Trần Phong Sinh từ trước xe đi tới cửa, thấy cô nhíu mày, ngón tay đưa lên khóe miệng cô, ‘Không nghĩ nhiều, bây giờ chỉ cần làm tốt một chuyện “Chuyện gì cơ?” Trương Tiểu Du giương mắt.
“Dưỡng thai!” Lòng bàn tay của Trần Phong thoa lên bụng của cô.
“Ầu!” Trương Tiểu Du đáp lại, trong mắt mang theo một chút vui vẻ, đồng thời vươn hai tay về phía anh.
Trần Phong Sinh từ từ nhếch mày lên, khóe môi cong lên, cúi người nhấc bổng cô ra khỏi xe, sải bước đi vào tòa nhà trong bóng tối Sự việc trong buổi tối hôm nay, cả hai không đọng lại nhiều trong lòng, cũng không có nghĩ nó sẽ tạo ra một khe rãnh giữa chuyện tình cảm của hai người.
Buổi sáng, mặt trời ló dạng.
Trương Tiểu Du bước ra khỏi văn phòng, nhưng thay vì đi phỏng vấn, cô đã tạm thời xin phép tống biên tập xin nghỉ hai tiếng đồng hồ, tất nhiên là vì lý do rất chính đáng, đi khám thai định kỳ.
Chiếc Cayenne màu đen ở bên đường đã đợi sẵn ở đó, khi cô đi tới, Trần Phong Sinh từ bên trong mở cửa xe ra.
Bởi vì Trần Phong Sinh cũng đang trong thời gian rảnh khi đi làm, đặt áo khoác trắng lên lưng ghế, sau khi cô ngồi lên xe, liền lái đến bệnh viện tư nhân.
Đã được bác sĩ trưởng khoa phụ sản mời đến, nên không phải đợi lâu, liền trực tiếp được đi vào khám thai Trương Tiểu Du đã quen với giám đốc khoa sản, người kia mỉm cười khi nhìn thấy cô. Mặc dù cô đã đến đây nhiều hơn một lần trước đó, nhưng đó cũng sự chỉ là kiểm tra mang thai. Còn lần này mới thực sự là khám thai.
Giám đốc khoa sản nhẹ nhàng quét thai nhi khắp bụng cô, thấy cô rất căng thắng, không khỏi mỉm cười nói: “Cô đừng căng thẳng, hãy thả lỏng hơi thở, để cô có thể nghe thấy nhịp tim của em bé!”
Trương Tiểu Du thở phào nhẹ nhõm, khi nghe được lời nói như vậy, tâm trạng cũng thoải mái hơn.
‘Sau khi giám đốc khoa phụ sản nói khiến cô tha lỏng người, trong phòng yên tĩnh, tiếng tim khuếch đại dần dần truyền đến…
Một tiếng rồi một tiếng, thật đầy sức sống!
Một tay của Trương Tiểu Du luôn được Trân Phong Sinh nắm chặt, cô thậm chí có thể cảm nhận được sự căng thẳng của anh, mồ hôi mỏng từ những ngón tay mảnh mai của anh làm ẩm ướt tay cô.
Khi giám đốc khoa phụ sản rút dụng cụ về, éo quần áo của cô uống, nói “Tốt rồi”, cô vẫn còn nín thở, chưa hoàn hồn, nhịp tim mạnh mẽ vừa rồi dường như vẫn còn văng vắng bên tai.
Giám đốc khoa phụ sản đem cất thiết bị, còn trêu đùa, “Tôi hiểu rồi, Phong Sinh so với cô còn căng thẳng hơn, vừa rồi anh ấy còn nín thở với cô, giống như một đứa trẻ, còn đâu ra dáng vẻ bình tĩnh của bác sĩ!”
Nghe vậy, Trương Tiểu Du cũng quay đầu nhìn sang, Trần Phong Sinh trên người đã mặc áo khoác trắng, dáng người cao lớn đứng thẳng ở đó, đôi mắt đa tình vừa đưa từ dưới bụng lên trên khuôn mặt của cô, hai cặp mắt đối diện nhau, từng mảnh ánh sáng ấm áp tràn ra.
Ra khỏi bệnh viện, đầu mùa hè gió không quá nóng, Trương Tiểu Du chỉnh lại mái tóc hơi rối lúc bị gió thổi, dán mắt vào tấm ảnh siêu âm trên tay, hồi tưởng lại tiếng nhịp tìm ấy, khó có thể giấu được sự phấn khích trên khuôn mặt Trong giọng nói của cô cũng có chút hưng phấn, cô lắc lắc bàn tay to của chồng mình rồi cười cười, “Cầm thú, anh có nghe thấy lời giám đốc Phan vừa nói không? Hiện tại bào thai đã có thể được gọi là thai nhỉ, gan của em bé đã bắt đầu tiết ra mật, thận bắt đầu tiết nướ© ŧıểυ vào bàng quang, các dây thần kinh cũng hình thành, ngón tay cũng đã có thể nắm chặt vào bàn tay!”
Giám đốc khoa sản chỉ nói đại khái vậy nhưng cô nhớ hết rồi, có thể đây là lẽ tự nhiên của tình mẫu tử!
“Ừa” Đôi môi Trần Phong Sinh cong lên Trương Tiểu Du_nhìn anh, thấy ánh mắt anh cũng đang rũ xuống tấm ảnh siêu âm trên tay cô, đôi môi mỏng từ từ cong ra, vui vẻ lan lên tận cả mắt, ánh mắt cũng rất…..
Nhìn như thể con mèo đang trộm cá.
Trương Tiểu Du bất giác run rẩy một trận, có một dự cảm khá xấu.
Cô chau mày, có chút nghỉ hoặc hỏi: “Câm thú, anh vui mừng như vậy làm gì”
“Bác sĩ nói đã ba tháng rồi” Giọng điệu Trần Phong Sinh như có hàm chứa ẩn ý.