Sáng sớm, cô tỉnh lại.
Trời hơi sáng, gia phòng mờ mờ. Cô ngáp một cái, nghiêng người, chỉ thấy Âu Quan Lữ đang ngủ trên ghế dựa.
Anh mặc áo choàng tắm nằm ngửa, đang đắp chăn, tay phải rũ xuống bên cạnh ghế dài, gần như đυ.ng vào thảm trên sàn. Ngủ trên ghế nằm không tốt lắm, nhưng giấc ngủ của anh rất sâu.
Anh không lên giường ngủ… trong lòng cô dâng lên một dòng nước ấm áp. Nơi này là Sơn trang của cha anh, cô mới phải là người ngủ trên chiếc ghế đó, thế nhưng anh lại nhường giường lại cho cô, anh phong độ và chăm sóc, khiến cô cảm kích.
Cô nhìn anh, anh đang ngủ, cả người thả lòng, áo ngủ của anh rộng mở, lộ ra bộ ngực cường tráng. Khuôn mặt tục tằng thô lỗ của anh lộ vẻ trầm tĩnh, l*иg ngực rộng lớn chậm rãi phập phồng, cằm có thêm một chút râu, bộ dáng lôi thôi lộ ra vẻ cực kì gần gũi. Anh thường ngày cường thế, ngủ lại có dáng vẻ ôn hòa,vô hại.
Cô nghĩ… Thật ra anh cũng không giống những gì cô nghĩ, một kẻ ngạo mạn thô lỗ.
Anh không thô lỗ chút nào, ngược lại còn rất cẩn thận, anh nhặt lại những chiếc đinh rơi trên núi, giúp đỡ người xa lạ những điều có thể làm được, cô thật sự thưởng thức. Bộ dạng anh đội mưa đổi bánh xe, khiến cho cô lưu lại hình ảnh đáng tin. Anh thông minh lại hài hước, hóa giải lúng túng khi cô lỡ chạm vào mông anh, rất lịch sự không giễu cợt cô, anh tuyệt đối không ngạo mạn, thậm chí còn ngoài ý muốn vô cùng chu đáo, thân thể của cô không khỏe, nửa đêm còn chuẩn bị một ly nước nóng ở đầu giường cho cô.
Thật ra thì, anh rất thích hợp được liệt vào danh sách người yêu lý tưởng của cô,… ý nghĩ này làm tim cô đập mạnh.
“Sao có thể?” Cô tự hỏi, coi như nghĩ như vậy, cô cũng không cân nhắc anh, hai người tuyệt đối không hợp, làm đồng nghiệp bao nhiêu năm là minh chứng rõ ràng. Anh có rất nhiều ý kiến, cô cố chấp, hai người đều không ai nhường ai, coi như hẹn hò, tuyệt đối không thể lâu dài. Bây giờ mặc dù tình trạng có chút cải thiện, nhưng tám phần là bởi vì rời khỏi công ty, chờ lúc trở lại, hai người nhất định bị đánh trở về nguyên hình.
Nếu hai người không bị đánh trở về nguyên hình thì sao? Nếu hai người gặp nhau vẫn có thể vui vẻ?
Khi đó, cô có phải là nên cân nhắc?
“A…” Cô khẽ kêu một tiếng. Lý tưởng của cô là một danh sách lớn, thiếu anh cũng không ít, căn bản không cần liệt anh vào, cô cần gì phải hao tổn tâm trí như vậy? Không muốn!
Cô nằm xuống giường, rất nhanh chìm vào mộng đẹp.
Ngủ một chút, tỉnh lại đã hơn mười giờ, lúc nhìn đồng hồ, cô liền giật mình, sao Âu Quan Lữ lại không đánh thức cô?
Cô vội vàng xuống giường, nhưng đầu rất đau, xuống giường bước chân có chút xiêu vẹo. Cô nhanh chóng rửa mặt, thay quần áo, vừa đi vào phòng khách nhỏ, chỉ thấy có ba người ngồi trong phòng khách.
Âu Quan Lữ đang ngồi trên ghế sô pha, Lê Thượng Thần và Từ Lỵ Hoan đang ngồi đối diện anh, con của hai người họ đang ngồi trong ngực mẹ mình, ăn trái cây, ba người lớn đang nói chuyện phiếm. Cô vừa đi đến, bốn người liền nhìn về phía cô.
Là ảo giác của cô sao? Tầm mắt của Âu Quan Lữ giống như dừng lại trên người cô đặc biệt lâu.
“Xin lỗi, em ngủ muốn quá.” Trình Dư Nhạc rất lúng túng, nhìn về phía anh. “Sao anh không đánh thức em dậy?”
Âu Quan Lữ nhún vai. “Anh thấy không có việc gì, để em ngủ nhiều một chút cũng không quan hệ.”
“Nghe Quan Lữ nói em bị cảm, khá hơn chút nào không?” Mặt Từ Lỵ Hoan đầy quan tâm hỏi.
“Rất tốt.” Cô có chút nghẹt mũi, giọng nói hơi khàn, xem ra thật sự bị cảm.
Âu Quan Lữ duỗi tay về phía cô, cô chần chờ, đi tới, đưa tay cho anh cầm, anh kéo cô lại ngồi xuống cạnh anh, xem xét nhiệt độ trên trán cô.
“Còn có chút nóng.” Động tác thân mật của anh vô cùng tự nhiên, cô lại căng thẳng giống như các khớp xương bị dính vào nhau, cô thầm ra lệnh cho mình: Đừng cứng nhắc như vậy! Thả lỏng một chút!
