Lục Văn Hiển từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên cảm giác được sợ hãi như vậy.
Hắn hoàn toàn không có cách nào phán đoán vận mệnh của mình sẽ như thế nào, cũng không biết sẽ trải qua những chuyện gì, hắn theo bản năng nhìn thoáng qua Vương Nhân Trí bên cạnh, Vương Nhân Trí giương miệng, bên trong trống trơn tràn đầy máu tươi.
Thẩm Xương Cát ở một bên giải thích nói: "Hắn muốn cắn lưỡi tự sát, kỳ thật cắt lưỡi cũng sẽ không chết, chỉ là đau muốn chết, sau đó rốt cuộc nói không ra lời."
"Cho nên người phải ở lúc có thể nói, nói chút lời hữu dụng, miễn cho tương lai hối hận."
Lục Văn Hiển cảm thấy đầu lưỡi mình dường như đã muốn bị người túm lấy cắt rời ra, cái loại đau đớn nhức nhối này đã từ đầu lưỡi truyền đến.
Thanh âm âm trầm của Thẩm Xương Cát lại truyền đến, "Mạng người yếu ớt lại thực kiên cường, một đao gϊếŧ chết ngươi, ngươi sẽ chết rất khó xem, đó chỉ có đồ tể mới làm, ta sẽ chậm rãi tra tấn ngươi, đem tánh mạng ngươi ngay ngắn chỉnh tề nắm giữ ở lòng bàn tay, đây mới là bản lĩnh."
Lục Văn Hiển cảm giác bả vai bỗng nhiên bị người bắt lấy, hắn vội vàng nói: "Thẩm đại nhân... Ta... Ta thật là biết xem huyền học... Không tin người cứ hỏi ta... 《 Lão Tử》1, 《 Trang Tử》2, 《 Chu Dịch》3 ta đều đã đọc một lượt... Thẩm đại nhân... "
1,2 Là những bộ sách nổi tiếng của Đạo giáo.
3 Do hai bộ sách Kinh Dịch và Dịch Truyện hợp thành, nói về lý, tượng số, chiêm.
Nhưng mà Thẩm Xương Cát bất vi sở động.
Lục Văn Hiển bỗng nhiên cảm thấy dưới thân chợt lạnh, quần đã bị lột xuống, ngay sau đó hắn cũng bị kéo buộc vào trên giá gỗ.
Lục Văn Hiển sợ tới mức muốn ngất đi, miệng cũng không nghe sai sử, "Thẩm đại nhân... Thẩm đại nhân... Ta là nói thật... " Hắn phải nói thế nào mới có thể đổi về được mệnh của mình, phải nói thế nào mới có thể không bị tra tấn.
Lục Văn Hiển rốt cục đã biết Vương Nhân Trí vì sao lại la hét như vậy, bởi vì tất cả việc này thật sự là rất đáng sợ.
"Lí Văn Mậu... Thẩm đại nhân, không tin ngài đến hỏi Lí Văn Mậu, ta... xem có phải mọi lời nói của ta đều ứng nghiệm hay không, ta nói hắn sẽ được trọng dụng, hắn quả nhiên đã được phong phó tướng, ta nói... Hắn lần này... Sẽ... Sẽ tránh được kiếp nạn, hắn... Hắn... Hắn... "
Lục Văn Hiển lập tức cảm thấy trên đùi nóng lên, sau đó là đau đớn xé rách, hắn trơ mắt nhìn thấy thịt trên đùi bị cắt, sau đó nhấc rời khỏi thân thể hắn.
"Lục nhị lão gia," Thẩm Xương Cát nhìn thấy khối thịt kia bỗng nhiên cười nói, "Ngươi ngày thường bảo dưỡng không tồi đâu, thịt này còn tràn ra váng dầu đây."
Trong lòng giống như bị khoét một cái lỗ, máu ồ ồ chảy ra ngoài, làm cho cả người hắn theo đó mà suy yếu, hắn rất muốn nhắm mắt lại cứ như vậy ngất đi, nhưng mà hắn thấy được người Hoàng Thành Ti lấy đến đây một cây thiết côn đã đốt hồng.
Lục Văn Hiển trừng mắt nhìn ra, hắn đương nhiên biết thiết côn kia để làm gì.
"Đừng... Đừng... Van cầu ngươi... Thẩm đại nhân... Van cầu ngươi... Ta... "
Thiết côn kia ở trước mắt hắn quơ quơ, lập tức liền đâm vào miệng vết thương trên người hắn.
Đau đớn thật lớn, tựa như một cây đinh đâm vào từ lòng bàn chân liên tục đi lên cắm ở trên gáy hắn, Lục Văn Hiển cảm thấy một khối đá thật lớn đè ép trên ngực, tim hắn đập giống như sẽ ngừng lại, trước mắt lại quay cuồng.
Hắn có chọc giận gì đến Hoàng Thành Ti đâu?
Hắn vì sao phải dạy Vương Nhân Trí nói vậy, hắn một lần nữa mở to mắt, thấy được Vương Nhân Trí bên cạnh, Vương Nhân Trí con mắt hắc ám yên lặng nhìn hắn, giống như là ác quỷ chỉ muốn ăn sống hắn.
Là câu nói kia của hắn, làm hai người bọn họ bị hại thành bộ dáng này.
Sớm biết rằng như vậy, hắn tuyệt đối không bảo Vương Nhân Trí nói như vậy.
Chính là hiện tại hết thảy đều đã muộn.
Chậm.
Một chậu nước muối đổ trên người Lục Văn Hiển, Lục Văn Hiển lập tức tỉnh táo lại, Thẩm Xương Cát lại bắt đầu cắt thịt trên đùi hắn...
