Sơ Địch vốn đã và cơm, đột nhiên nghe Ninh Hoắc Đông nói vậy liền bị giật mình, cô ho khù khụ mấy cái. Ninh Hoắc Đông nhìn Sơ Địch với dáng vẻ hết cách, hắn chạy đi rót nước cho cô.
“Lời tôi nói khiến em không tin như vậy?”.
Ninh Hoắc Đông bỗng nhiên muốn cười. Không hiểu vì sao bộ dạng của Sơ Địch bây giờ ở trong mắt hắn lại buồn cười như thế, nhưng ở trước mặt cô hắn vẫn cố gắng khống chế lại.
Sơ Địch làm sao có thể thật lòng trả lời với hắn rằng phải, lời nói của hắn hoàn toàn không đáng tin. Hiếm khi Ninh Hoắc Đông có tâm trạng rất tốt. Sơ Địch đâu thể ngu ngốc tự lấy đá đập vào chân mình.
“Không phải, chỉ là anh đường đột đối xử tốt với tôi khiến tôi cảm thấy không quen mà thôi”.
Sơ Địch lựa lời đáp lại Ninh Hoắc Đông. Tuy tâm trạng của hắn hiện tại đúng là rất tốt, nhưng Sơ Địch chỉ sợ hắn đột nhiên nhắc đến chuyện mang thai. Thế nên ở trước mặt Ninh Hoắc Đông, Sơ Địch vẫn luôn đề phòng.
“Chỉ cần em không chống đối thì tôi sẽ luôn đối xử tốt với em. Sơ Địch, em có hiểu không?”.
Ninh Hoắc Đông vuốt ve gương mặt của Sơ Địch. Bàn tay thô ráp của hắn chậm rãi chạm lên từng tấc da thịt trên gương mặt nhỏ nhắn của cô. Người trong giới từng đồn đại, Sơ tiểu thư nhà họ Sơ có dung nhan xinh đẹp khiến người ta không kìm chế được mà sinh lòng thương tiếc. Ninh Hoắc Đông trước kia không tin, nhưng giờ thì tin rồi, bởi chính hắn đã dần dần không khống chế được chính mình mà đối xử tốt với cô.
Lần này Sơ Địch trở về, Ninh Hoắc Đông đã nhận ra hắn không giữ cô bên cạnh chỉ vì muốn trả thù mà giữ cô bên cạnh bởi vì cảm thấy cuộc sống của hắn không thể thiếu Sơ Địch.
Sơ Địch không xoay mặt đi nhưng ánh mắt lại không dám nhìn thẳng vào Ninh Hoắc Đông. Nói thật, kể từ khi trở về bên cạnh hắn, Sơ Địch thật sự không nhìn thấu tâm tư của hắn nữa. Trước kia việc suy đoán suy nghĩ của Ninh Hoắc Đông đã vô cùng khó khăn, thì hiện tại càng khó khăn hơn. Sơ Địch ở trước mặt hắn luôn mông lung giống như người không tìm thấy lối đi.
“Ninh Hoắc Đông, tôi chưa ăn xong cơm”.
Sơ Địch bỗng nhận ra hành động mà Ninh Hoắc Đông dành cho cô cực kỳ ám muội, giống như những cặp tình nhân bình thường khác. Sơ Địch cảm thấy cực kỳ kinh tởm, cô muốn thoát khỏi tình trạng này ngay lập tức.
Ninh Hoắc Đông buông Sơ Địch ra, để cô tiếp tục ăn cơm, còn hắn thì không động đũa nữa, chỉ im lặng nhìn cô.
Ăn xong cơm, Ninh Hoắc Đông vốn định cùng Sơ Địch thu dọn bát đũa nhưng Ngụy Sinh đột nhiên gọi điện đến, nói chi nhánh nước ngoài có chuyện gấp muốn được họp trực tuyến cùng hắn. Ninh Hoắc Đông đành để Hạ quản gia giúp cô cùng dọn dẹp, còn mình thì vội lên thư phòng.
“Sơ tiểu thư, cô cứ ngồi nghỉ đi, để tôi dọn là được rồi”.
Hạ quản gia một bên thu dọn bát đũa, một bên thì nhắc nhở không để Sơ Địch động vào. Nhưng Sơ Địch vẫn muốn giúp bà một ít nên không hề quan tâm đến lời nói của bà.
“Sơ tiểu thư, sau này cô cố gắng đừng chống đối với thiếu gia, nếu không bản thân cô sẽ bị thương đó”.
Hạ quản gia nhìn dáng vẻ của Sơ Địch có chút đau lòng, bà tốt bụng nhắc nhở cô. Sơ Địch còn trẻ, cô xinh đẹp như vậy, nếu như nơi nào trên cơ thể cũng lưu lại sẹo thì không được tốt cho lắm.
