**********
Chương 265: Đợi cô
Đến khi chạng vạng tối, Lâm Ngọc Anh mới trở về khách sạn.
Cô và Trương Tiên Du đã không gặp nhau nhiều năm, quả thực có rất nhiều chuyện để nói, nếu không phải nay cô còn phải sắp xếp lại bài phỏng vấn thì hai người có lẽ không thể tách nhau ra được.
Vừa xuống taxi, điện thoại đã vang lên, là Trương Tiên
Du gọi tới.
Lam Ngọc Anh nhận điện thoại, nghe bên kia nói một tràng, cô cười bảo đảm: “Tiên Du, cậu yên tâm, mai tớ sẽ chuyển đến chỗ cậu.”
Khi Trương Tiên Du trở về biết được cô ở khách sạn, lập tức bảo cô nên dọn đến nhà cô ấy ở, còn mắng rằng lúc trước khi cô ấy trở về Sài Gòn, hai người đã cùng nhau chen chức trong một căn phòng thuế, bây giờ đương nhiên phải báo đáp.
Lúc đó Lam Ngọc Anh không đồng ý mà hỏi đối phương có còn ở khu chung cư lúc trước không, cô không bị mất trí nhớ, đương nhiên cô biết đó thật ra là nhà của Hoàng Trường Minh.
Trương Tiên Du trực tiếp từ chối, nói rằng nó ở gần sông, tuy không nói rõ nhưng cô cũng đoán được một chút. Đó chắc là nhà của Trần Phong Sinh. Không biết hai người họ sống bao lâu, nhưng chắc chắn bây giờ chỉ có
Trương Tiên Du sống ở đó một mình. Có lẽ ngoài việc không muốn cô ở khách sạn thì cô ấy còn muốn có người ở cùng mình nữa.
Sau đó, Trương Tiên Du không nhắc lại chuyện với Trần Phong Sinh nữa. Cô ấy chỉ hời hợt nói họ đã ly hôn. Nếu không phải ngồi bên cạnh, cô nghi ngờ rằng cô ấy đang nói chuyện của người khác, nhưng cô cũng biết rằng Trương Tiên Du chỉ giấu nỗi đau trong lòng.
Nếu cô không ngăn cản, hôm nay Trương Tiên Du sẽ tới giúp cô thu dọn hành lý.
Lúc đi ra, cô đã đến quầy lễ tân trả tiền phòng rồi, tiền hôm nay và đêm nay không được hoàn lại, cho nên dù sao ngày mai cô cũng phải chuyển đi.
Khi chuẩn bị vào khách sạn, Lam Ngọc Anh thấy một chiếc Mercedes màu đen đang đậu trước cửa, cô lờ mờ nhớ lại chiếc xe hôm trước.
Chỉ nhìn lướt qua, cũng không quan tâm lắm, dù sao ở Sài Gòn này người có chiếc xe sang đó nhiều vô kể, cô cũng không nhớ biển số xe.
Cửa cảm ứng ở sảnh mở ra, khi cô chuẩn bị đi thang máy thì có thứ gì đó không rõ từ bên cạnh chạy về phía cô, giống như được gắn ròng rọc, cô còn chưa nhìn rõ, đầu gối đã cảm nhận được sự ấm áp.
Hành động quen thuộc này...
Lâm Ngọc Anh cúi đầu xuống, nhìn thấy một bánh bao
Giọng cô mang theo kinh ngạc: “Đậu Đậu?” nhỏ.
Bánh bao nhỏ giống hệt như đêm qua, khi về tới lập tức duỗi thẳng hai cánh tay ngắn ngủn
Động tác ôm mềm mại và dễ thương như vậy, Lâm Ngọc Anh gần như theo bản năng, trước khi đầu cô tỉnh táo lại, cơ thể đã tự động cúi xuống bế bánh bao nhỏ lên.
Bánh bao nhỏ dùng hai tay hai chân ôm chặt lấy cô, sử dụng kĩ năng của cá quấn chặt cô.
Thím Lý đang đuổi theo phía sau nhìn thấy thì vô cùng sửng sốt, bởi vì ngoại trừ Hoàng Trường Minh, ngày thường cậu chủ nhỏ không bao giờ cho phép người khác ôm, ngay cả ông Phong cũng chỉ có thể nắm tay giống bà ấy. “Cô Ngọc Anh.”
