Một chiếc Bentley màu đen chạy trong ảnh hoàng hôn. Người lái xe nhìn thẳng về phía trước, tập trung vào việc lái xe, không tùy tiện nhìn vào gương
Lê Tuyết Trinh từ nhỏ đã được bồi dưỡng thành thục nữ, dù ngồi ở đâu cũng rất tao nhã, từ khi lên xe, ánh mắt của cô không hề rời khỏi người đàn ông đang nhắm mắt
Bộ đồ tây trang thủ công màu đen không thể che giấu dáng người cao ráo dù anh đang ngồi. Chiếc áo sơ mi trắng có đường viền mới tinh, giúp tôn lên yết hầu, và đường nét khuôn mặt cương nghị càng thêm rõ ràng.
Một người đàn ông như vậy toát ra một loại sức mạnh vô hình nào đó.
Không thể giải thích được, Lê Tuyết Trinh cũng cảm thấy có chút bất an.
Khi đến Hoàng Thị, anh cuối cùng cũng đồng ý gặp mình, cô ấy nêu tên Hoàng Kiến Phong ra, nói rằng họ sẽ trở lại nhà họ Hoàng ăn tối, nhân tiện cũng sẽ ấn định ngày cưới của họ. Anh nghe xong thì cười đầy ẩn ý. Nói rằng thực sự nên nói rõ về chuyện của chúng ta...
Tiếng cười kia và ánh mắt đang nhìn cô không giống bình thường, bọn họ tuy không có nhiều nhiệt tình nhưng cũng sẽ không quá lạnh nhạt như vậy.
Lê Tuyết Trinh cảm thấy cô ấy suy nghĩ quá nhiều, có lẽ là chuyện của Đậu Đậu anh còn chưa nguôi giận, huống chi có Hoàng Kiến Phong nên cô ấy cũng không sợ
Ánh mắt của cô càng ngày càng mê muội, cô muốn nghiêng người nhưng vì phía trước có tài xế nên đành phải dè dặt.
Để ý bàn tay anh đang đặt trên đùi, mu bàn tay rộng, đốt ngón tay thon thả, thậm chí cô ấy còn tưởng tượng ra cảm giác được bao bọc trong bàn tay to lớn này.
Sau khi lên xe, Hoàng Trường Minh nhắm mắt lại, như đang ngủ. Lê Tuyết Trinh nhìn hai giây, cầm lòng không được giơ tay sang muốn chạm vào
Tuy nhiên, ngay trước khi chạm vào, Hoàng Trường Minh đã rút tay lại và mở mắt.
Lê Tuyết Trinh nhìn thấy, cô ấy oán giận một tiếng, "Trường Minh..." “Cái gì?” Hoàng Trường Minh thờ ơ nhưởng mày. "Anh Hoắc, tới nơi rồi!"
Người lái xe phía trước dừng chiếc Bentley trước cửa nhà của Hoàng và kính cẩn thông báo.
Hoàng Trường Minh nói, "Ừ"
Sau khi cửa xe được mở ra, đôi chân dài miên man trực tiếp bước vào biệt thự, dáng người cao lớn vững chãi với bóng lưng lạnh lùng, không có ý định đợi người phía sau, trong lòng Lê Tuyết Trinh mất mát nên đành phải xách túi đuổi nhanh theo.
Vừa bước vào phòng khách, Lê Tuyết Trinh đã ngọt ngào chào hỏi: "Chú Hoắc!" “Tuyết Trinh đến rồi sao!” Hoàng Kiến Phong đặt tờ báo trong tay xuống, mỉm cười hài lòng nhìn con trai, “Hoàng Trường Minh cũng về rồi!
Hoàng Trường Minh nhưởng mày, bắt chéo chân ngồi trên sô pha. “Bác Hoắc, mấy ngày nay bác Hoàng không đến gặp bác Hoàng, hôm nay nếu bác Hoàng không gọi, cháu cũng sẽ đến!” Lê Tuyết Trinh cười nói, “Đây là thuốc can xi mà con nhờ người mang về từ nước ngoài, đặc biệt phù hợp với lứa tuổi của bác Hoàng! " “Haha, bé ngoan!” Hoàng Kiến Phong nói liên tục, liếc mắt nhìn hưởng phòng bếp, trầm giọng nói: “Phòng bếp còn chưa chuẩn bị xong, chúng ta vào thư phòng nói chuyện đi! “Vâng.” Hoàng Trường Minh sau khi vào cửa đã im lặng, rốt cuộc kéo cũng nói chuyện. Trong phòng làm việc, sau khi vào cửa Hoàng Kiến
Phong ngồi trước bàn làm việc, Hoàng Trường Minh và Lê
Tuyết Trinh ngồi ở ghế đối diện.
Hoàng Kiến Phong hằng giọng, nói đặc biệt nghiêm túc, "Trường Minh, Tuyết Trinh, hôm nay kêu các con đến đây chỉ có một mục đích, đó là chuyện hôn sự của hai đứa!" “Chú Hoắc, bác Hoàng nói con đều nghe theo!” Lê Tuyết Trinh lộ ra hai má lúm đồng tiền. “Em rể mang đến cho ta nhiều ngày lành tháng tốt lắm, ta cũng nghiêm túc nhìn qua rồi.” Hoàng Kiến Phong nhìn hai người bọn họ nói tiếp, “Ý của ta là chuyện làm sớm không nên kéo dài, định vào đầu tháng sau, Trường Viễn, Tuyết Trinh, hai đứa thấy thế nào?"
