thật mất thể diện!"
Kết quả, mở màn cuộc hành trình ở khu vui chơi lần này, chính là cuộc truy đuổi giữa hai cha con bọn họ.
Trên đường về, Thẩm Gia Tề đã mệt rã rời, vừa lên xe liền nằm ở trên ghế sau ngủ. Để con trai ngủ ngon giấc, Thẩm Mạt Hinh đành phải ngồi ở ghế cạnh tài xế.
Cảm giác này rất kỳ quái, giống như thời gian lại trở về trước khi bọn họ ly hôn, khi đó cô cũng là ngồi vị trí giống bây giờ, chỉ là trước kia cô còn có thể ở một bên đưa đồ uống cho anh.
"Anh có nhớ ra cái gì không?"
"Rất đáng tiếc, cái gì cũng không nhớ ra."
"Vậy sao?"
Đối với quá khứ, trí nhớ của cô vẫn còn rất rõ ràng, thế nhưng anh lại nói anh quên. Có lúc chỉ là nghĩ như vậy, cảm thấy năm tháng đã đi qua giống như mình vừa xướng vừa đùa giỡn, trong lòng không khỏi thương cảm.
"Nếu không tin, cần gì phải hỏi anh."
Uy tín của anh kém như vậy sao? Mặc kệ anh nói thế nào, cô đều không tin lời nói của anh, điểm này làm anh cảm thấy thất bại.
"Anh là thương nhân, nói là uy tín, không cần thiết giở thủ đoạn lấy chuyện xưa đùa giỡn em."
Bị anh nói như vậy, Thẩm Mạt Hinh im lặng, không khí bên trong xe đột nhiên trở nên căng thẳng.
Tình huống như thế vẫn kéo dài suốt một đoạn đường dài, đến khi Tề Thiệu Bạch không kềm chế được, phá vỡ cục diện bế tắc.
"Giúp anh lấy đồ uống đi."
"Cái gì?"
Lòng của cô chấn động, sững sờ nhìn anh.
"Anh khát, giúp anh lấy đồ uống. Nghe không hiểu Trung Văn? Cần anh nói Anh Văn sao?"
Giúp anh lấy đồ uống. . . . . . Vậy không phải tình huống giống trước kia? Trước đây mỗi lần lái xe anh cũng sẽ ăn vạ, cố ý muốn cô lấy thức uống và thức ăn cho anh.
Anh nhớ ra cái gì đó sao? Hoặc căn bản là không mất trí nhớ?
Nhìn cô không nói lời nào cũng không cử động, nhìn anh vẻ mặt lại tràn đầy hoài nghi, Tề Thiệu Bạch sắp bị cô chọc giận.
"Sao vậy?"
"Anh nhớ ra điều gì sao?"
"Không có! Cái gì cũng không nhớ ra."
Thẩm Mạt Hinh nhìn anh một cái, sau đó chậm rãi dời ánh mắt đi chỗ khác. Cô không hề nữa cùng anh tranh hơn thua, cũng không muốn đoán anh chuyện mất trí nhớ là thật hay giả, chỉ yếu ớt nói:
"Trước kia, anh luôn muốn tôi lấy thức ăn, đồ uống giúp, tôi cho là anh nhớ ra gì đó."
"Vậy sao? Vậy thì tiếp tục, nói không chừng thật sự có thể nhớ ra."
Lần này Thẩm Mạt Hinh không có làm trái lại, trực tiếp đem đồ uống đưa tới bên miệng anh, đáy lòng cô rất rõ ràng, tự mình làm thay vì nói giúp anh tìm trí nhớ, không bằng nói cô ôn lại ngọt ngào trước đây.
Nhưng cô rất nhanh đã thấy hối hận vì làm như vậy.
Nhớ lại càng nhiều ngọt ngào trước đây, lòng của cô lại càng đau.
Cô đổi thành đem đồ uống nhét vào tay Tề Thiệu Bạch, thu hồi tay mình lại, cũng rút lại tình cảm của cô.