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc đang đến gần, Lam Ngọc Anh thở phào nhẹ nhõm.
Khi nhìn thấy bánh bao nhỏ ở một mình, cô đã tưởng cậu bé lại đi lạc như lần trước.
Dường như biết cô không biết nên gọi mình là gì, thím Lý chủ động nói: “Cô gọi tôi là thím Lý là được rồi. Cậu chủ nhỏ đã ở khách sạn này đợi cô từ chiều, cuối cùng cũng đợi được cô. “Hả... đợi cháu sao?” Lam Ngọc Anh ngẩn ngơ. “Ừ.” Thím Lý cười.
Buổi trưa ăn cơm xong, cậu chủ nhỏ leo lên chiếc Mercedes Benz trong sân, rõ ràng muốn đi ra ngoài, đề nghị đến khách sạn này, lúc đi vào liền ngồi ở trên ghế số pha khu vực phòng khách, ngồi thẳng lưng kiểu mẫu, có điều ánh mắt nhìn khắp phòng, không bỏ qua ai.
Thím Lý cũng không hiểu chuyện ra sao cho đến khi Lam Ngọc Anh từ bên ngoài khách sạn bước vào.
Lam Ngọc Anh liếc nhìn bánh bao nhỏ đang gối đầu trên vai mình, sau đó nhìn về phía dì Lý, nghĩ người ta đã đợi lâu như vậy, nên ngập ngừng hỏi: “Thím Lý, hay thím lên nhà ngồi một chút nhé?” “Ừ, lên ngồi một chút”
Thím Lý nhận được ánh mắt của cậu chủ nhỏ vội vàng gật đầu rồi nói với chồng sau lưng mình: “Ông Lý, ông về trước đi, tối tôi sẽ gọi cho ông sau
Hôm ở bệnh viện Lam Ngọc Anh đã nhìn ra, người chăm sóc cho Bánh bao nhỏ là một đôi vợ chồng rất thật thà.
Cho đến khi cô quẹt thẻ vào phòng, Bánh bao nhỏ mới buông cô ra, nhưng vẫn đặt bàn tay bé nhỏ của mình vào lòng bàn tay cô tò mò nhìn chỗ này chỗ kia.
Lam Ngọc Anh dắt Bánh bao nhỏ đi lấy nước: “Ừm, thím Lý cứ tự nhiên ngồi đi. Tôi vừa mới về nước, nên chỉ có thể sống trong khách sạn, không có gì để chiêu đãi, thím đừng để ý” “Không sao. Cô Ngọc Anh, cô đừng khách sáo. Thím Lý nói liên tục.
Kể từ khi biết Bánh bao nhỏ là con trai của Hoàng Trường Minh, trong lòng Lam Ngọc Anh thực sự khá phức tạp. Cô nghĩ rằng sau này sẽ không có cơ hội gặp lại nữa, nhưng không ngờ Bánh bao nhỏ lại đến đợi cô.
Rõ ràng là cô nên tránh xa, nhưng khi Bánh bao nhỏ lao vào ôm cô, cô lại không thể từ chối, chắc do cô từng mang thai.
Ngồi trên sô pha, thím Lý ôm cậu chủ nhỏ nhưng lại chần chừ không hề muốn rời đi.
Lâm Ngọc Anh chờ đợi, chờ đến bụng kêu ùng ục, buổi chiều ăn nhiều đồ tráng miệng, buổi tối cũng không cùng Trương Tiên Du ăn nữa, không ngờ giờ phút này lại bắt đầu hát bài vườn không nhà trống.
Không thể chịu đựng được nữa, cô đứng lên: “Thím Lý, thím ngồi trước đi.”
Lam Ngọc Anh từ trên sô pha đứng lên, Bánh bao nhỏ bên cạnh được tiếp thêm sinh lực lập tức đi theo từng bước, một phút cũng không rời, giống như một cái đuôi nhỏ.
