Chương 2
Tình hình hiện tại là một người cảm thấy thú vị người còn lại như sắp chết. Dừng xe lại Tử Hiên vừa mở cửa xe thì ngay lập tức Trương Ngữ Cách phóng xuống ngay. Cô hớt hải chạy lại chỗ chiếc xe mà Tử Hiên chỉ. Quả không sai chính là chiếc siêu xe hôm qua mà cô đâm phải. Khuôn mặt tái mét nhìn về phía người kia. Tử Hiên thầm nghĩ chắc chắn cô gái này sẽ kêu cô viết giấy nợ cho mình. Tiến về phía Trương Ngữ Cách, áp sát khiến cô ngã ra sau. Tưởng sẽ ngã nhưng eo cô đã được đôi tay kia ôm trọn. Mở mắt ra nhìn thấy cảnh này mặt cô đỏ như quả cà chua. Tử Hiên nghé sát tai cô thì thào– Tôi đâu có đòi nợ cô đâu mà sợ tôi đến vậy?!
Hơi thở phả vào tai khiến cho Trương Ngữ Cách ngượng. Cô đẩy Tử Hiên ra đi lùi về sau vài bước. Trương Ngữ Cách ấp úng nói
– Vậy...vậy... Cô muốn gì đây?!
Cầm tập hồ sơ lúc nảy lên, Tử Hiên giễu cợt cô
– Chẳng phải lúc nảy đã nói rồi sao, cô từ hôm nay chính là người hầu của tôi!
– Gì chứ, tôi đâu có đồng ý....đấy là cô tự quyết định đó thôi! Người hầu của cô, tôi còn lâu mới làm!
Thú vị! Tử Hiên cô đang cảm thấy rất có hứng thú với cô gái này. Cầm chiếc điện thoại bấm gọi cho ai đó. Sau một hồi đổ chuông đầu day bên kia mới chịu bắt máy
– Tiểu thư, có chuyện gì ạ!
– Thư ký Trần vết xước trên xe sửa hết bao nhiêu tiền!?
– Thưa tổng tài, nếu là tính sơ qua thì xấp xỉ 5 triệu, mà cô hỏi để làm gì ạ?
Tử Hiên cố tình bật loa ngoài để Trương Ngữ Cách nghe thấy. Nở nụ cười quỷ dị Tử Hiên nói với người trong máy
– Không có gì cô đi làm việc đi!
Cúp máy cô xoay sang Trương Ngữ Cách giọng kɧıêυ ҡɧí©ɧ
– Sao nào, cô nghe mà phải không! Năm triệu nói ít không ít nói nhiều không nhiều nhưng tôi biết chắc cô sẽ không trả nổi đâu!
Trương Ngữ Cách đổ mồ hôi hột, lúng túng đáp
– Sao cô biết tôi không có khả năng trả cơ chứ ! Cho tôi thời gian nhất định tôi sẽ trả hết cho cô!
Đúng như cô dự đoán, cô gái này thà thiếu nợ chứ không muốn làm người hầu của cô. Lấy một tờ giấy ra, Tử Hiên ghi lên đó vài thứ song đưa cho Trương Ngữ Cách và nói
– Một tháng, tôi cho cô một tháng, nếu như cô không trả đúng hạn cô sẽ làm người hầu của tôi vô thời hạn!!
– Cái gì, vô thời hạn????
– Rốt cuộc có ký không?!
Lưỡng lự một hồi, cô cầm cây bút ký vào bản hợp đồng tạm thời này. Song, nhìn vào bản hợp đồng Tử Hiên mỉm cười thỏa mãn
– Cô phải giữ lời đấy?! Mà trời đã khuya rồi, đêm nay cô nghỉ tạm ở biệt thự của tôi đi, sáng mai tôi chở cô về!
Nội tâm Trương Ngữ Cách bóc hỏa. Con người này sao có thể bá đạo như vậy. Đoán biết trước Trương Ngữ Cách sẽ từ chối. Tử Hiên bèn hù dọa
– Nơi này nằm ở ngoại ô thành phố, nếu cô muốn đón xe trở về thì phải đi bộ thêm 20 km nữa mới có bến xe!
– Không lẽ không có khách sạn sao!
– Tất nhiên là không rồi, xung quanh đây chỉ có biệt thự của tôi là có người ở. Đi hay ở tùy cô!