Hoàng Trường Minh duy trì tư thế ngồi chéo chân, trên mặt không có biểu cảm gì, giống như chỉ ngồi ở chỗ này nghe.
Lê Tuyết Trinh cười nhẹ, "Chú Hoắc, cháu nghe lời bác Hoàng!" "Mối quan hệ hợp tác giữa nhà họ Hoàng và họ Lục mấy năm nay càng ngày càng khăng khít. Bố mẹ hai đứa và ta đều hy vọng có thể thấy hôn lễ càng sớm càng tốt, cũng coi như giải quyết xong một tâm sự! Hơn nữa, lễ đính hôn của hai đứa đã được tổ chức bốn năm rồi. Trên thực tế, chẳng qua là một hình thức kết hôn mà thôi! ” Hoàng Kiến Phong nói đến đây, không quên nhấn mạnh, Nhưng con yên tâm, cô gái Tĩnh Tinh, dù thời gian không còn nhiều, nhưng hôn lễ sẽ không làm hấp tấp, ta sẽ tìm Công ty cưới hỏi tốt nhất, chi số tiền lớn để làm đám cưới thật sống động náo nhiệt, khiến con vẻ vang trở thành người nhà họ Hoắc!”
Lê Tuyết Trinh làm sao quan tâm chuyện này, nếu có thể, ngày mai cô ấy cũng nóng lòng muốn gả cho Hoàng Trường Minh, để tránh đêm dài lắm mộng.
Lục Cảnh Thâm siết chặt tay, ngượng ngùng nói: "Chú Hoắc, cháu không phản đối."
Thấy thế, Hoàng Kiến Phong không khỏi cười hai tiếng.
Bầu không khí trong phòng làm việc dường như yên lặng, đôi mắt thâm thúy của Hoàng Trường Minh chậm rãi nhếch lên, vẻ mặt và giọng nói đều không gợn sóng, "Hai người nói xong chưa?" “Thái độ này của con là sao?” Hoàng Kiến Phong lập tức có chút không vui. “Ha Ha Hoàng Trường Minh chế nhạo, con người đen nhánh nhanh chóng co chặt, “Con phải có thái độ như thế nào? Bốn năm trước, con đã cự tuyệt cuộc hôn nhân này, bốn năm sau còn sẽ để các người tùy ý sắp xếp sau? “Hoàng Trường Minh, con đang nói cái gì?” Hoàng Kiến Phong sửng sốt.
Hoàng Trường Minh bắt gặp ánh mắt dò xét của bố mình, "Bố, con đang nói cái gì bố nên biết rõ ràng mới phải." 11... Vẻ mặt nghiêm nghị của Hoàng Kiến Phong hơi ngây ra.
Giọng nói trầm ổn của Hoàng Trường Minh tiếp tục, nhưng như có thể chọc vào lòng người, "Mẹ ruột của Đậu Đậu, thật sự là người trong bức ảnh mà bố cho con xem sao?"
Hoàng Kiến Phong nghe vậy, chấn động thật mạnh.
Và cả Lê Tuyết Trinh đang ngồi đối diện, hai người cũng sửng sốt nhìn nhau, cả hai đều bối rối. Hoàng Kiến Phong nắm lấy tay vịn hai bên, hai mắt mở to, không tự chủ được cao giọng nói: "Trường Minh, con... nhớ ra rồi sao?"
Hoàng Trường Minh lại giễu cợt, đã ngầm biểu hiện.
Dù sao cũng không phải người thường, cho dù trong lòng Hoàng Kiến Phong đang long trời lở đất, ông ấy cũng bình tĩnh lại nhanh nhất có thể, đứng dậy khỏi ghế, đi vòng qua bàn làm việc chủ động bước tới chỗ con trai, “Chuyện của Đậu Đậu quả thật là ta lừa con!" “Nhưng ta cũng có ta dụng ý!” Hoàng Kiến Phong thở dài, hiếm khi nhíu mày, nghiêm túc nói, “Lúc đó con chạy vội trên đường cao tốc sân bay rồi gặp tai nạn xe, khi tỉnh lại đã không còn nhớ đến người phụ nữ đó nữa, nếu con đã quên đi, sao lại phải nhắc tới? Hơn nữa Trường Minh, ta cũng không muốn con chìm trong nỗi đau của tình cảm lúc trước, người phụ nữ đó đã ra nước ngoài với người đàn ông khác, ngay cả đứa con cũng không cần, tất nhiên ta sẽ chọn cách giấu con!"
Lê Tuyết Trình tìm đúng thời cơ, cũng ở bên cạnh phụ họa nói, "Trường Minh, bác Hoàng thật sự là vì anh." “Tất cả là vì tôi." Hoàng Trường Minh kéo môi mỏng, nhấm nuốt mấy chữ này, nhìn bố mình đứng trước mặt, từ trên ghế chậm rãi đứng lên.
Đôi mắt sâu nheo lại, sự lạnh lùng ẩn trong đáy mắt toát ra, "Được rồi, chuyện của Đậu Đậu hiện tại không truy cứu nữa, vậy…" "Còn chứng mất trí nhớ của con thì sao?"