Lúc đầu cô cũng không để ý lắm, cô lấy mì và trứng mua trong siêu thị lúc sáng, sau đó lấy một cái nồi điện nhỏ mua cùng lúc đó, chủ yếu là gần đó không có cửa hàng ăn sáng nên cô định tự nấu mì.
Cho ít nước vào, đun sôi rồi đập trứng gà vào, đợi nổi lên thì cho mì vào, trộn lên, rắc chút muối và bột gà vào.
Mì Lam Ngọc Anh nấu gần như đã chín, cô dùng đũa đảo đều, không có dao làm bếp nên cô chỉ có thể dùng tay xé hành lá đã rửa sạch thành từng khúc nhỏ rồi bỏ vào nồi. Sau khi làm xong, cô mới phát hiện khuôn mặt của Bánh bao nhỏ bên cạnh đã đỏ bừng vì nóng.
Lam Ngọc Anh nghĩ rằng cậu bé muốn ăn, theo lời thím Lý, cậu bé đã đợi cả buổi chiều, cũng không biết đã ăn cơm chưa, nên cô nhẹ nhàng hỏi: “Đậu Đậu, cháu có muốn ăn không?”
Thím Lý nghe thấy vội vàng bước tới: “Cô Ngọc Anh, cậu chủ “Cháu muốn.” Giọng nói nhẹ nhàng lấn át tiếng bà ấy.
May mà Lam Ngọc Anh nấu nhiều hơn một chút, nhưng chén dĩa có chút đơn sơ, cô múc ra bát thủy tinh ra rồi đưa một đôi đũa: “Cô chỉ chần nước sôi có một quả trứng, chúng ta ăn chung nhé?” “Dạ” Bánh bao nhỏ gật đầu lia lịa.
Sau khi dọn dẹp lại, hai người cùng đến bàn ngồi trong phòng chỉ còn vang tiếng húp mì.
Thím Lý lại bị sốc.
Bà ấy chỉ muốn ngăn Ngọc Anh lại, để cậu chủ nhỏ không phải từ chối, nhưng cảnh tiếp theo khiến bà ấy dụi hai mắt nhìn.
Vấn đề ăn uống của cậu chủ nhỏ luôn khiến bà đau đầu, lần nào cũng phải dỗ dành thì cậu bé mới chịu ăn một chút. Đôi khi cậu chủ Minh phải trực tiếp ra tay mới được, không ngờ bây giờ cậu bé lại ăn được tô mì với nước dùng trong vắt không có thịt, hơn nữa lại ăn vô cùng nồng nhiệt.
Nếu bà ấy về nói cho ông Lý nghe, ông chắc chắn sẽ không tin. Sau khi Bánh bao nhỏ ăn hết sợi mì cuối cùng, cậu bé nhìn tô nước nóng hơi buồn bực. “Cháu ăn hết rồi à?”
Lam Ngọc Anh ngạc nhiên, nhanh chóng lấy khăn giấy lau miệng cho cậu bé, khi chạm vào da thịt như đậu hũ của đứa trẻ, cô không nhịn được hôn lên: “Đậu Đậu, cháu giỏi thật đấy.”
Thím Lý cũng rướn người, nhìn chằm chằm vào cái bát trống rỗng như xác nhận. “….” Thím Lý chỉ nhìn mà không nói được lời nào. Lam Ngọc Anh không hiểu lý do, buồn bã nói: “Thím Lý, thím muốn ăn sao? Để cháu đi nấu thêm. “Không cần. Thím Lý lắc đầu vẫy tay, sau đó liếc nhìn cái bát trống rỗng mấy lần. Sau khi Lam Ngọc Anh rửa bát và nồi xong, cô thấy thím Lý đang đứng bên cửa sổ gọi điện thoại, sau khi cúp máy, bà lo lắng đi đi lại lại “Thím Lý sao vậy?” Cô vội vàng bước tới hỏi. “Ở nhà xảy ra chuyện. Thím Lý không giấu diếm, vẻ mặt càng thêm lo lắng. “Có nghiêm trọng không?” Lam Ngọc Anh hỏi tiếp. “Không sao đâu, là con gái nhỏ của tôi.”
