“Được, vậy hôm khác!” Dịch Kỳ Nhiên chưa bao giờ miễn cưỡng cô, cười rồi gật đầu, sau đó uống cạn cốc trà, đứng lên nói: “Cá nhỏ, vậy anh đi trước nhé, anh trở về bàn bạc kỹ càng chuyện kết hôn với người trong nhà! Bà nội anh biết được nhất sẽ rất vuil”
Trương Tiểu Du tiễn anh ta đến cửa thang máy, nhìn theo bóng anh ta xách hành lý rời đi.
Sau khi trở lại, cửa phòng ngủ đang đóng lập tức bị đẩy ra, Lý Lan Hoa lo lắng kéo dép lê chạy về phía cô, hai mắt trừng to nói: “Cá nhỏ, cô thật sự sắp kết hôn sao?”
Trương Tiểu Du không hề ngạc nhiên, cô có thể đoán được vừa rồi tuy Lý Lan Hoa trở lại phòng ngủ nhưng nhất định sẽ dán tai lên cửa để nghe lén.
Cô trở lại sô pha ngồi xuống, nhướng mày cười nói: “Ừ, lẽ nào cô muốn đế tôi phải cô đơn một mình đến già sao?”
“Không phải!” Lý Lan Hoa gãi cổ, do dự suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi chỉ cảm thấy không dám tin, nói thế nào nhỉ? Chính là không ngờ cô sẽ tái giá với một người đàn ông khác ngoài bác sĩ Trà Trương Tiểu Du nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài đã lên đèn sáng rực rỡ, những tòa nhà cao tầng phía xa giống như những hộp thủy tinh, đan với các ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm đẹp không sao tả xiết.
“Tôi dù sao cũng phải bắt đầu cuộc sống mới” Giọng nói cô lắng lặng, lại có chút bay bổng.
Thấy Lý Lan Hoa cau mày nhìn mình, Trương Tiểu Du nhếch lên một nụ cười rất nhạt, giọng điệu xúc động: “Lan Hoa, thế này rất tốt, bây giờ tôi chỉ muốn tìm một người cùng trải qua cuộc sống bình thường, không cần phải có tình cảm mãnh liệt, chỉ cần sống đơn giản bình thản là được! Tôi ở cùng với Kỳ Nhiên tuy không có lúc đặc biệt hạnh phúc, nhưng cũng không có những lúc vô cùng không vui, có lẽ đây chính là “cuộc sống tôn trọng nhau” nhỉ, như vậy thật sự rất tốt!”
Lúc nghe cô nhắc đến “vô cùng không vui”, Lý Lan Hoa biết điều mà cô ám chỉ chính là đoạn tình cảm vướng mắc với Trần Phong Sinh.
Trương Tiểu Du nhún nhún vai, cười đùa như thường nói kết hôn, vậy… đó là kết hôn lần hai rồi!”
“Nhưng, nếu tôi lại “Có sao đâu!” Lý Lan Hoa nghe vậy lập tức phản bác, không đồng ý nói: “Từng ly hôn thì sao chứ, bây giờ đã là thời đại nào rồi, đừng nói là kết hôn lần hai, cho dù sau này cô kết hôn lần thứ ba thứ tư cũng là chuyện bình thường!
Nếu cái người Nhiên gì đó không đáng tin cậy thì tôi sẽ tìm người khác cho cô!”
Trương Tiểu Du nghe xong dở khóc dở cười, một chút buồn bã nảy lên trong lòng cũng biết mất Hai tay cô ôm lấy bả vai, bỗng nhiên xoay chuyển đề tài câu chuyện: “Vậy cô thì sao, cô thật tính qua lại với người bạn trai không biết mọc ra từ chỗ nào đó sao?”
Lý Lan Hoa vội vàng giải thích: “Không phải từ đâu mọc ra, tôi đã nói rồi mà, đó là bạn học đại học của tôi, trước kia còn là hotboy của trường, dáng vẻ rất đẹp trai, hơn nữa nhà cửa cũng giàu có, nếu sau này tôi gả vào đó sẽ được sống cuộc sống sung sướиɠ của bà chủ trẻ!”
“Đẹp trai hay không thì tôi không biết, tôi chỉ quan tâm anh ta có thể cản được một đấm của anh cả không!” Trương Tiểu Du chớp mắt, tấm tắc nói Chắc chắn bình thường không ai có thể cản được một đấm đó, trừ khi Lý Lan Hoa tìm một anh lính nào đó. Nhưng nghĩ đến vóc dáng cao lớn khỏe mạnh của Trần Văn Sáng, nhất là cơ bắp cuồn cuộn ở dưới quân phục, sợ rằng một anh lính cũng không chịu nổi!
Nhắc đến Trần Văn Sáng, vẻ mặt Lý Lan Hoa lập tức nhạt đi Im lặng một lúc, cô ấy cúi đầu cười cười, giọng nói lúc có lúc không như thể đang ở trong gió: “Tôi với anh ấy nhất định không có tương lai..”
“Cá nhỏ, tôi thật ra cũng rất mệt mỏi, anh ấy là dượng nhỏ của tôi, mối quan hệ không thể nói thẳng này luôn nằm giữa chúng tôi, không nói đến ông nội tôi, ngay cả nhà họ Trần cũng sẽ kiên quyết không đồng ý, tôi thật sự không thể nhìn thấy con đường ở phía trước..” Lý Lan Hoa nói đến câu cuối thì nước mắt đã tuôn rơi thành hạt.
Trương Tiểu Du thở dài nhẹ nhàng, cô hiểu được cảm nhận của cô ấy.
Không cần phải nói gì nhiều thêm nữa, cô chỉ bước đến vươn tay ra.
Phòng khách yên tĩnh, bọn họ cỗ vũ an ủi lẫn nhau bằng những cái ôm giống như lúc còn trẻ gặp phải phải va chạm.
Mặt trời mọc rồi lặn, ánh sáng tỏa sáng khắp chân trời Trương Tiểu Du từ trong phòng ngủ sửa sang tay áo đi ra, Lý Lan Hoa đang đứng ôm vai tựa vào trước cửa số phòng khách quay đầu nhìn sang, ánh mắt đánh giá lên xuống một vòng rồi nhướng mày hỏi: “Chỉ mặc thế này thôi sao?”