“Vậy bọn anh đi trước nhé. Còn phải tản bộ cùng ba nữa.” Lê Thượng Thần đứng dậy, nháy mắt với Từ Lỵ Hoan, cô ôm con trai đứng lên.
Trình Dư Nhạc lại nói: “Thật ra thì, em cũng muốn tản bộ, em có thể đi cùng mọi người không?”
“Nhạc Nhạc?” Âu Quan Lữ kinh ngạc.
“Mặc dù em bị cảm, nhưng tinh thần cũng không tệ,, khó có thể tới được đây, em muốn đi dạo một chút. Tối hôm qua anh chăm sóc em, ngủ không ngon, anh đi ngủ bù, em tản bộ cùng anh cả và chị dâu, buổi trưa cùng nhau ăn bữa cơm, được không?”
Cô biết anh không muốn đi cùng cha, liền lấy cớ cho anh, nhưng tại sao cô lại muốn đi theo? Cô nháy mắt với anh, anh liền im lặng, âm thầm buồn bực.
Cô đang có ý đồ gì?
Âu Quan Lữ không chịu đi cùng, cha Tằng không khỏi thất vọng, chỉ là có lẽ có vợ chồng Lê Thượng Thần và Trình Dư Nhạc ở cạnh, ông cũng vô cùng hào hứng, để quản gia đẩy xe lăn, ông đưa mọi người đi khắp nửa sơn trang, tự mình kể chuyện về từng cọng cây ngọn cỏ, Trình Dư Nhạc từ giọng điệu có phần kiêu ngạo của ông, nghe ra ông có tình cảm nồng hậu với sản nghiệp này.
Đến gần buổi trưa, bọn họ nghỉ ngơi tại đình nghỉ mát, điện thoại của cha Tằng vang lên, ông nghe, nói mấy câu liền lộ ra nụ cười, liên tiếp nhìn về phía Trình Dư Nhạc.
Sau khi kết thúc điện thoại, cha Tằng nói: “Cũng đến lúc ăn cơm trưa, ba đã phân phó cho nhà bếp chuẩn bị, Quan Lữ đang đợi con về dùng cơm, con trở về với nó đi.”
“Không phải mọi người cùng nhau ăn sao?” Trình Dư Nhạc kinh ngạc, cô cho rằng cha Tằng sẽ muốn Âu Quan Lữ ở bên cạnh.
“Đừng hiểu lầm, ba rất vui khi ăn cơm cùng các con, chỉ là Quan Lữ không thích nhìn thấy ba, ba cũng không muốn làm nó mất hứng.” Cha Tằng buồn bã thở dài, ngay sau đó lại phấn khởi, lộ ra nụ cười. “Muốn ăn cơm cùng nhau, hai ngày nay đều sẽ có cơ hội, buổi trưa nay vẫn nên để lại các con đi!”
Vẻ mặt phiền muộn của ông khiến Trình Dư Nhạc không đành lòng, nhưng cô là người ngoài không tiện can thiệp chuyện cha con nhà họ, cô cũng không miễn cưỡng anh được.
Một nhóm người trở về nhà gỗ. Cô vừa thấy Âu Quan Lữ, đã nói. “Ba anh nói, buổi trưa chúng ta không cần ăn cơm cùng bọn họ.” Đối với anh mà nói, đây là chuyện cầu còn không được, đúng chứ?
Âu Quan Lữ lại nói. “Sao cô lại tản bộ cùng mọi người?”
“Sao lại không cùng? Nơi này là Sơn trang nghỉ ngơi cao cấp, không phải nới một người nghèo như tôi có thể tùy tiện tới, khó có thể vào đây, đương nhiên tôi muốn nắm chặt cơ hội. Nơi này rất nhiều cây, phong cảnh cũng rất đẹp.” Cô ngả người lên ghế sô pha, xoa bắp chân. “Đi lâu, chân đau quá.”
“Nếu cô muốn tới, đề nghị công ty tới đây du lịch là được rồi, cô bị cảm, không nên khiến mình quá mệt mỏi, cô xem sắc mặt của cô trắng bệch rồi kìa.” Thấy vậy, trong lòng anh dâng lên một cỗ tức giận, tức cô không biết chăm sóc bản thân mình.
Cô nhìn anh, khóe miệng từ từ cong lên. “Anh đang lo lắng cho tôi sao?”
“Không có.” Khuôn mặt anh không được tự nhiên trở nên lạnh lùng. “Tôi chỉ cảm thấy cô không cần phải làm tới mức này, cô là do tôi nhờ tới, nhận tiền làm việc, đạt tới yêu cầu cơ bản là đủ rồi, không cần miễn cưỡng mình làm chuyện quá mức.” Cô chưa nói, nhưng anh rất rõ, cô đi cùng cha là vì anh, anh không muốn dính dáng nhiều tới cha, cúng không cần cô đền đáp thay anh.
“Nếu như tôi nhận tiền làm việc, thù lao lại nhiều như vậy, mặc kệ tôi làm chuyện gì, không gây phiền toái cho anh là tốt rồi, không phải sao? Nói đi nói lại, sao anh lại biết tôi thích ăn cháo mặn?” Chẳng lẽ, anh lén lút chú ý cô? Chẳng lẽ, thường ngày hai người cãi qua cãi lại, thật ra anh đối với cô… Ý nghĩ này khiến tim cô đập thật nhanh.
Anh mỉm cười. “Có một lần, tôi tới bộ phận của các cô, ngày đó cô ngủ quên, suýt chút nữa đi trễ, vội vội vàng vàng chạy vào, đồng nghiệp của cô Tiểu Huệ nghe nói cô chưa ăn sáng, lập tức đem bát cháo mặn của mình cho cô. Cô cầm bát cháo đó, nước miếng cũng muốn chảy xuống, nhìn cũng biết là cô thích ăn.” Bộ dạng đáng yêu đó của cô vẫn in sâu vào lòng anh.