“Hạ quản gia, hai năm cháu không có ở đây, Ninh Hoắc Đông sống có tốt không? Lối sinh hoạt của anh ấy có thay đổi không?”.
Sơ Địch trở về nước đương nhiên không chỉ là để lấy tro cốt của ba mẹ cô mà còn có kế hoạch của riêng mình. Cô muốn trả thù Ninh Hoắc Đông, muốn thay ông trời trừng phạt sự tàn ác của hắn. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, vậy nên Sơ Địch muốn hiểu rõ về cuộc sống của Ninh Hoắc Đông trong hai năm nay.
Hạ quản gia nhìn Sơ Địch một cái, bà bật cười, nhưng ẩn sâu bên trong đôi mắt già nua là một thứ ánh sáng sắc lẹm khiến người ta rợn tóc gáy.
“Như vậy mới đúng chứ. Sơ tiểu thư, cô phải chiều thiếu gia nhiều một chút”.
Sơ Địch không biết có phải cô đã nghe nhầm hay không nhưng cô luôn cảm thấy câu nói này của Hạ quản gia còn có ý khác.
Cứ như vậy Hạ quản gia đem toàn bộ cuộc sống của Ninh Hoắc Đông nói cho cô. Hạ quản gia kể rất chi tiết, tựa hồ như bà cho người theo dõi hắn.
[ … ]
Ninh Hoắc Đông kết thúc cuộc họp trực tuyến với chi nhánh nước ngoài đã là tối muộn, khi hắn trở về phòng ngủ Sơ Địch đã ngủ rất say. Ninh Hoắc Đông đứng bên cửa nhìn cô một lúc lâu, trên khóe môi bất giác treo lên một nụ cười hạnh phúc. Có lẽ, chính bản thân Ninh Hoắc Đông cũng không biết kể từ khi Sơ Địch trở về, hắn cười lên rất nhiều.
Ninh Hoắc Đông cẩn thận trèo lên giường, hắn ôm lấy Sơ Địch vào lòng, ngủ rất say. Hô hấp của người đàn ông dần dần trở nên ổn định, Sơ Địch mới chậm rãi mở mắt, lại là một đêm nữa cô mất ngủ…
Sáng sớm, Ninh Hoắc Đông đã tỉnh dậy. Trước khi hắn rời khỏi biệt thự còn không quên dùng dây xích để khống chế Sơ Địch. Hắn đã từng nói chừng nào cô mang thai con của hắn, chừng ấy Ninh Hoắc Đông mới để cô tự do.
Mấy ngày sau đều bình lặng trôi qua như thế. Ninh Hoắc Đông sau khi kết thúc công việc ở tập đoàn đều sẽ trở về ăn cơm với Sơ Địch. Để trở về bên cạnh cô, Ninh Hoắc Đông đã lùi toàn bộ những cuộc tiếp khách, đẩy sang cho Nguỵ Sinh xử lý.
Ninh Hoắc Đông biết tính cách của Sơ Địch rất cứng nhắc, cũng biết hắn có thể dùng dây xích kia trói buộc cô cả một đời cũng không thể ép buộc cô mang thai. Vậy nên trong mấy ngày này, hắn không ngừng nghĩ cách để có thể khiến Sơ Địch can tâm tình nguyện sinh cho hắn một đứa con.
Hôm nay như thường lệ Ninh Hoắc Đông trở về ăn trưa với Sơ Địch, thức ăn đã được Hạ quản gia chuẩn bị xong xuôi. Ninh Hoắc Đông đưa cặp tài liệu cho giúp việc, sau đó liền lên phòng giúp cô tháo dây xích ra.
“A Địch, sinh con cho tôi đi”.
Hắn vừa làm việc vừa lên tiếng nói. Ninh Hoắc Đông vừa dứt lời đã nhanh chóng nhận lại được câu trả lời của cô. Giống hệt như mấy lần trước cô đều không chần chừ mà từ chối hắn.
“Đừng hòng!”.
Giọng nói của Sơ Địch lạnh buốt. Ánh mắt cô nhìn Ninh Hoắc Đông cũng trở nên u tối.
“Sơ Địch, mấy ngày gần đây tôi không ép buộc em vì tôi muốn cho em không gian để suy nghĩ. A Địch, có những chuyện em đừng vượt quá giới hạn của tôi”.
Ninh Hoắc Đông túm lấy mái tóc của cô. Hắn đan ngón tay của mình vào mái tóc mềm mượt của Sơ Địch, vừa chơi đùa vừa cảnh cáo.
Nhưng Sơ Địch dường như không biết sợ.
“Ninh Hoắc Đông, dù anh có thể có cách khiến tôi mang thai con của anh thì khi sinh nó ra tôi cũng sẽ tự tay bóp chết nó”.
