Bên trong không còn sự lười biếng như thường ngày mà là cả một một hồ sâu lắng Cô ấy hít thở khó khăn, không hề báo trước bị cuốn vào trong đó.
Mất tự nhiên ho khan một tiếng, sau đó bĩu môi nói: ‘Em đi dạo!”
“Đêm tối em đi dạo với quỷ hả?” Trần Phong Sinh liếc xéo cô ấy.
Trương Tiểu Du đảo trằng mắt, nói một đẳng nghĩ một nẻo nói: “Chính là cảm thấy đêm tối khá đẹp. Đã lâu không đi bộ rồi. Muốn đi dạo một chút. Đi ngang qua một quảng trường nhỏ định nghỉ ngơi một lúc. Sau đó liền đυ.ng phải Vũ…”
Sau khi nhận ra mình đang nói cái gì, cô ấy nhanh chóng ngậm chặt miệng “Đυ.ng phải ai?” Đôi mắt đào hoa của Tiần Phong Sinh híp lại “Không có ai!” Trương Tiểu Du gãi gãi đầu.
‘Trần Phong Sinh chống tay sang bên cạnh cô ấy, thân trên trần trụi ép đến gần cô ấy, giọng điệu nguy hiểm: “Cá vàng nhỏ, em có tin hay không, anh có.
hàng trăm cách buộc em phải nói thật?”
Trương Tiểu Du co vai lại, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra cái mà anh nói là hàng trăm cách đó tuyệt đối không thể tách rời khỏi chuyện trên giường.
“Ngô Huỳnh Đông!” Cô ấy rất nhát gan nói ra “Làm sao lại đυ.ng phải anh ta!” Trần Phong Sinh nhíu mày.
“Lâm sao em biết được!” Trương Tiểu Du giơ hai tay ra, không chút che giấu thẳng thản nói: “Anh ta đưa em tờ khăn giấy, nói vài câu, sau đó liền thôi!
“Nói mấy câu?” Trần Phong Sinh trầm giọng.
“Bốn, năm câu đi!” Trương Tiểu Du nhún vai Lông mày của Trần Phong Sinh nhíu chặt lại: ‘Rốt cuộc là mấy câu?”
Trương Tiểu Du bị anh ấy ép hỏi đến có chút bực mình, tức giận trừng mắt: “Này, cầm thú, anh có thể công bằng một chứt được không, chẳng lẽ chỉ cho quan quân đốt lửa mà không cho phép người dân đốt đèn sao? Lại nói, em cùng Ngô Huỳnh Đông cũng không có kéo tay nhau!”
Trần Phong Sinh nghe vậy, trong đôi mắt đảo hoa chợt hiện lên tia sáng, dưới ánh đèn trông giống như yêu tinh Chóp mũi bị bàn tay thon dài như ngọc của anh ấy ấn xuống: “Còn nói là không ghen!”
Trương Tiểu Du mở miệng muốn phản bác, nhưng lại đột nhiên bị đôi môi mỏng của anh ấy hôn lên.
Nụ hôn sâu đẩy cô ấy nắm xuống gối.
Trong miệng tràn đây hương vị của anh, hơi thở hỗn loạn, nghe thấy giọng nói bị đè ép giữa môi và răng của anh ấy: “Em không giống cô ấy”
Ánh nắng ban mai như chú hươu nhỏ đang chạy băng băng đến, đem đến sức sống tràn trề cho cả thành phố.
Chiếc Cayenne màu đen lái ra khỏi khu chung cư Lâm Giang. Tay phải của Trương Tiểu Du đặt phía sau lưng xoa xoa chiếc eo đang đau nhức, đồng thời nhịn không được nhớ tới câu nói của anh ấy vào đêm qua. Lúc đó cô ấy chỉ mở miệng không nói được lời nào, mà sau đó chỉ còn lại toàn bộ là nhưng thanh âm mơ hồ vụn vặt.
Cô ấy cân nhẹ khóe môi, không nhịn được nhìn sang phía anh.
Ánh nắng ban mai bên ngoài xuyên qua cửa kính xe, đổ bóng lên chiếc mũi cao thẳng như tạc tượng của anh ấy, trông càng anh tuấn mê người.
Không giống nhau.
Trương Tiểu Du ánh mắt không rời thậm chí còn hơi thất thần nhìn anh ấy, trong lòng lẩm bẩm lặp lại.
Chiếc Cayenne dừng lại khi nào cô ấy cũng không biết, tận đến khi đôi mắt đào hoa của Trần Phong Sinh liếc nhìn qua, nở nụ cười như có như không: “Anh đẹp trai đến như vậy sao, em nhìn châm châm suốt cả đường đi còn chưa nhìn Trương Tiểu Du xấu hổ hẳng giọng: ‘Khụ! Ai nhìn anh chứ!