Mặc dù thím Lý đã nói như vậy nhưng nước mắt của bà ấy cũng sắp rơi xuống. “Lúc nãy ông Lý mới gọi điện cho tôi, nói là lúc tự học nó bị ngất xỉu, vừa được trường học đưa đến bệnh viện, cần làm một phẫu thuật nhỏ. Con gái nhỏ của tôi luôn yếu ớt, tôi không biết đó là cuộc phẫu phẫu gì. Tôi thực sự lo lắng, nhưng tôi không thể đến đó”
Bà ấy nói ngập ngừng, rõ ràng là đang lo lắng cho con gái mình.
Lam Ngọc Anh liếc nhìn Bánh bao nhỏ đang dựa vào ghế sô pha ôm cái bụng phệ, trong lòng ra quyết định: “Thím Lý, thím có tin tưởng cháu không?” “Nếu thím tin tưởng, vậy cứ để Đậu Đậu ở đây rồi đến bệnh viện trước đi.” “Được.”
Thím Lý liếc nhìn cậu chủ nhỏ đang hưng phấn, gật đầu cảm kích: “Cô Ngọc Anh, cảm ơn cô nhiều. Tôi sẽ gọi cho ông Lý
Thím Lý cũng không bị hốt hoảng đến mức hồ đồ, cô Ngọc Anh đã từng trông cậu chủ nhỏ, nếu là người xấu hay có âm mưu gì thì trước đó thì sẽ không gọi cảnh sát, còn bỏ tiền túi ra đưa cậu bé đến bệnh viện hạ sốt. Khi về nhà chồng bà ấy nói với bà ấy cậu Minh có đưa tiền thù lao nhưng cô không nhận, mắt nhìn người của bà ấy tuyệt đối không thể sai được, vô cùng yên tâm.
Thím Lý đi rồi, Bánh bao nhỏ nhảy tới với đôi mắt sáng ngời.
Tuyệt vời, cậu bé đây có thể ở một mình với cô rồi. Lam Ngọc Anh lần đầu tiên mang Bánh bao nhỏ lên giường trong phòng ngủ, lúc đó cô ấy đặt phòng trên mạng, có phiếu giảm giá, phong bì đỏ và tiền hoàn lại, nên cô ấy đã đặt một phòng có phòng xép, nhưng nó không sang trọng lắm, gần bằng giá một phòng tiêu chuẩn bình thường.
Cô phát hiện bánh bao nhỏ thật sự rất dễ bế, không hề ồn ào, giống như chú mèo con vậy. Lam Ngọc Anh đang cầm máy tính và phân loại bản thảo phỏng vấn, cậu bé thì dán vào cô, tựa đầu lên người cô. Mỗi khi cô quay đầu lại, cô có thể nhìn thấy đôi mắt đen như quả nho đó đang chớp chớp, còn lén mím miệng nhỏ.
Thật là đáng yêu.
Sau mười giờ, mí mắt của Bánh bao nhỏ bắt đầu sụp xuống.
Lam Ngọc Anh cởϊ qυầи áo và qυầи иᏂỏ trên người Bánh bao nhỏ, chỉ mặc chiếc áσ ɭóŧ và qυầи ɭóŧ, để cậu bé nằm ngang trên gối, sau đó đắp chăn bông của chính mình, rồi giống như ở bệnh viện trước đó, cô dùng tay vỗ nhẹ vào lưng cậu bé.
Bánh bao nhỏ nhanh chóng được cô dỗ vào giấc ngủ.
Chỉ là lịch sử lặp lại. Lam Ngọc Anh vốn định tiếp tục chống đỡ, nhưng đêm qua cô hầu như không ngủ được. Cục bông mềm mại và ấm áp trong vòng tay khiến cô bất giác nhắm mắt lại, hơi thở dần nhịp nhàng
Trong giấc ngủ, cô dường như nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa.
Lam Ngọc Anh ngơ ngác tỉnh dậy, nghĩ là thím Lý quay lại đón cậu chủ nhỏ của nhà mình nên không thèm nhìn qua mắt mèo, ngáp một cái, cởi dây xích an toàn trên cửa ra. “Đến đây.”
Đến khi mở cửa, bóng đen cao lớn phủ lên trên mặt cô, cơn buồn ngủ của cô cứ vậy mà bay đi mất.