Chương 24
Cả ba người ngủ một mạch đến trưa ngày hôm sau, Diệp Hi là người dậy đầu tiên. Nó thức dậy cẩn thận dở cái chăn ra, con bé đi vào trong đánh răng, song lại chạy ra xem baba mama đã thức chưa. Thấy hai người ngủ say như vậy nó vui lắm. Nó đứng trước mặt hai người, chóng hai tay rồi đặt cằm của mình lên chu chu mỏ nói:- Baba thật đẹp trai, mama lại xinh đến vậy, Hi Hi đúng là có phúc mà, nhưng cũng hơi giận baba đó, lâu như vậy mới chịu về làm mama lúc nào cũng buồn, Hi Hi lo lắm luôn. Nhưng giờ baba về rồi, Hi Hi không sợ gì nữa, chỉ là baba cướp mất mama của Hi Hi.
Tử Hiên đã thức từ lúc con bé dở chiếc chăn đi ra. Cô nảy giờ nghe hết chỉ là không muốn dậy, cô để con bé nói hết những gì nó muốn nói.
Diệp Hi sau khi đã tâm sự một mình xong, nó đi vào phòng lôi đống đồ chơi ra, ngồi xuống chơi một cách say mê. Tử Hiên khẽ mở mắt nhìn cô con gái đáng yêu của mình mà thầm cười. Rồi cô xoay sang người bên cạnh, hôn nhẹ lên mái tóc, ôm Trương Ngữ Cách vào lòng ôn nhu nói:
- Cảm ơn chị vì đã cho em một thiên thần!
Khéo miệng Trương Ngữ Cách bất giác cong lên, dụi dụi vào hõm cổ người kia mà ngủ ngon lành. Rồi ngày dài cứ thế trôi qua, cả gia đình chỉ có ngủ và ngủ.
Vài ngày sau đó, Tử Hiên trở lại tiếp quản Đế Vương, nhưng bên phía cảnh sát vẫn cho người giám sát cô. Vì hai mẹ con Ngữ Cách cô quyết định rời khỏi Hắc đạo ,từ này trở về sau chuyện của Hắc đạo cô sẽ không quản, có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến cô. Một phần huynh đệ trong bang thấy tiếc nuối, còn một phần lại cảm thấy mừng cho Tử Hiên.
Hôm nay là ngày đầu tiên vào lớp hai của Diệp Hi, Tử Hiên gác lại công việc bề bộn của tập đoàn giành chút thời gian cho vợ con. Nhưng có hơi lố, vì cả gia đình đến trường bằng chiếc Limousine đẳng cấp. Người xung quanh ai cũng ngỡ ngàng trước độ giàu có này của đại gia đình. Người bên trong càng làm họ ngơ ngác hơn nữa. Từ Tử Hiên tóc cắt ngắn đi, vận một bộ vết đen,cộng thêm mái tóc vuốt ngược làm cho cô tỏa ra một loại khí chất chỉ có ở đàn ông, một khí chất lãng tử nhưng không kém phần chín chắn, còn Trương Ngữ Cách, tóc xõa dài uốn nhẹ ở phần đuôi tóc tạo cho người khác cảm giác thật nhu mì, tao nhã. Ai cũng thầm khen ba và mẹ sao lại đẹp không góc chết thế kia, nhìn sang đứa bé họ không khỏi cảm thán, nó dường như thường hưởng mọi cái đẹp từ ba mẹ. Ngũ quan hài hòa, khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương, đáng nể nhất là cái chiều cao vượt trội kia. Gia đình này phải nói là quá hoàn mỹ mà, thật khiến người khác ganh tị.
Quay trở lại với ba người kia. Tử Hiên bế Diệp Hi trên tay mà đi vào, Trương Ngữ Cách theo sau cười cười. Đột nhiên cô cảm thấy có cái gì đoa kì lạ, giống như bạn có người theo dõi mình vậy. Cô xoay lại thì không thấy ai, cô cười nói với mình là bản thân chỉ đang suy nghĩ bậy bạ thôi nên không để tâm nữa. Vâng trực giác Trương Ngữ Cách không hề sai, có một bóng đen đang hướng mắt về phía ba người họ. Ánh mắt thường thèm thuồng rõ thấy. Chỉ là không ai phát hiện hắn ta.
Từ Tử Hiên sau khi bế Diệp Hi vào lớp thì căn dặn cô giáo cứ đối xử bình thường là được không cần phải ưu đãi đi gì. Cô giáo cũng chỉ ậm ừ mad chấp nhận, ai lại đi để con của người từng là xã hội đen có chuyện được chứ.
Cả hai người rời đi. Diệp Hi sau khi được cô giáo giới thiệu thì về chỗ ngồi và bắt đầu buổi học. Giờ ra về một đám con gái độ khoảng lớp 5 chặn đường nó. Bọn chúng hung hãn lôi Diệp Hi vào một góc cầu thang rồi một đứa đi ra nói:.
- Mày là Từ Diệp Hi, cái con tiểu thư nhà giàu mới tới phải không?
- Dạ, là em ạ!
Diệp Hi lễ phép trả lời , nhưng bọn nhóc kia lại cảm thấy thật khó chịu, đứa cầm đầu nói:
- Thứ sung sướиɠ như mày sao không học ở một trường danh tiếng nào đó đi, đến đây làm gì, khinh bọn tao à!