Nội tâm đang rất khó chịu, Trương Ngữ Cách phồng má nói rất nhỏ
– Đúng là tổng tài bá đạo!
Tử Hiên rõ ràng là nghe thấy nhưng lại làm ngơ nhàng nhã đi vào trong. Do bận tranh cãi với tên tổng tài đáng ghét kia mà cô không để ý đến ngôi biệt thự trước mắt mình. Lần đầu tiên trong đời cô được tận mắt chứng kiến căn biệt thự to đến như vậy. Xung quanh là khu rừng u ám nhưng vẫn tồn tại một sự sống bí ẩn. Cô từng bước từng bước một tiến vào trong. Há hốc mồm trước khung cảnh tráng lệ, bên trong ngôi biệt thự là một không gian hoàn toàn khác. Ấm áp, sang chảnh, kiến trúc châu âu tinh tế, vận dụng trang trí như hòa làm một thể với không gian này. Và đều làm cô bất ngờ hơn nữa là khi cô cùng vị Tổng tài khó ưa kia bước vào là cả một dàn người cúi chào
– Tiểu thư mới về ạ!
– Ừm
Vẫn là một câu nói vô cùng ngắn gọn, nhạt nhẽo. Riêng cô nàng đi sau cô thì khác. Trương Ngữ Cách không hề giống như những cô gái khác. Cô tò mò chạy khắp nơi sờ mó lung tung, nhém chút là làm vỡ chiếc bình cổ mà ba Tử Hiên bỏ ra mấy trăm triệu mới mua về được. Tử Hiên thở dài
– A Thiệu, ngày mai giúp tôi xử lý việc của Đế Vương!
– Tiểu thư bận gì ạ?!
– Không phải chuyện của anh!
– Vâng, xin lỗi tiểu thư!
A Thiệu vốn không muốn biết về chuyện riêng của vị đại tiểu thư này nên cũng ngoan ngoãn nghe lời.
Sau một lúc khám phá Trương Ngữ Cách mới quay sang cô hỏi
– Vậy tối nay tôi ngủ ở đâu đây hả tổng tài?!
Điệu bộ nói chuyện của Trương Ngữ Cách rõ ràng là câu dẫn người khác. Tử Hiên càng lúc càng hứng thú với cô gái này. Cô không nói gì vẫn cứ đi tiếp trên hành lang tối mịt
– Nè rốt cuộc là tôi ngủ ở đâu vậy!?
Vẫn hiếu kỳ, Trương Ngữ Cách mạo muội hỏi lại. Cô vẫn đi tiếp và dừng lại tại một cánh cửa to lớn. Mở ra rồi quay sang Trương Ngữ Cách bảo
– Tối nay cô sẽ ngủ cùng tôi!
– Ờ....khoan....khoan...CÁI GÌ CHỨ?!
Cô ta đúng là tổng tài bá đạo siêu cấp khó ưa mà! Tử Hiên trong mắt Trương Ngữ Cách chính là như vậy. Dựa thân vào cánh cửa Tử Hiên dùng giọng kɧıêυ ҡɧí©ɧ
– Nhà tôi hiện đang có khách đã hết phòng nếu không muốn thì có thể ngủ ngoài phòng khách. Nhưng tôi không đảm bảo sẽ có chuyện gì sẽ xảy ra đâu với cô đâu nha!
Với giọng điệu kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy Tử Hiên không khiến Trương Ngữ Cách tức giận mới là lạ. Trương Ngữ Cách nhịn, đợi khi trả xong nợ cô sẽ cắt đứt mọi quan hệ với người này ngay lập tức. Từ từ đi vào trong, một lần nữa căn phòng không khỏi khiến cô kinh ngạc.
– Oa đúng là phòng tổng tài có khác ha?!
– Sao nào, thích rồi đấy à! Nếu muốn chỉ cần cô ở lại mãi mãi tôi sẽ tặng cho không chỉ căn phòng này mà cả một căn biệt thự luôn cũng được?!