“Tôi không chảy nước miếng!” Đáng ghét, cô không có chút ấn tượng nào về chuyện này, lại bị anh nhớ. “Tôi đói rồi, nếu không ăn cơm với họ, chúng ta sẽ ăn cái gì? Có thể xuống phòng bếp gọi thức ăn sao?”
“Tôi nấu canh, chuẩn bị mấy món ăn, thời tiết rất tốt, ăn trên sân thượng đi!”
“Anh nấu canh? Anh nấu có thể uống được sao? Anh sẽ không bỏ loạn nguyên liệu vào trong canh đó chứ?”
“Ừ, thật ra canh là dùng nước miếng của tôi nấu, cô biết nấu một nồi nước miếng cần bao lâu không?”
Cô nhăn mặt. “Anh thật bẩn!”
Anh cười ha ha. “Đi thôi, ra ban công!”
Lúc tới đây vào hôm qua, Trình Dư Nhạc có chú ý tới bạn công bên ngoài phòng ngủ, để một bàn hai ghế, không gian lại có thể đó một chiếc xe RV. Ban công sử dụng những cây gỗ chưa xử lý, giữ lại chất mộc mạc nguyên thủy, cây vây quanh bốn phía, một gốc cây già cúi thấp, đem những sợi tóc của nó vắt lên lan can,trên ban công chỉ cần nhẹ đưa tay có thể chạm được rất nhiều lá xanh, cô tới từ thành phố, cảm giác nơi này nồng đạm hơi thở tự nhiên, nhiều tới xa xỉ.
Mà giờ phút này, trên bàn ngoài ban công đang đặt một bát canh măng, vài món ăn,bát đũa và một ít cơm trắng, điều làm Trình Dư Nhạc kinh ngạc chính là, trên bàn còn có một chiếc bếp gas nhỏ, trên đó có một tấm lưới sắt, trên mặt tấm lưới sắt cũng không đặt cái gì.
“Cài này dùng làm gì vậy?” Cô nhìn , không biết dùng làm gì.
Chỉ thấy Âu Quan Lữ mở bếp, mở ra một hộp giữ tươi, bên trong là những lát thịt mỏng, cô liền hiểu.
“Đây là dùng để nướng thịt?”
“Trước đó tôi có đi hỏi quản lý, ông ấy nói ở đây cấm nướng thịt, chỉ là, tôi là con trai của ông chủ lớn, có thể dàn xếp, không dùng than củi là được rồi. Ông ấy khuyên tôi dùng cái này, tấm sắt này rỗng bên trong, đun nóng trực tiếp, đặt thịt lên mặt để nướng, rất dễ.”๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn
Cô ngốc lăng, không ngờ, hôm qua cô chỉ nói một câu, anh thật sự chuẩn bị thịt nướng?
“Ngồi xuống đi, chúng ta ăn thịt nướng.” Anh hào hứng kéo ghế giúp cô.
Cô ngồi xuống, nhìn anh lấy cơm cho mình, một bát cơm trắng đặt vào tay cô, tiếp đó anh đặt thịt lên tấm sắt, quét tương lên thịt, lại giới thiệu món ăn anh làm cho cô, đồ ăn đều lấy từ những nơi gần đây, anh mua được lúc sáng sớm, những món ăn này mới đây còn ở dưới đất, nhìn màu lá cây này, cũng biết còn rất mới…
Cô ngồi trên chiếc ghế làm từ gỗ thô, nhưng mà ngồi lên cảm giác nhẹ như đám mây. Rõ ràng một người khác đang ở ngay trước mắt, hương vị món ăn xông vào mũi, cô lại cảm giác không thành thật, anh thật sự là Âu Quan Lữ mà cô biết sao? Sao lại đối tốt với cô như vậy? Tim của cô đập nhanh, vì hành động thân thiết xa lạ của anh.
“Anh là vì tôi muốn ăn thịt nướng, cho nên…” Nếu không còn có thể vì sao?
“Đúng vậy, mặc dù có thêm chút phiền toái, may mắn tôi rất lợi hại, có thể làm được.” Anh đương dương tự đắc. “Sao, có phải rất cảm động không?”
Cô không chỉ thấy cảm động, còn bị mê hoặc, hai người chỉ là đồng nghiệp, miễn cưỡng có thể coi là bạn bè, cũng không có giao tình gì, nhưng anh nhớ cô thích ăn cái gì, bởi vì một câu nói của cô mà tốn công sức đi sắp xếp, anh chủ động làm nhiều như vậy, chẳng lẽ anh thật sự đối với cô… cô không dám nghĩ lung tung, lại không nhịn được phỏng đoán, anh khiến cho cô không kịp ứng phó, tim đập lợi hại hơn.
“Nướng xong rồi, miếng thứ nhất cho cô.” Âu Quan Lữ đem thịt nướng đã quét tương đặt vào bát cô. “May mắn không cần ăn cơm cùng ông già đó, nếu không một bàn món ăn này liền lãng phí.”
Cô chợt nghĩ đến cuộc điện thoại cha Tằng nhận được ở đình nghỉ mát, sau khi ông cúp điện thoại, liền nói cô và Âu Quan Lữ không cần ăn cơm cùng, chẳng lẽ cuộc điện thoại đó là của quản lý gọi tới sao? Quản Lý phát hiện Âu Quan Lữ mượn dùng phòng bếp nấu ăn, giống như đang chuẩn bị một bữa cơm ngọt ngào, thức thời cũng biết không nên quấy rầy hai người.