"Ta nói... Ta đều nói... Thẩm đại nhân... Ta cũng không phải huyền học cao nhân gì... Chỉ là có một người thông truyền huyền học, bà ta... Bà ta nói cho ta biết... Bà ta bảo ta dạy cho nhạc phụ nói những lời đó cho Thẩm đại nhân nghe, Triệu Linh... chuyện Triệu linh cũng là bà ta bảo ta chuyển tờ giấy, đều là bà ta, chính là bà ta... "
Thẩm Xương Cát vẫn là cắt thịt xong, tiếp tục hoàn thành tất cả trình tự phía sau, mới rửa tay, hưng trí bừng bừng nhìn Lục Văn Hiển, "Người ngươi nói là ai a?"
"Là Cố đại thái thái, phải... Hứa thị... Là bà ta... "
Sau khi nói ra những lời này, Lục Văn Hiển bỗng chốc thấy thoải mái hơn nhiều.
Thẩm Xương Cát cười nhạo một tiếng, "Một nữ nhân? Mẫu thân Cố Lang Hoa?" Đáp án này hiển nhiên không thể làm hắn tin tưởng, hắn vươn tay lại cầm lấy đao, một lần nữa đi tới chỗ Lục Văn Hiển, "Ngươi là không phải cho rằng lừa ta rất dễ chứ."
"Không... Không... " Lục Văn Hiển hô to,"Ta sẽ chứng minh cho ngài thấy, Thẩm đại nhân... Ta sẽ chứng minh... "
...
Hứa thị đã tức giận đến phát run.
Nàng như thế nào cũng không nghĩ đến Cố Lang Hoa cái đồ súc sinh kia cư nhiên ở trước mặt mọi người đem tất cả sự tình đều nói ra.
Hứa lão thái thái vẻ mặt kinh ngạc, "Nàng nói chính là mẫu thân của nàng, cho dù là bị Cố gia hưu, cũng là mẹ đẻ của nàng, nếu mẹ đẻ có sai lầm, thanh danh của nàng cũng sẽ đi theo bị hao tổn, tương lai... Ai còn dám cưới nàng vào cửa."
Hứa Sùng Trí cũng nghĩ qua chuyện như vậy, nhưng Cố Lang Hoa dám mang theo người xuất đầu lộ diện ở bên ngoài, dám cùng Hoàng Thành Ti giằng co, này đã cùng những tiểu thư khuê các bình thường bất đồng, cũng không thêm một chuyện này.
Làm cho hắn tức giận là, Cố Lang Hoa miệng nói đều là Hứa thị, không kêu một tiếng mẫu thân, giống như đã đoạn tuyệt quan hệ với muội muội.
Sao có thể có người ngoan độc như vậy.
Hứa lão thái thái nói: "Lời nói của một đứa nhỏ, làm sao có thể tin tưởng, ngày mai nhà ta sẽ mở yến hội, mời nữ quyến nhà quan to hiển quý thành Hàng Châu đến làm khách, chúng ta nhất định sẽ lật lại những lời đồn đãi này."
Hứa Sùng Trí bộ dáng gục đầu ủ rũ, "Vô dụng thôi, việc này sớm đã nhao nhao ồn ào huyên náo, con đi phủ nha, đồng nghiệp cũng không nguyện ý nói chuyện với con, huống chi là nhà chúng ta mở tiệc chiêu đãi... Không có người đến."
Hứa thị chỉ cảm thấy mình như bị người dùng kén bao vây lại, thở dốc một chút cũng không được, lại nhớ tới hết thảy chuyện của kiếp trước, không, so với kiếp trước còn tới sớm hơn một chút.
Vì cái gì lại như vậy.
Chẳng lẽ ông trời cho bà ta trọng sinh một lần, chính là muốn làm cho bà ta một lần nữa chịu những đau khổ này sao?
Bà ta không phục.
Bà ta khổ tâm an bài nhiều năm như vậy, nhất định sẽ có thể xoay chuyển, nhất định sẽ...
"Đại ca," Hứa thị bỗng nhiên nói, "Ca đừng sốt ruột, sẽ có biện pháp."
Bà ta không muốn lại phải nhìn thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của đại ca, cuối cùng lưu lạc thành một người chẳng bằng một thư sinh không có công danh, bà không thể làm cho Hứa gia chìm xuống trong tràng tranh đấu này, như vậy bà sẽ không có chỗ nương nhờ.
Đời này còn như vậy dài, bà ta tuyệt không thua như vậy.
Hứa Sùng Trí nhìn về phía Hứa thị, trên mặt Hứa thị tràn đầy hoảng hốt, trận tai nạn này thống khổ nhất chính là Hứa thị, Hứa thị ngược lại đến an ủi hắn.
Hứa Sùng Trí trong lòng chua xót, hắn bỗng nhiên thở dài, "Bằng không... Cứ như vậy quên đi, chúng ta ở Hàng Châu, chỉ cần sống thật tốt, mấy năm nay chúng ta trải qua không phải cũng tốt lắm sao?"
Hắn bỗng nhiên chán ghét quan trường, có lẽ hắn có thể làm Tri Huyện đã là lựa chọn tốt nhất, đây là ý niệm đầu tiên xuất hiện trong lòng hắn khi mặt đối mặt với vẻ hung ác nham hiểm của Thẩm Xương Cát.
Chỉ cần Hứa gia không cần gặp phải người như vậy thì tốt rồi.
"Không được..." Hứa thị lập tức đứng lên, "Muội tuyệt không đáp ứng."