Nghe đến đây lòng tham của cô lại nổi lên nhưng ngay lập tức bị cô bác bỏ. Không nói không rằng cô nhảy ngay lên chiếc giường to lớn nằm chểnh chệ trên đó. Tử Hiên ngạc nhiên nhìn cô
– Này, đó không phải là...chỗ ...của cô
Trương Ngữ Cách vì quá mệt mỏi nên khi vừa nằm lên giường thì lập tức ngủ ngay. Thế là chiếc giường ấm áp của vị tổng tài bá đạo đã bị chiếm lĩnh bởi một cô gái vừa hậu đậu vừa ngốc nghếch. Cô tiến đến đặt nụ hôn nhẹ lên trán Trương Ngữ Cách rồi mỉm cười đi ra ngoài.
Bước ra ngoài tự nhiên cảm thấy hành động của mình lúc nảy sao lại tự tiện đến như vậy.
– Từ Tử Hiên đó chỉ là một cô gái mày mới quen thôi. Không có gì hết, đúng rồi không có gì hết chỉ là vô thức thôi
Vừa đi Tử Hiên vừa nhủ với mình.
Sáng hôm sau
Trong cơn mê ngủ Trương Ngữ Cách vẫn chưa nhận thức là mình đang ở nhà của người khác. Theo thối quen cô lăng qua lăng lại tìm kiếm chiếc đồng hồ báo thức. Vô tình cô quơ tay trúng người đang ngủ bên cạnh. Vẫn chưa biết gì nhưng người kia thì vô cùng khó chịu. Tử Hiên cáo gắt thúc dậy. Đập vài mắt lúc này là khuôn mặt phải nói rất là đáng yêu của Trương Ngữ Cách. Tử Hiên mỉm cười
– A xem ra cô cũng đáng yêu đấy chứ, làm tổng tài bá đạo như tôi phải khốn đốn rồi đây!
Nghe được giọng nói trầm ấm bên tai, Trương Ngữ Cách khẽ cử động. Tử Hiên thật muốn trêu cô thêm tí nữa bèn giả vờ ngủ. Trương Ngữ Cách mở mắt mơ màng thức dậy. Quay sang nhìn người bên cạnh, hốt hoảng cô giở cái chăn lên rồi khẽ thở phào nhẹ nhõm.
– Kiểm tra cái gì chứ, tôi và cô đều là nữ nhân như nhau. Cô nghi ngờ tôi à?!
Giật bắn người khi nghe thấy giọng nói của Tử Hiên. Trương Ngữ Cách xấu hổ ấp úng nói
– Tôi....tôi.. Làm sao biết được? cô là cái thể loại đó thì sao??
Bất ngờ Tử Hiên đè Trương Ngữ Cách xuống, mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau. Hơi thở Tử Hiên phả vào mặt Trương Ngữ Cách làm cô ngượng. Tử Hiên phía trên cười nham hiểm
– Cô nói xem tôi là cái thể loại gì a?!
– Tôi...tôi...không biết?!
– Thật không biết sao!?
Càng lúc cô càng ép sát Trương Ngữ Cách. Cảm thấy không thở được nữa, Trương Ngữ Cách đẩy cô ra xa, vội kéo chăn che thân lại
– tôi....tôi...còn phải đi học, đưa....đưa tôi về nhà....!!!!!!
– Vậy chuẩn bị đi tôi đưa cô về!
Nói rồi Tử Hiên đi ra ngoài, khuôn mặt vẫn hiện diện nụ cười vui vẻ.
– Trương Ngữ Cách cô đúng là thú vị!!!!
Một lát sau
Đám người hầu đồng thanh cúi chào Từ Tử Hiên
– Tiểu thư buổi sáng tốt lành!
– ờ!
Vẫn y như hôm qua, Trương Ngữ Cách vội nói
– Cô không thể lịch sự hơn một tí à?!
Đưa tay kéo người kia sát lại mình, nghé sát mặt Trương Ngữ Cách, Tử Hiên cười nói
– Họ là người hầu của tôi, tôi chào như thế nào thì liên quan gì cô!
Trương Ngữ Cách cố gắng thoát khỏi vòng tay của người kia, cô nói
– A buông tôi ra nếu còn dây dưa tôi sẽ trễ học mất!
– Được rồi, lên xe đi tôi đưa cô về nhà!
Tử Hiên vừa buông tay lập tức Trương Ngữ Cách phóng ngay lên xe khóa chặt cửa. Tử Hiên đứng bên ngoài cười rất vui vẻ. Đám nữ hầu vô tình nhìn thấy nụ cười ấy ngay tức thì tan chảy cả. Phải nói nụ cười của đại tiểu thư nhà họ Từ rất đẹp.