Anh không buông cô ra, vẫn nắm tay cô, là bởi vì anh trai và chị dâu đều đang ở đây, muốn giả trang bộ dạng hai người yêu nhau sao? Cô nặn ra một nụ cười. “Mọi người cũng ăn sáng xong rồi sao?”
Lê Thượng Thần gật đầu. “Buổi sáng mọi người ăn điểm tâm với ba, vừa ăn vừa nói chuyện, vừa mới giải tán. Ba muốn tản bộ trong sơn trang với mọi người, Quan Lữ không muốn đi, nói không yên tâm để lại em một mình.”
Cô chỉ là cái cớ đúng không? Trình Dư Nhạc nghĩ, nguyên nhận thực sự là anh không muốn ở cùng với cha mình.
“Không cần đặc biệt nói chuyện này với Nhạc Nhạc chứ?” Âu Quan Lữ cau mày. “Giọng điệu của anh giống như đang trách tội cô ấy, không thể đi tản bộ là trách nhiệm của cô ấy. Muốn đi như vậy, sao anh không một mình đi cùng ông già đó chứ?”
Lê Thượng Thần vô tội nhún vai. “Đừng tức giận như vậy, anh chỉ muốn nói chuyện.” Lê Thượng Thần như có thâm ý nhìn về phía hai người. “Anh nào dám trách bạn gái bảo bối của em?”
“Tình cảm của hai người thật tốt.” Giọng nói của Từ Lỵ Hoan đầy yêu thích và ngưỡng mộ. “Bữa sáng hôm nay là kiểu Tây, Quan Lữ hỏi có thể chuẩn bị cho em một bát cháo mặn không, cậu ấy nói em thích ăn cháo mặn, hơn nữa em bị cảm, ăn nhẹ thì tốt hơn.” Cô chỉ về phía bình giữ nhiệt trên khay trà. “Đó, ở đây, đầu bếp đặc biết nấu cho em đó.”
“Hả?” Trình Dư Nhạc kinh ngạc, sao anh lại biết cô thích ăn cháo mặn? Lúc sắm vai người yêu giả, cô còn chưa nói mà? Cô nhìn về phía Âu Quan Lữ, anh không nhìn cô, sắc mặt anh không được tự nhiên, giọng nói cao hơn một chút.
“Biết bạn gái mình thích ăn gì, có gì kì lạ sao?”
“Ai nói kì lạ? Cậu đối với bạn gái mình rất tốt, làm cho người khác hâm mộ, bọn anh đang khen cậu, không phải mắng cậu, sao cậu lại phản ứng dữ dội vậy?” Lê Thượng Thần nhìn về phía Trình Dư Nhạc.”Nhạc Nhạc, em trai anh luôn kì cục như vậy sao? Vất vả cho em rồi.”
“Rất tốt…, anh ấy chăm sóc em rất tốt, chẳng qua anh ấy không thích nói ra miệng, anh ấy hay xấu hổ.” Rõ ràng là ý tốt, bị vạch trần lại cứng nhắc, không phải xấu hổ thì là gì? Cô nhìn về phía Âu Quan Lữ, anh liếc cô một cái, ánh mắt bối rối, cô cười trộm.
“Anh hâm mộ cái gì? Anh cũng có chị dâu mà.” Âu Quan Lữ nói sang chuyện khác.
“Bọn chị đã ly hôn, chị không phải chị dâu của em.” Từ Lỵ Hoan nói tiếp, giọng điệu nhanh chóng như một lưỡi dao, một đao chặt đứt.
Nụ cười của Lê Thượng Thần không thay đổi, mắt cũng không thèm nháy. “Đúng vậy, ở cùng nhau vui vẻ cũng sẽ không ly hôn.”
“Anh xem, em trai anh nhớ được bạn gái cậu ấy thích ăn cái gì, anh nhớ em thích ăn gì không?”
Bộ dạng Lê Thượng Thần giống như bị ai đó giẫm chân. “Ưm, bánh trứng Ngọc Mễ với ruốc bông?”
“Đó là món ăn yêu thích của bạn gái trước của anh, không phải của em.” Từ Lỵ Hoan mỉm cười, giọng nói lại lạnh như băng. “Anh nhớ nhầm, em thích ăn nhất là bánh nướng.”
“Còn anh thì sao? Em nhớ anh thích ăn gì không?”
“A…” Từ Lỵ Hoan suy nghĩ khoảng mời giây. “Anh không thích ăn ớt xanh.”
“Sai, anh thích ăn ớt xanh nhất.” Lê Thượng Thần lạnh nhạt nói. “Bạn trai trước của em không thích ăn ớt xanh sao?”
Ai nấy đều thấy được tia lửa bắn ra bốn phía từ đôi vợ chồng đã ly hôn, giống như một ngòi nổ bị đốt lên, Trình Dư Nhạc nhanh chóng tiến lên hòa giải. “Chỉ là hiện tại hai người cũng tốt hơn nhiều so với lúc mới ly hôn chứ? Hai người không phải đang hẹn hò sao?”
“Đúng vậy!” Hai người trăm miệng một lời.
Khuôn mặt ăn ý mười phần giống như đã được huấn luyện qua, chỉnh tề có thừa, tình cảm lại chưa đủ, Trình Dư Nhạc chợt nghĩ… chẳng lẽ đôi vợ chồng này cũng giống như cô và Âu Quan Lữ, là vì một tỷ, rõ ràng vợ chồng bất hòa, lại giả vờ rất yêu nhau?
Âu Quan Lữ lạnh nhạt. Nhất định là hẹn hò giả! Anh trai không ngừng thử dò xét anh và Trình Dư Nhạc, đại khái cũng hoài nghi anh và Trình Dư Nhạc là đôi tình nhân giả, hai bên kẻ tám lạng người nửa cân, cũng vậy cả thôi.