Chương 22
Tin tức Trương Ngữ Cách sắp sinh lọt đến tai Thiên Tinh, anh ta vui như nhặt được vàng. Điều động tất cả sĩ quan trong sở cảnh sát bao vây bệnh viện. Anh chắc chắn rằng Từ Tử Hiên sẽ đến.Lúc này trong phòng sinh
– Phu nhân, cô cố lên, nhất định phải sinh đứa nhỏ ra bình an!
Thím Lưu cùng Trần Nhã đứng bên cạnh nói hết lời mong cô gắng gượng mà sinh đứa nhỏ. Thể chất Trương Ngữ Cách vốn không được tốt, việc sinh con ban đầu đối với cô đã rất khó khăn rồi, bây giờ lại thêm phải cằm cự nữa, cô thực sự sắp chịu không nổi. Hơi thở cô yếu ớt nắm chặt lấy tay Trần Nhã mà nói:
– Hai người yêu tâm...tôi...nhất định...không để con của chúng tôi có chuyện.....a...a
Trán Trương Ngữ Cách đổ đầy mồ hôi. Sắc mặt vô cùng kém. Các bác sĩ đang cố gắng hộ sinh. Bỗng một y tá reo lên:
– Thấy đầu đứa nhỏ rồi!
Trương Ngữ Cách lúc này đã kiệt sức, cô bất tĩnh. Trần Nhã cùng thím Lưu vô cùng hoảng loạn ra sức gọi cô dậy nhưng vô ích. Một bác sĩ lên tiếng :
– Ba đứa bé đâu, cô ấy đang rất cần chồng mình ở đây động viên!
Cả hai người im lặng không nói gì. Đột nhiên Trần Nhã nhận được một cuộc điện thoại. Nhìn dòng chữ trên màn hình cô vui mừng khôn xiết :
– Chủ tịch!
Giọng nói ở đầu dây bên kia có vẻ lo lắng:
– Thư ký Trần, cô ấy sao rồi!
– Chủ tịch, cô ấy cần cô, trong lúc sinh phu nhân bị ngất hiện giờ không có cách nào lây cô ấy dậy, bác sĩ nói phu nhân cần ba đứa bé động viên.
Từ Tử Hiên không khỏi bàng hoàng cô như sắp khóc:
– Tôi đến đó ngay, cô tìm cách đánh lạc hướng bọn cảnh sát hộ tôi!
– Vâng thưa chủ tịch!
Điện thoại vừa tắt Từ Tử Hiên tăng dần tốc độ phi thẳng về hướng bệnh viện.
Trần Nhã đi vào phòng sinh nói nhỏ vào tai thím Lưu rồi đi ra ngoài. Thím Lưu cầm lấy tay Trương Ngữ Cách mà nói:
– Phu nhân, chủ tịch sắp đến rồi, cô gắng lên đi!
Trương Ngữ Cách trong cơn mê sản nhìn thấy hình bóng của Từ Tử Hiên. Cô đang đứng trước một cánh cửa nhìn về phía Trương Ngữ Cách đang lã chã nước mắt. Tử Hiên ôn nhu nói:
– Tiểu Chương, vì con chúng ta chị phải kiên cường, em nhất định trở về mà!
Sau câu nói đó thì Trương Ngữ Cách dần tỉnh lại. Thím Lưu thì vui mừng cầm tay cô:
– Phu nhân, chủ tịch đang đến, cô nhất định phải kiên cường!
Cô nhìn người trước mặt cười nhẹ rồi tiếp tục sinh trong đau đớn. Tiếng la của cô tràn ngập khắp trong căn phòng. Ai ở đó cũng hồi hộp lẫn lo lắng.
Từ Tử Hiên sau khi đỗ xe cách bệnh viện không xa, cô đi vào bằng ngã sau. Dọc đường, hai tên sĩ quan bắt gặp cô nhưng ngay lập tức bị Trần Nhã từ phía sau đánh ngất. Cô đi đến chỗ Tử Hiên :
– Chủ tịch, phu nhân đang ở trong phòng sinh. Tôi sẽ đánh lạc hướng bọn chúng, cô mau đến đó đi!
– Cởi đồ ra!
Trần Nhã ngạc nhiên nhìn người đối diện, có chút ngượng.
– Tôi với cô đổi đồ, nếu không bọn chúng sẽ nghi ngờ!
Trần Nhã sau khi nghe lời giải thích thì nhanh chóng làm theo.
Tiếp đó, Từ Tử Hiên theo cửa sau mà lẻn vào. Còn Trần Nhã, sau khi đã mặc vào cái áo khoác của Tử Hiên thì chạy nhanh về phí cổng. Diệp Thiên Tinh ở phía trên nhìn thấy cười lớn lập tức cho người đuổi theo. Hiện tại chỉ còn vài ba tên đứng trước cửa phòng sinh với trình độ võ thuật của người đứng đầu Hắc đạo như cô thì họ không ăn thua gì. Cô dễ dàng hạ đo ván bốn tên cảnh sát trước cửa. Đi thẳng vào trong, thím Lưu vừa nhìn thấy cô thì nắm lấy tay Tử Hiên đến chỗ Trương Ngữ Cách. Còn người kia, vì quá đổi xúc động mà nắm chặt lấy tay cô. Từ Tử Hiên ánh mắt đầy yêu thương lẫn hối hận nhìn Trương Ngữ cách :
– Tiểu Chương cực khổ cho chị rồi!