Khu phố X đường Y Thượng Hải
– Đến rồi, cô thay đồ nhanh tôi chở cô đến trường!
Thắc mắc, Trương Ngữ Cách liền hỏi
– không cần tôi có thể tự đi được!
– Tôi có viêc cần đến đó sẵn tiện đưa cô đi được chứ hay cô muốn tưn mình lái xe rồi đâm phải xe người khác một lần nữa?!
Quá đáng, Tử Hiên thật sự rất thích trêu chọc Trương Ngữ Cách. Cô nàng bối rối đi vào
– Tùy cô!
– Được tôi đợi!.
Trương Ngữ Cách thay đồ xong thấy xe Tử Hiên vẫn đậu ở đó. Không còn cách nào cô đành phải lên xe. Từ Tử Hiên mỉm cười thỏa mãn.
Trường Đại học Ngoại thương Thượng Hải
Bỗng từ đâu một chiếc siêu xe đậu trước cổng trường thu hút sự chú ý của mọi người.
– Thiên Linh, cậu nói xem người ngồi trong đó là ai?!
Trần Lập Nghiêm quay sang Diệp Thiên Linh hỏi
– Tớ làm sao biết được, chắc là tên nhà giàu nào đó thôi!
Chiếc xe thật sự nổi bật giữa đám đông, sinh viên bu quanh rất đông. Trương Ngữ Cách muốn ở trong xe mãi không muốn ra
– Cô định ngồi lì trong xe tôi luôn à?! Hay không nỡ xa tôi?!
Đỏ mặt với câu nói đó của Tử Hiên, Trương Ngữ Cách đáp lại
– Gì chứ, ra thì ra!
Nói là đi ra nhưng cô đợi Tử Hiên ra ngoài rồi cô mới dám bước ra khỏi xe. Vừa bước ra bao nhiêu ánh nhìn đổ dồn về phía cô và Tử Hiên.
– Đó không phải là học tỷ Trương Ngữ Cách sao? _ sinh viên A
– Còn chị gái vừa xinh vừa soái đó là ai vậy!? _ sinh viên B
– Quan hệ của họ là gì vậy, sao lại đi chung xe với nhau? _sinh viên C
Bao nhiêu lời thì thầm to nhỏ chủ ý đều bàn về Trương Ngữ Cách và Từ Tử Hiên. Cô xấu hổ bỏ mặc Tử Hiên đứng đó mà chạy đi.
– Tổng tàu bá đạo, cô tự mà giải quyết đi, tôi đi trước!
– Trương Ngữ Cách cô!
Nhanh chóng Tử Hiên bị mấy cô sinh viên bao quanh vì độ soái của mình
– Oa chị cao quá, chị là sinh viên trường nào vậy?
– Học tỷ, chị xinh quá add wechat em được không?
Bao nhiêu câu hỏi liên tục ra vào ra vào. Không chịu nổi nữa Tử Hiên quát lên
– Được rồi!
Đám sinh viên sợ hãi lùi về phía sau. Lấy lại vẻ lạnh lùng cool ngầu của mình cô lấy từ trong túi ra tấm danh thϊếp
– Tôi tên Từ Tử Hiên, các em có thể đến Đế Vương tìm tôi, tôi sẽ giảm giá cho các em khi mua hàng. Còn bây giờ tôi có việc phiền các em tránh ra được không?!
Đám sinh viên nữ như bị hốt mất hồn bởi vì biểu cảm chuẩn soái ca đó của cô vội nhường đường. Tử Hiên đi được một lúc một cô sinh viên hét lên
– Các cậu cô ấy chính là Tổng tài của tập đoàn Đế Vương đấy!!
Đám nữ sinh reo lên như nhặt được vàng. Bình thường người có quyền có thế như vậy chỉ xuất hiện trên tv thôi nhưng hôm nay họ được thấy tận mắt thật là hiếm có.
Trương Ngữ Cách vừa vào lớp đã bị Trần Lập Nghiêm và Diệp Thiên Linh lôi đi tra hỏi
– Trương Ngữ Cách, cô gái đó là ai, cậu có quan hệ gì với cô ta?
Diệp Thiên Linh hỏi tới tấp làm cô bối rối. Lập Nghiêm đứng kế bên
– Cậu hỏi như vậy làm sao cô ấy trả lời hết được?