Sơ Địch nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách của Ninh Hoắc Đông, nói rõ ràng từng chữ. Hắn tưởng hắn đối tối với cô được mấy ngày, cô sẽ sinh con cho hắn sao?
“Sơ Địch, nếu như tôi nhớ không nhầm em trở về đây là vì muốn lấy lại tro cốt của ba mẹ em nhỉ?”.
Sơ Địch nhíu mày, trong tiềm thức của cô đã có sự cảnh giác.
“Anh muốn làm gì?”.
“Nếu như tôi đem tro cốt của Sơ Kiến Thành và Mạc Ngọc Linh trộn vào xi măng. Rồi dùng nó xây cho em một ngôi nhà thì sẽ ra sao?”.
Ninh Hoắc Đông cười nhẹ. Hắn vô cùng tự nhiên mà kéo chiếc ghế ở bàn trang điểm ngồi xuống trước mặt Sơ Địch.
“Ninh Hoắc Đông, anh không dám! Dù anh có hận tôi như thế nào nhưng anh cũng không thể làm chuyện quá bất kính với người đã chết. Ninh Hoắc Đông, chuyện gì cũng có nhân quả”.
Sơ Địch cười lạnh. Cô không tin Ninh Hoắc Đông có thể làm ra chuyện vô đạo đức như thế này. Hay nói đúng hơn, là Sơ Địch đang dùng lý do ấy để thuyết phục bản thân mình trở nên bình tĩnh.
Ninh Hoắc Đông nhíu mày, hắn đặt tay lên bàn trang điểm gõ nhẹ theo từng nhịp, hỏi ngược lại Sơ Địch.
“Em chắc chứ?”.
Ninh Hoắc Đông dứt lời liền lấy điện thoại ra gọi video cho Ngụy Sinh. Hắn hoàn toàn không để cho Sơ Địch có thời gian phản ứng lại. Rất nhanh đầu bên kia đã nhận máy, Ninh Hoắc Đông ném điện thoại của mình cho Sơ Địch.
“Ngụy Sinh, Sơ tiểu thư muốn xem quá trình tạo ra vật liệu xây dựng, cậu cho cô ấy xem một chút”.
Ninh Hoắc Đông đứng phía sau Sơ Địch, hắn nhìn Ngụy Sinh ở trong điện thoại, nói với hắn ta.
Ngụy Sinh gật đầu. Màn hình điện thoại liền được chuyển sang một hướng khác. Trước mặt Sơ Địch là một chiếc máy chuyên dụng để trộn xi măng. Ngụy Sinh trên tay cầm theo một hộp tro cốt đứng bên cạnh chiếc máy ấy.
Sơ Địch sợ hãi bất giác nuốt một ngụm nước bọt. Lúc này, cô không dám chắc chắn Ninh Hoắc Đông có làm ra cái chuyện vô đạo đức như hắn vừa mới nói hay không… Sơ Địch không dám cược nhưng không dám để hắn nhìn thấy cô đang run rẩy.
“Ninh Hoắc Đông, tôi đã nói rồi, đừng có quá bất kính với người đã mất”.
“Tôi cho em lựa chọn lần cuối cùng, sinh hay không sinh?”.
“Tôi không sinh. Ninh Hoắc Đông, anh đừng hòng uy hϊếp tôi”.
Sơ Địch vẫn cố chấp, cương quyết cứng đầu cho đến phút cuối cùng. Cô dùng hết tất cả vốn liếng của bản thân để cược Ninh Hoắc Đông còn có chút nhân tính.
Nhưng thời thế đã thay đổi, hắn không còn là Ninh Hoắc Đông của hai năm trước nữa. Sơ Địch cũng không còn may mắn để dành phần thắng nữa.
“Ngụy Sinh!”.
Tiếng gọi của Ninh Hoắc Đông vang lên, Sơ Địch liền nhìn thấy Ngụy Sinh mở nắp hộp tro cốt đổ hộp tro cốt vào trong chiếc máy trộn xi măng, chiếc máy trộn kia liền được hoạt động, xoay vòng vòng.
“Ninh Hoắc Đông, anh là đồ khốn!”.
Sơ Địch kích động đến mức ném cả điện thoại của Ninh Hoắc Đông đi. Hắn giữ chặt lấy cô, dùng sức mới có thể cố định được Sơ Địch.
“Chỉ còn lại một nửa lọ tro cốt của Sơ Kiến Thành, Sơ Địch, tôi hỏi em một lần nữa, em sinh con cho tôi hay không?”.
Sơ Địch nước mắt rơi lã chã, ánh mắt đầy phẫn nộ nhìn Ninh Hoắc Đông, đáp.
“Tôi sinh, tôi sẽ sinh con cho anh”.