Vừa nói chúng nắm lấy tóc nó, Diệp Hi rất đau nên khóc ầm lên. Đứa cầm đầu thét vào tay khiến nó giật mình:
- MÀY ĐỐI VỚI TỤI NÀY THẬT CHƯỚNG MẮT!
Tiếng thét rất lớn, khiến cho tai cô bé như bị thủng vậy. Nó bịt tai lại, ôm đầu ngồi bệch xuống đất run rẩy, từ nhỏ đến giờ nó chưa hề bị đối xử như vậy, đây thực sự là một cú sốc mà. Trong lúc đó, đứng ở cổng rất lâu, cad hai người đều không thấy Diệp Hi đâu nên vội vả đi vào trong. Và đi cùng họ là một đôi vợ chồng trung niên vẻ mặt cũng lo lắng không kém họ.
Đám bắt nạt kia thấy có người lại liền chạy đi, còn lại con bé cầm đầu, nó sợ bị phát hiện nên giả vờ té rồi khóc ầm lên. Bốn phụ huynh cùng cô giáo chạy lại liền hoảng hốt, cặp vợ chồng trung niên kia vẻ mặt tái đi hỏi han cô con gái, không biết nó trả lời thế nào mà hai người quay sang Diệp Hi nhìn với con mắt đầy tức giận. Từ Tử Hiên là người từng trải qua hoàn cảnh này nên cô biết chuyện gì đang xảy ra, con cô đang bị bắt nạt. Nhìn biểu hiện của cô bé cũng đut biết. Trương Ngữ Cách đau lòng nhìn mái tóc rối rắm của con gái, cô ôm nó vào lòng vỗ vỗ cánh lưng định thần lại cho nó. Song hai với trung niên kia nhìn Từ Tử Hiên, thấy có vẻ là người giàu có nên sinh ra tham lam, người phụ nữa cao giọng:
- Con cá người mới tí tuổi mà đã đi ăn hϊếp người khác, các người dậy con kiểu gì vậy hả?!..
Cả hai người vẫn im lặng nhìn ,bà ta tiếp tục, cầm lấy cánh tay con mình giơ lên:
- Các người xem, con gái các người làm nó bị thương như thế này định không bồi thường à!
Chỉ là muốn tiền sao không nói sớm, Từ Tử Hiên thở dài ngán ngẩm lấy trong túi một tấm chi phiếu đưa cho bọn họ. Nhận lấy , người đàn ông lập tức xanh mặt quỳ xuống:
- Từ tổng là tui không có mắt không nhận ra ngài, xin ngài thứ lỗi.
Ông thấy vợ mình ngơ ngác liền kéo bà và đứa con gái quỳ xuống. Cô xoay sang Trương Ngữ Cách bảo:
- Chị đưa Hi Hi lên xe đi, lát em ra sau.
Song, Ngữ Cách bế Diệp Hi đi. Giờ đây cơn thịnh nộ mới bắt đầu. Tử Hiên khinh bỉ nhìn hai người đang quỳ dưới đất:
- Ông là giám đốc chi nhánh ở Triết Giang của Đế Vương phải không??
- Vâng là tôi!
- Vậy được rồi, ngày mai ông đến Cáp Nhĩ Tân quản lý kho vật liệu ở đó đi!
Ông ta hoảng hốt ôm lấy chân Tử Hiên cầu xin:
- Tôi xin ngài đừng điều tôi đến đó, tôi xin ngài chủ tịch!
Hất tay ông ta ra, Tử Hiên lạnh lắm nhìn một cái rồi bỏ đi. Ông ta vì quá sốc nên ngất xỉu được đưa vào bệnh viện.
Trở về nhà, sau khi được trấn an, Diệp Hi đã hoàng hồn lại nhưng vẫn run. Nhìn con gái mình sợ hãi như vậy mà người làm mẹ này chẳng giúp gì được, Trương Ngữ Cách cảm thấy thật xấu hổ. Ôm hai mẹ con vào lòng.
Vài tuần sau đó, đám bắt nạt không dám tìm Diệp Hi nữa, cô bé cũng tươi vui hẳn lên. Đến giờ ra về, Tử Hiên đã có dặn là hôm nay cô sẽ đến trễ một chút nên kêu cô bé đứng đó đợi.
Từ đằng xa, một bóng đen đi tới chỗ Diệp Hi. Người này lấy ra một chiếc khăn ấn mạnh vào mặt cô bé, là thuốc mê, cô bé ngất đi. Ngay sau đó một chiếc xe lao đến, gã đó bồng Diệp Hi vào xe rồi lao đi mất hút.
Tử Hiên sau khi xong cuộc họp liền vội vả lái xe đến trường học. Đến nơi thì không thấy Diệp Hi đâu cả, cô cảm thấy bất an liền gọi cho Trần Nhã:
- Thư ký Trần cô có cho người đón Hi Hi không!?
- Dạ không thưa chủ tịch, có chuyện gì sao ạ!?
Từ Tử Hiên giật mình, rõ ràng là con cô bị bắt cóc mà. Cô quát lên:
- Lập tức định vị chỗ con bé ngay! Con bé bị bắt cóc rồi!
Trần Nhã cũng lo sợ không kém, lập tức bắt tay vào việc ngay, ming sao có thể định vị được con bé...
...