– Cậu nói cũng đúng, giờ thì nói mau cô gái đó là ai?!
Trương Ngữ Cách thở dài kể lại
– Truyện là thế này....
– HahHahahhhah...
Diệp Thiên Linh cùng Trần Lập Nghiêm cười phá lên cùng với giọng điệu trêu chọc
– Vậy đúng là xui xẻo mà, hahah, người hầu, hahah
Diệp Thiên Linh vừa ôm bụng vừa cười làm cho Trương Ngữ Cách xấu hổ
– Hai cậu có thôi đi không, tớ đã khổ thế này rồi mà hai cậu con.... Huhu
– thôi được rồi, tớ sẽ kêu anh tớ nghĩ cách giúp cậu trả hết số tiền đó nhưng với một điều kiện...
– là gì?
Diệp Thiên Linh cười nham hiểm
– Trở thành chị dâu tớ!!!
Trương Ngữ Cách la lên, gương mặt đỏ hồng
– Không bao giờ, tớ tự nghĩ cách đi mà tự lấy anh cậu ấy?
Nói rồi vội vã chạy ra ngoài. Diệp Thiên Linh cùng Trần Lập Nghiêm nhìn theo chỉ biết cười. Mặt khác họ cũng khá lo lắng cho cô nàng hậu đậu này.
Vì chưa vào tiết nên Trương Ngữ Cách chạy ra vườn hoa của trường để ngồi hóng mát. Nghĩ tới chuyện mình phải trở thành người hầu của tên tổng tài khó ưa đó nếu không trả đủ tiền khi hết thời hạn cô lại thấy tức. Cô chửi bới
– Tổng tài đáng ghét, gì mà Đế Vương gì mà người hầu chứ. Đồ tổng tài khí ưa. Tôi mong sao cô phá sản, phải ra đường ăn xin, Từ khó ưa tôi ghét cô!
Xả hết cơn giận, Trương Ngữ Cách cũng bắt đầu dịu lại. Bỗng giọng nói khó chịu ấy lại vang lên
– Ra là cô ghét tôi đến như vậy?!
Tử Hiên không biết từ đâu bước đến chỗ Trương Ngữ Cách đang ngồi. Cô ngồi xuống lập tức Trương Ngữ Cách đứng lên cách xa ra 5 mét, ra vẻ đề phòng
– Tổng tài đáng ghét sao cô lại ở đây, không phải cô có chuyện cần bàn với hiệu trưởng sao?!
– Bàn xong rồi! Còn cô, không phải là nói lên lớp sao, giờ lại ngồi ở đây?!
– Chưa vào tiết nên tôi ra đáy hóng gió không được sao! Tổng tài đáng ghét!
Không thể ưa nổi cái cách gọi này của Trương Ngữ Cách, Tử Hiên lao đến kéo cô ép sát vào người mình. Tay đặt ở eo miệng cười tươi nhưng khuôn mặt lại có biểu hiện ngược
– Cô có thôi cái kiểu xưng hô đó đi không? Tôi bắt đầu khó chịu rồi đấy!
Trương Ngữ Cách vẫn bướng bỉnh không nhận thấy sự thay đổi ở Từ Tử Hiên tiếp tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ
– Tôi thích gọi như vậy, không được sao Tổng tài đáng ghét!
– Cô..
– Sao nào đồ tổng....t
Chưa nói hết câu, môi đã chạm môi. Trương Ngữ Cách tròn xoe mắt nhìn người đang hôn mình. Đây là lần đầu tiên cô hôn người khác, sao lại ngọt đến thế. Quay trở lại thực tế, cô hốt hoảng đẩy Tử Hiên ra, tay che miệng, khuôn mặt đỏ và nóng, cô xấu hổ chạy đi. Nếu còn ở lại đó cô sẽ ngại chết mất. Giờ chỉ còn một mình Tử Hiên ở lại đó, định hình lại hành động khi nãy của mình, cô đỏ mặt
– Tử Hiên mày vừa cưỡng hôn cô ấy đấy à!
Nhận thấy có tiếng máy ảnh cô biết chắc là đám báo chí. Không đáng lo ngại nhưng về phía Trương Ngữ Cách thì chưa biết sẽ như thế nào thôi.