Môi Trương Ngữ Cách trắng bệch và khô vì mất nước. Nhìn những giọt mồ hôi trên trán người yêu mình, Từ Tử Hiên không khỏi đau lòng. Cô nhẹ hôn lên vầng trán Trương Ngữ Cách, thế là cả hai bàn tay đan chặt vào nhau. Sau hai tiếng đồng hồ đau đớn và mệt mỏi, Trương Ngữ Cách gần như muốn ngất đi nhưng một âm thanh vang lên khiến cô gượng lại.
Oa oa oa
Là tiếng trẻ con. Cô y tá mừng rỡ hét lên:
– Ra rồi, ra rồi là một bé gái.
Cô y tá vừa dứt lời thì Trương Ngữ Cách cũng ngất đi vì kiệt sức. Tuy vậy, khuôn mặt cô lại vẽ lên một nụ cười hạnh phúc.
Về phía Trần Nhã, vừa đi đến một ngã tư thì cô đã bị cảnh sát bai vây tứ phía. Diệp Thiên Tinh bước ra giọng hăm dọa :
– Từ Tử Hiên cô không còn đường để thoát đâu, mau buông tay chịu trói đi!
Giọng nói lạ vang lên làm anh khẽ cau mày:
– Tôi là Từ Tử Hiên sao!
Trần Nhã vừa bước ra thì theo đó khuôn mặt Diệp Thiên Tinh cũng biến dạng. Mặc kệ Trần Nhã, anh ta lên xe ra lệnh trở lại bệnh viện ngay lập tức. Đoàn xe kia vừa rời đi, Trần Nhã lấy điện thoại cho Tử Hiên ngay. Hiện tại Từ Tử Hiên bế đứa con của mình và Ngữ Cách trên tay không khỏi vui sướиɠ. Về phía Trương Ngữ Cách thì có biểu hiện tỉnh lại, cô mơ màng mở mắt, hình ảnh cô nhìn thấy đầu tiên là khuôn mặt thân thuộc mà bấy lâu cô không được gặp rồi. Cảm xúc như vỡ òa, cô bật khóc ôm chầm lấy Từ Tử Hiên. Hiểu được tâm tư của cô vợ ngốc, Tử Hiên xoa nhẹ tấm lưng kia rồi từ từ đẩy cô ra:
– Chị nhìn xem, là con chúng ta đấy!
Từ Tử Hiên cẩn thận đưa đứa bế cho Trương Ngữ Cách. Lần đầu tiên trong cuộc đời con gái, cô là lần đầu tiên được mẹ, lần đầu tiên được bế trên tay đứa con mà mình mang thai chín tháng trời lắm cực khổ và vất vả. Cô âu yếm con mình trong vòng tay bé nhỏ, nhìn cô lúc này thực sự rất hạnh phúc. Đột nhiên điện thoại Tử Hiên reo, đó là của Trần Nhã. Qua điện thoại người bên kia hối thúc cô rời khỏi bệnh viện ngay lập tức, bọn người Thiên Tinh đang trên đường trở về. Cúp máy, Tử Hiên đi đến chỗ Trương Ngữ Cách dùng đôi bàn tay to lớn nắm lấy tay hai mẹ còn, lời lẽ ôn nhu:
– Tiểu Chương em lại phải đi rồi, chị nhớ chăm sóc tốt bản thân và con bé, em sẽ tìm cơ hội trở về thăm!
– Lão công, em yên tâm, cho dù là có chết hay bị gì đi nữa chị cũng sẽ bảo vệ..con mà...ưm
Bất ngờ đôi môi mềm mại của cô bị cái hôn sâu của Từ Tử Hiên cưỡng đoạt. Cảm nhận trên đầu môi có vị mặn, Tử Hiên dùng tay lau sạch nước mắt cho người trước mặt. Đem đầu người đó khẽ tựa vào trán mình:
– Đừng nói vậy, không tốt đâu! À tên của con, em cho chị quyết định!
Câu nói kia vừa kết thúc thì nhận được ngay câu trả lời của Trương Ngữ Cách :
– Từ Diệp Hi, chị muốn Thiên Linh ở trên thiên đàng có thể phù hộ cho con chúng ta!
Một cái hôn nữa dành cho cô. Từ Tử Hiên cười rồi từ từ đi ra ngoài. Lúc cánh cửa kia đóng lại là lúc cô xa Từ Tử Hiên một thời gian dài, có thể là vài năm, hoặc là cả đời. Cô không nghĩ Từ Tử Hiên có thể về thăm cô và con thường xuyên được, điều đó là bất khả thi. Cô chỉ mong cô và con cô, còn có Tử Hiên nữa an ổn mà sống cuộc đời còn lại.
....
Có lẽ cái chết của Diệp Thiên Linh và những người khác đến tận bây giờ Trương Ngữ Cách vẫn không hề biết điều gì cả. Đến một lúc nào đó, khi cô biết, cô có còn yêu Từ Tử Hiên, có tha thứ cho Tử Hiên hay không, hay hận người cô yêu suốt đời...
....