“Đúng vậy, ba tháng rồi” Trương Tiểu Du nghe vậy thì gật đầu, quả thật, vừa rồi lúc chủ nhiệm Diệp kiểm tra đã có nói với cô, hơn nữa không chỉ riêng về vấn đề chăm sóc thai nhỉ, mà còn nhiều thứ chỉ tiết hơn nữa.
Trần Phong Sinh không nói lời nào, ánh mắt đào hoa liếc về phía cô đầy nóng bỏng.
Trương Tiểu Du cũng dần dần có phản ứng, hai má đột nhiên nóng bừng lên.
Rốt cuộc cô cũng hiểu ánh mắt của anh có ý gì rồi, ba tháng ngoài việc có thể nghe được tim thai mạnh mẽ hữu lực, cùng với một số tình hình phát triển, ngoài ra còn có phương diện vẫn luôn ức chế nào đó có thể…
Tân in manh này ngẩng đầu lên đã bị đôi môi mỏng của anh bịt miệng.
Trương Tiểu Du mở to hai mắt, vừa vặn để chiếc lưỡi ấm nóng của anh thành công Một nụ hôn đầy kéo dài đầy hung hãn.
Trương Tiểu Du có chút choáng váng vì nụ hôn bất ngờ này, nhưng lại không thể cưỡng lại, may mà lúc này cô đang ngồi trong xe, bãng không nhất định sẽ mềm nhữn cả người ra, nụ hôn của anh còn mãnh liệt hơn bình thường.
Nhiệt độ trong xe dân dần tăng cao, kèm theo đó là tiếng thở gấp của hai người.
Trương Tiểu Du ngẩng đầu muốn đáp lại anh, có thể cảm giác được sự mạnh mẽ của anh, cô cố gắng xoa dịu đáp lại từng chút một, ai ngờ anh giống hệt như người uống phải rượu độc, đòi hỏi vô độ, thậm chí có vẻ như muốn đòi hỏi nhiều hơn một nụ hôn…
Lúc cảm giác thấy vạt áo của mình hình như đang bị vén lên, cô đột nhiên cảm thấy bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Cô vội vàng bắt lấy bàn tay người đàn ông đang tác quái, cao giọng nhắc nhở: “Này, Cầm thú, sẽ bị người khác nhìn thấy đấy!”
Giữa ban ngày ban mặt, lại còn ở ngay trong xe, khắp nơi đều là người đến kẻ đi, chẳng phải rõ ràng là đang biểu diễn ở nơi công cộng sao!
Toàn bộ nửa người trên của Trần Phong Sinh đều đã nghiêng sang đây, cánh tay thon dài chống đỡ trên cửa xe bên hông cô, hơi thở nóng rực bao trùm lấy cô, đôi mắt hoa đào kia không biết đổi màu từ lúc nào, trầm giọng hỏi: “Bà Trần, hay là bây giờ chúng ta về nhà trước?”
Lúc anh nói chuyện thần sắc có vẻ hơi ảo não, giống như đang cảm thấy hối hận, vừa nãy sau khi ăn cơm xong không nên đưa cô quay trở lại, mà nên lái xe về thẳng nhà trước mới phải…
Tăng Tiểu Du suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Chiều nay anh còn có ca phẫu thuật, em còn phải đi làm nữa!”
Trần Phong Sinh nghe vậy, chân mày nhíu chặt thành mấy đường đen thui ngấng đầu lên đã bị đôi môi mỏng của anh bịt miệng.
Trương Tiểu Du mở to hai mắt, vừa vặn để chiếc lưỡi ấm nóng của anh thành công.
Một nụ hôn đầy kéo dài đây hung hãn.
Trương Tiểu Du có chút choáng váng vì nụ hôn bất ngờ này, nhưng lại không thế cưỡng lại, may mà lúc này cô đang ngồi trong xe, bằng không nhất định sẽ mềm nhũn cả người ra, nụ hôn của anh còn mãnh liệt hơn bình thường.
Nhiệt độ trong xe dân dần tăng cao, kèm theo đó là tiếng thở gấp của hai người.
Trương Tiểu Du ngẩng đầu muốn đáp lại anh, có thể cảm giác được sự mạnh mẽ của anh, cô cố gắng xoa dịu đáp lại từng chút một, ai ngờ anh giống hệt như người uống phải rượu độc, đòi hỏi vô độ, thậm chí có vẻ như muốn đòi hỏi nhiều hơn một nụ hôn…
Lúc cảm giác thấy vạt áo của mình hình như đang bị vén lên, cô đột nhiên cảm thấy bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Cô vội vàng bắt lấy bàn tay người đàn ông đang tác quái, cao giọng nhắc nhở: “Này, Cầm thú, sẽ bị người khác nhìn thấy đấy!”
Giữa ban ngày ban mặt, lại còn ở ngay trong xe, khắp nơi đều là người đến kẻ đi, chẳng phải rõ ràng là đang biểu diễn ở nơi công cộng sao!
Toàn bộ nửa người trên của Trần Phong Sinh đều đã nghiêng sang đây, cánh tay thon dài chống đỡ trên cửa xe bên hông cô, hơi thở nóng rực bao trùm lấy cô, đôi mắt hoa đào kia không biết đổi màu từ lúc nào, trầm giọng hỏi: “Bà Trần, hay là bây giờ chúng ta về nhà trước?”
Lúc anh nói chuyện thần sắc có vẻ hơi ảo não, giống như đang cảm thấy hối hận, vừa nãy sau khi ăn cơm xong không nên đưa cô quay trở lại, mà nên lái xe về thẳng nhà trước mới phải…
Tăng Tiểu Du suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Chiều nay anh còn có ca phẫu thuật, em còn phải đi làm nữa!”